*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết dần dần nóng lên, chẳng mấy mà tới tháng sáu, lớp mười hai chào đón kỳ thi đại học, Tam trung là một trong những địa điểm thi, vì dành ra phòng học trống cho học sinh thi đại học, khối mười và mười một đều được nghỉ hai ngày.
Bây giờ mạng lưới truyền thông phát triển, thường thường học sinh thi đại học vẫn chưa ra khỏi phòng thi, bên ngoài đã ùn ùn kéo đến truyền đi câu hỏi thi.
Với tư cách là lớp mười hai khóa tiếp theo, bọn Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân hiếm khi có chút cảm giác sốt sắng, hai ngày nghỉ cũng không ra ngoài đi lung tung, mà tụ tập ở nhà Tạ Tinh Lan cùng làm bài thi đại học.
Tạ Tinh Lan giương mắt nhìn bài thi, nhìn một chút bên trái, Cố Lãng và Giang Qua cúi đầu làm nghiêm túc lại thoải mái, hoàn toàn là dáng vẻ hạ bút thành văn; nhìn một chút bên phải, Lý Tiểu Bân và Vương Chinh còn vò đầu bứt tai hơn cậu, chịu hết tra tấn. Vừa thấy thế này, Tạ Tinh Lan vui vẻ ngay, may mà không chỉ có ông đây không biết!
Lý Tiểu Bân nghiêng sang nhìn bài thi của cậu, nhỏ giọng nói: "Này, câu trắc nghiệm thứ sáu có phải bị sai đề không, sao tao tính ra đáp án không nằm trong lựa chọn."
Một tay Tạ Tinh Lan che bài thi của mình, cứng cổ nói: "Tự làm của mình! Mày chỉ có ngần ấy trình độ, đừng vùng vẫy nữa."
"Mày cũng chả tốt hơn tao là mấy!"
Hai người khinh bỉ tổn thương nhau một hồi, không hẹn màu cùng căm giận lườm hai học bá khác, sau đó tiếp tục nhìn bài thi trầm tư suy nghĩ.
Đồng hồ báo thức vang lên, đã đến thời gian nộp bài thi.
Cố Lãng và Giang Qua đã làm xong từ lâu. Giang Qua vẫn luôn yên lặng không tiếng động nhìn Tạ Tinh Lan làm bài, cũng không nói chuyện, nhưng cảm giác tồn tại thực sự quá cường liệt, Tạ Tinh Lan cảm thấy sau lưng mình cũng đã đổ mồ hôi lạnh, cho đến khi tiếng chuông vang lên mới kết thúc tra tấn, quay đầu húc vào ngực Giang Qua, hung ác uy hiếp nói: "Nếu anh dám phát hiểu ngôn luận mang tính sỉ nhục gì với trí thông minh của em, anh tiêu đời rồi!"
Giang Qua hơi nhếch khóe miệng khó mà thấy được, sờ lên tóc Tạ Tinh Lan: "Vậy anh nên nói gì?"
Tạ Tinh Lan ám chỉ: "Anh có thể nói nếu ngay cả học tập em cũng giỏi như vậy, thì hoàn mỹ đến mức khiến người người oán trách, trên thế giới này sẽ không có người hoàn mỹ đến thế."
Cố Lãng cười mắng: "Lão Tạ, có biết xấu hổ không đấy."
Tạ Tinh Lan đạp hắn một phát: "Ai cần mày lo."
Mấy người chơi đùa một trận, bắt đầu so sánh đáp án.
Sau khi thi đại học kết thúc, trên mạng đã có đáp án chính xác, nhưng phiên bản không đồng nhất, có mấy đề bài nghị luận lớn vẫn chưa có đáp án chuẩn xác.
Tạ Tinh Lan đã tự so một lần, viết văn môn ngữ văn chia đều theo bao năm qua, tổng điểm của tất cả môn khác gần bốn trăm điểm. Cậu cũng không biết đời trước mình thi đại học được mấy điểm, thi xong cậu đã ra nước ngoài, ngay cả điểm cũng chưa tra, nhưng chắc chắn không cao bằng bây giờ.
"Giang Qua, Cố Lãng, các cậu tính được bao nhiêu?"
Cố Lãng nói: "Chắc khoảng bảy trăm."
Giang Qua: "Bảy trăm ba mươi."
Cố Lãng nói: "Các ông đừng tin lão Giang, ổng đã tính điểm bài viết văn xuống thấp."
Tạ Tinh Lan không có khái niệm gì với điểm số, nói: "Bảy trăm ba mươi có thể ổn vào Bắc Đại không?"
Đời trước Giang Qua xuất thân từ công nghệ thông tin ở Bắc Đại.
Cố Lãng giải thích cho cậu: "Chắc chắn ổn, đừng nói Bắc Đại, bây giờ lão Giang cầm những giải thưởng cấp quốc gia cấp tỉnh kia, muốn ra nước ngoài học trường top 10 cũng không khó."
Tạ Tinh Lan kéo tay Giang Qua, hỏi hắn: "Anh định thế nào?"
Giang Qua: "Vẫn chưa chắc chắn."
Tạ Tinh Lan ngẫm lại cũng đúng, chuyện hỗn loạn kia của Giang gia vẫn chưa kết thúc hết thảy, nếu Giang Qua muốn ra nước ngoài học, tài chính cũng là vấn đề. Kệ đi, vẫn có một năm để lo liệu.
Sau kỳ thi đại học, thi cuối kỳ của khối mười và mười một cũng tới liền một mạch.
Sau khi kết thúc tất cả kỳ thi, bắt đầu kỳ nghỉ hè dài dằng dặc.
Cuộc thi vật lý cấp quốc gia tiến vào trận chung kết, Cố Lãng thiếu hai điểm không được vào, Giang Qua vẫn đang nằm trong danh sách trúng tuyển, cùng đông đảo người ở tỉnh thành khác tiến hành huấn luyện khép kín.
Bạn trai đi thi rồi, chỉ có buổi tối mới có thể gọi video một lúc, lần đầu tiên Tạ Tinh Lan cảm thấy nghỉ hè trôi qua nhàm chán đến thế.
Hôm nào đó, Lý Tiểu Bân đang chơi game với cậu, không bao lâu Tạ Tinh Lan lại buồn bực ngán ngẩm thở dài, bộ dáng không hứng thú cho lắm.
Lý Tiểu Bân ghét bỏ nói: "Nhiều nhất là nửa tháng, mày có thể hăng hái tí không."
Tạ Tinh Lan nằm trên giường: "Vậy mày cũng tìm chút chuyện vui đi."
Lý Tiểu Bân nói: "A, đúng rồi, quên kể với mày, tối nay có thi đấu đua xe ở đại lộ Phong Tình quận Lâm Giang, nghiệp dư đấy, những tên con nhà giàu kia mày cũng biết, muốn đi chơi không?"
Tạ Tinh Lan trở mình một cái ngồi dậy: "Tối nay?"
Lý Tiểu Bân gật đầu: "Hôm qua hình như còn mở party thêm nhiệt, đến hỏi tao với mày có muốn đi cùng không, tao cảm thấy mày không có hứng thú với những nơi đó, nên từ chối rồi."
"Không hứng thú với mở party, đua xe tao có thể." Tạ Tinh Lan lập tức lên tinh thần, ba cậu quản rõ nghiêm, rất lâu rồi cậu không đến nơi đua xe nổ cá, lần này đặc biệt khéo, ba cậu đến thủ đô, không ai quản cậu, "Mấy giờ tối?"
(nổ cá: người chơi cấp độ cao đến chơi ở cấp độ thấp)
"Mười giờ bắt đầu."
Sau bữa cơm tối, Tạ Tinh Lan vào gara chọn một chiếc xe thể thao, là quà sinh nhật năm ngoái anh trai tặng cậu, bình thường đều để trong gara hứng bụi.
Lý Tiểu Bân ngồi vào ghế phó lái: "Chiêu à mày thi bằng lái chưa, không phải nói mười sáu là có thể thi à."
"Sang năm thi. Tao lái xe mày yên tâm."
"Nếu bị chú cảnh sát giao thông chặn lại phải làm sao?"
"Nên bồi thường thì bồi thường, nên phạt thì phạt."
Quận Lâm Giang là khu phát triển công nghiệp mới nổi, hoang vắng, khu dân cư phân tán. Đại lộ Phong Tình đặc biệt rộng rãi, hiếm có xe cộ trên đường tám làn, nhất là đêm khuya, càng là người ở thưa thớt. Cho nên đông đảo con nhà giàu của Lâm thành đều thích đến quận Lâm Giang đua xe hơn, mảnh đất kia trên cơ bản ngầm thừa nhận là địa điểm vui chơi dành riêng cho bọn con nhà giàu này, đoán chừng là có người đã chào hỏi trước, cảnh sát giao thông cũng mắt nhắm mắt mở.
Khoảng mười giờ đêm, Tạ Tinh Lan cùng Lý Tiểu Bân đến ngã tư đường đại lộ Phong Tình, nơi này là điểm khởi đầu và điểm cuối cùng của đường đua xe, toàn bộ tuyến đường dài gần năm mươi cây số, gần như vòng quanh quận Lâm Giang một vòng.
Tiếng người huyên náo ở điểm xuất phát, kéo biểu ngữ vẽ vạch, còn có đồ uống đồ ngọt để trên hàng dài bàn ghế, hai người vẫn chưa đến gần đã sắp bị tiếng vang làm điếc.
Đời trước Tạ Tinh Lan thường tới đây đua xe, đời này bị người nhà quản chặt quá, vẫn là lần đầu tiên ra ngoài (đua xe).
Hơn trăm người vây xem hai bên làn xe, đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang lắc eo khoe hông theo âm nhạc, Tạ Tinh Lan huýt sáo một tiếng, mỉm cười kéo một anh chàng bên cạnh: "Hỏi chút, hôm nay do ai tập hợp?"
"Giang Gia Văn."
Lý Tiểu Bân hỏi cậu: "Là anh cùng cha khác mẹ với Giang Qua?"
Tạ Tinh Lan gật đầu, nhìn một vòng xung quanh cũng không nhìn thấy cái bóng của Giang Gia Văn, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy Hứa Đỉnh lâu rồi không xuất hiện ở trường.
Cậu hơi nhướng mày, Hứa Đỉnh trong đám người không thất bại sa sút tinh thần chút nào như trong tưởng tượng của cậu, công ty Hứa thị đã lật đổ rồi, thế mà Hứa Đỉnh vẫn có tâm tư chơi ở đây, bưng ly rượu qua lại không ngớt giữa đông đảo tuấn nam mỹ nữ, bộ dáng muốn bao nhiêu phóng đãng có bấy nhiêu phóng đãng.
Được thôi, tâm lý tố chất người ta cao, Tạ Tinh Lan phục rồi.
"Alo, alo, test, test..." Một mỹ nữ cao gầy mặc váy da ôm mông hở rốn phối một chiếc túi cầm micro đi đến giữa làn xe, vén mái tóc vàng lượn sóng đến eo, "Chào mừng mọi người tới tham gia hội đua xe từ thiện do anh Giang Gia Văn tổ chức, tôi là MC của hôm nay Nancy."
MC luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại quy tắc trên trận đua xe, trên cơ bản không khác gì những cuộc thi đua xe nghiệp dư khác, mọi người đều nghe đến mất cả hứng, chẳng mấy chốc, MC kéo cao giọng: "Cuối cùng! Tất cả tiền tham gia thi đấu hôm nay đều được gom lại tặng cho cơ quan từ thiện, mà người chiến thắng sẽ nhận được giải thưởng được anh Giang chuẩn bị cẩn thận —— "
Chùm sáng tụ hội, chiếu lên giữa phần thưởng thần bí ẩn giấu sau màn sâu khấu, theo tiếng nói của MC vừa dứt, nhân viên công tác bên cạnh dùng sức kéo dây vải bốn phía xuống, một chiếc Pagani huayra màu đỏ khoa trương lại kiêu căng xuất hiện trước mắt mọi người.
"Oa ——" hiện trường vang lên tiếng thán phục liên tiếp, nhao nhao cảm khái với sự hào phóng của Giang Gia Văn.
Pagani ở trong nước là thứ có tiền mà không mua được, phú hào đầu tiên thu thập Pagani thậm chí đã lên báo giải trí, ai cũng không ngờ rằng Giang Gia Văn lại lấy Pagani làm phần thưởng, trọng lượng không khỏi quá nặng rồi.
Lý Tiểu Bân lẩm bẩm nói: "Cấp ba của người khác và cấp ba của tao."
Tạ Tinh Lan ôm lấy cổ cậu ta, cười nói: "Chó Bân, mày yên tâm, chỉ cần mày không vô cớ sinh sự không sa đọa, tương lai cũng sẽ có xe sang biệt thự."
Lý Tiểu Bân nói: "Mày lại biết được?"
Tạ Tinh Lan nói: "Dĩ nhiên tao biết."
Tao còn biết cho dù tương lai mày có tiền, cũng vẫn bị Hứa Như ăn sít sao, không khác gì không có tiền.
Lý Tiểu Bân quái lạ liếc cậu một cái, thấp giọng nói: "Nhưng như thế cũng quá kiêu căng rồi, nó đang ám chỉ nó được Giang gia coi trọng cỡ nào?"
Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Chắc vậy."
Quần thể như bọn cậu, dù cho mới mười mấy tuổi, cũng dưới sự mưa dầm thấm đất học được quá nhiều minh tranh ám đấu mày tới tao đi trên thương trường, Giang Gia Văn gom ván này, vừa làm từ thiện thu được thanh danh, vừa khoe khoang địa vị của hắn ở Giang gia, ở đây nhiều con nhà giàu như vậy, trong lòng mỗi người đều có so đo.
(minh tranh ám đấu: ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi)
Tạ Tinh Lan cũng không quản nhiều như thế, dù sao bây giờ Giang Gia Văn nhảy lợi hại hơn nữa tương lai cũng sẽ bị Giang Qua giẫm dưới lòng bàn chân, không có ý gì, cậu vẫn để ý chiếc Pagani kia hơn.
Hai mắt Tạ Tinh Lan đều đang phát sáng, nhìn chiếc Pagani xa hoa lại đầy cảm giác công nghệ kia, cậu là tay đua xe, đương nhiên cũng yêu loại xe thể thao đỉnh cấp xa hoa này, thế là ngày càng hăm he, âm thầm quyết định nhất định phải lấy được phần thưởng này.
"Đường băng dài bốn mươi lăm cây số, qua đại lộ Phong Tình, đường cao tốc sân bay, đường vành đai... Cuối cùng về tới đây. Mời người dự thi sang đây nộp phí."
Ban đầu đại đa số người đều chỉ đến tham gia náo nhiệt, nhưng bị ánh sáng rực rỡ của Pagani lóe mù mắt, thoáng cái số người đăng ký tăng vọt.
Tạ Tinh Lan lục mấy tấm thẻ của mình, chắp vá lung tung được một trăm vạn phí đăng ký, quyết đoán đi lên ghi tên.
(một trăm vạn = 3.305.240.287 VND)
Lý Tiểu Bân hơi lo âu kéo cậu: "Quá nhiều người, Chiêu à mày chú ý an toàn, đoạt giải hay không không quan trọng."
Tạ Tinh Lan cười liếc cậu ta một cái, giơ tay sờ sờ đầu chó của Lý Tiểu Bân: "Mày yên tâm, lát nữa cho mày lái Pagani về nhà."
Lý Tiểu Bân: "..."
Cậu ta oán thầm trong lòng, ngài lại nằm mơ gì đâu, còn lái Pagani về nhà, tụ tập đông người đua xe không giấy phép, không bị chú cảnh sát bắt lại ngồi xe cảnh sát về nhà đã khá lắm rồi!
Pagani huayra