*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộc Đinh Hương chuẩn bị rời đi, Sở Ngu đột nhiên kêu nàng một tiếng, nhìn thấy nàng quay đầu lại, liền mở miệng hỏi.
- Trở về đó có cơm chiều ăn sao?
Mộc Đinh Hương do dự một chút, cũng không có nói ra tiếng, dựa theo thói quen nhiều năm như vậy, bây giờ trở về sẽ gặp phải bọn họ đang ăn cơm, cũng sẽ không có người lên tiếng kêu nàng ngồi chung bàn, lâu rồi nàng cũng hiểu được thời gian lúc cả nhà bọn họ ăn cơm nàng nên tự giác tránh đi.
- Giữa trưa ngươi đã ăn cái gì?
Mộc Đinh Hương há miệng thở dốc muốn nói dối mình đã ăn một món ăn tử tế, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Tối hôm qua Võ đại nương cho nàng một gói xôi nếp cực lớn, làm nàng ăn thật lâu cũng chưa thấy hết no.
Buổi sáng tất nhiên không cảm thấy đói, vì thế nàng chờ đến buổi chiều về nhà mới ăn, nhưng vạn nhất không nghĩ tới trở về đổi giày lại nghe được sự tình liên quan giữa mình và Trương Quan Phu.
Bởi vậy, hôm nay một chút đồ ăn nàng cũng chưa nếm qua.
Sở Ngu thấy nàng lại bày ra dáng vẻ này, lẳng lặng thở dài.
- Không vội mà đi, chúng ta cùng nhau ăn xong cơm chiều ngươi hãy trở về.
Mộc Đinh Hương đã đi ra bên ngoài, nghe Sở Ngu nói vậy bước chân cũng hơi thu lại.
Nói thật nha, trước kia nàng đã từng trải qua tình huống cả ngày không ăn cái gì, dù sao khi đói quá mức sẽ không còn cảm giác đói bụng.
Ở trong tình cảnh này, lời đề nghị của Sở Ngu phi thường trở nên mê người.
- Tay phải của ngươi không có bị thương.
Vậy ngươi giúp ta nhặt rau đi.
Sở Ngu không để ý đến nàng trong lòng đang suy nghĩ điều gì, trực tiếp phân phó nàng đi nhặt rau giúp mình.
Mộc Đinh Hương nghe nàng ta phân phó như vậy, muốn thoái thác cũng không dễ, hơn nữa nhắc tới đến cơm chiều, nguyên bản cái bụng cả ngày không biết đói, bây giờ bắt đầu thầm thì kêu lên.
Bên ngoài sơn động cũng có một cái bàn đá, bên cạnh đặt một cái ghế gỗ, Mộc Đinh Hương ngồi vào bàn, dùng cánh tay phải không bị thương chậm rãi nhặt rau.
Sở Ngu đưa mắt nhìn ngắm tiểu cô nương, thấy nàng chuyên tâm nhặt rau, lúc này mới an tâm đi vào trong động cầm một túi gạo nhỏ mang ra, múc tràn đầy một chén.
Lúc sau nghĩ đi nghĩ lại, quyết định xúc thêm nửa chén gạo nữa cho vào nồi.
Vo gạo nấu cơm, hai cái bếp lò ánh lửa bập bùng, hướng gió vừa vặn hướng làn khói về bên khác của thạch động, nếu trời yên không có gió khói cũng sẽ không bay đến bên trong hang, Sở Ngu lúc nhóm bếp đã suy xét tới điểm này.
Hôm nay bán thịt còn thừa một cái giò heo, Sở Ngu ban đầu còn lo lắng ăn không hết, hiện giờ xem ra có đủ ăn hay không lại là một vấn đề khác.
Nhanh chóng chia móng heo thành miếng nhỏ vừa ăn, đem ướp với chút gia vị.
Sở Ngu đem chảo rửa sơ qua một lần để loại bỏ bụi bẩn, bắt lên bếp chờ chảo nóng, đem chân heo bỏ vào chảo xào lên cho thịt thấm gia vị, bỏ thêm nước đậy nắp lại chậm rãi hầm nó.
Móng heo hầm lâu một chút ăn mới ngon.
Sở Ngu vào trong động cầm cái ghế nhỏ, mang ra ngồi cạnh Mộc Đinh Hương.
Mộc Đinh Hương vừa rồi vẫn luôn nhìn Sở Ngu sơ chế chân heo, hơn nữa tay nàng bị thương, Sở Ngu cũng tinh tế không sử dụng mấy loại thực phẩm có hại cho nàng.
Sở Ngu ngồi xuống kéo rổ rau nàng chưa nhặt xong đem về phía mình, chọn mấy nhánh rửa sạch thả vào nồi canh.
Củi lửa thiêu đến đủ vượng, không qua bao lâu, mùi hương cơm chín cùng chân heo hầm bắt đầu tràn ngập ở bốn phía, Mộc Đinh Hương bụng trở nên giống bồn chồn, đồng loạt biểu tình kêu lên.
Sở Ngu ngồi gần nhất, tự nhiên cũng nghe thấy, tiểu cô nương mặt ửng hồng, đỏ tới tận mang tai.
- Đại ca ngươi học ở đâu?
Sở Ngu cố ý hỏi, muốn dời sự chú ý của nàng đi nơi khác, giúp Mộc Đinh Hương đỡ phải thẹn thùng.
- Hình như gọi là…… Gọi là Hoa nhu học viện thì phải.
Mộc Đinh Hương không nhớ rõ, chỗ đó hình như tựa hồ là kêu tên như thế này.
- Hoa nho học viện.
- À à đúng vậy, là hoa nho học viện.
- Là hang ổ ăn chơi trác táng, xa hoa trụy lạc, toàn là bọn học sĩ giả vờ đạo mạo.
Trên huyện có mấy cái học viện nàng đều biết, còn tương đối quen thuộc.
-......!
- Không sao cả, dù sao ngươi sau này cũng không dựa vào hắn.
- Ta dù có chết cũng sẽ không dựa dẫm vào bọn họ.
Nguyên bản lúc trước còn ôm một tia kỳ vọng đối với Mộc Không Thanh, chỉ là Mộc Đinh Hương sau khi biết họ toan tính gả nàng cho Trương Quan Phu, hiện tại đối với Mộc gia tâm tư của nàng hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng mang hận.
-Ngươi biết chữ không?
Sở Ngu hỏi.
- Nhận biết một ít, tứ thư ngũ kinh ta miễn cưỡng có thể xem hiểu.
Trước kia Mộc Không Thanh học tư thục gần nhà, Mộc Đinh Hương thời niên thiếu trẻ con lại tò mò, hay lén đi theo hắn đứng ngoài cửa nghe giảng một đoạn thời gian, sau này bị tiên sinh phát hiện đuổi ra chỗ khác, nàng liền chờ Mộc Không Thanh buổi tối đi học về lấy trộm thi thư của hắn, học được không ít kiến thức.
Sở Ngu nghe nàng nói thật sự chấn động, tiểu cô nương này suốt ngày cùng cây nông nghiệp giao tiếp, cư nhiên còn có mặt lợi hại như vậy.
Còn nhỏ tuổi cũng có thể xem hiểu tứ thư ngũ kinh, chứng tỏ nha đầu này sở hữu thiên phú cực tốt.
Đáng tiếc thế nhưng phải bị Mộc gia vợ chồng biến thành hàng hoá bán cho người khác.
- Ngươi rất lợi hại.
Sở Ngu nhịn không được khen nàng một câu.
Mộc Đinh Hương lần đầu tiên trong đời được người khác khích lệ, nhịn không được trên mặt lộ ra một mảnh thẹn thùng, mang theo một tia vui mừng hiếm thấy.
Mộc mẫu cả ngày nhắc mãi nữ tử không tài mới là đức, Mộc Đinh Hương biết chữ cũng không dám cho mẫu thân nàng biết, những người khác cũng không biết, càng không cần phải nói đến việc trong mong được người khác khích lệ tinh thần.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, cơm cũng đã chín.
Sở Ngu bỏ thêm Hoài Sơn thái mỏng vào nồi chân heo hầm, nhắc nồi cơm ra khỏi bếp lò để trên mặt đất, đem cái chảo bắt lên bếp.
Dầu vừa nóng bỏ thêm mấy viên tỏi đập nhuyễn, đem rau xanh đổ vào, nêm thêm một chút muối xào sơ vài cái liền có thể nhắc ra khỏi bếp.
Nồi canh vẫn còn để trên bếp, từng trận mùi hương cuồn cuộn bốc lên, đem cái mũi Mộc Đinh Hương đều mở rộng.
Sở Ngu đem đĩa rau xanh để tới bếp lò bên cạnh tảng đá, hướng về phía Mộc Đinh Hương nói.
- Đem ghế dọn lại đây, chúng ta ở cạnh bếp lò ăn cơm.
Tiểu cô nương lần đầu tới nhà người lạ, không dám tự tiện động đũa, Sở Ngu múc một chén cơm đưa cho nàng.
- Chiếc đũa ở sau lưng ngươi kìa.
Chính mình cũng múc một chén cơm ngồi vào bên cạnh nàng.
- Hoài Sơn còn chưa mềm hẳn, ngươi dùng cái muỗng vớt chân heo ăn trước đi.
Mộc Đinh Hương cầm chiếc đũa tay nắm thật chặt, vẫn là không có mặt mũi duỗi tay đi vớt chân heo, đành hướng về phía đĩa rau xanh mà gắp.
Nhưng mà chân heo nghe cũng thơm thật a, Mộc Đinh Hương nhớ lần được ăn thịt vẫn là Tết Âm Lịch năm trước.
Năm đó Võ đại nương trộm một cái đùi gà cho nàng.
Còn lại trước kia ăn thịt mấy lần nàng cũng không có ấn tượng.
Bếp lò cháy tốt, nồi canh sôi ùng ục, chân heo hoà quyện với Hoài Sơn tạo ra mùi hương làm người ta nước miếng chảy ròng ròng.
Mộc Đinh Hương không muốn lần đầu tiên gặp Sở Ngu lại thất thố, cố nén nước miếng lay chén cơm cùng rau xanh.
Không thể không nói, chỉ là cơm tẻ ăn cùng rau xanh đã làm nàng cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian.
Ngẫm lại những năm gần đây, số lần có thể ăn được một ngụm cơm nóng với đồ ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay, có ăn cũng chỉ ăn bắp và cháo, làm gì có chuyện trong chén đầy ắp cơm trắng như hiện tại.
Ngay cả rau xanh bởi vì xào với mỡ heo, hơn nữa lại canh chuẩn lửa đã làm Mộc Đinh Hương ăn uống không rời.
Sở Ngu nhìn nàng ẩn nhẫn khắc chế, trong lòng nhịn không được thở dài, lấy muôi vớt một khối thịt heo to bự để vào chén của nàng.
- Ăn nhiều một chút, hiện tại thời tiết nóng ẩm, nồi canh này không để được đến ngày mai.
Đêm nay nếu là ăn không hết vẫn phải đổ bỏ.
Mộc Đinh Hương nghe nàng nói như vậy tức khắc cảm thấy một trận đau đớn, một nồi chân heo hầm ở Mộc gia quanh năm suốt tháng đều không thể ăn nổi một lần.
Người này thế nhưng như vậy xa xỉ muốn đem canh thừa đổ bỏ, thật là phí phạm của trời.
Bất quá nàng cũng không ngu ngốc, biết Sở Ngu muốn mình ăn nhiều một chút mới cố ý nói như vậy, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nhịn xuống cái mũi một trận chua xót, cúi đầu cắn một miếng thịt.
Thịt non mềm mại ở trong miệng tan chảy, hương vị tươi ngon tràn ngập toàn bộ khoang miệng, Mộc Đinh Hương chưa bao giờ ăn qua món nào ngon như vậy, nhịn không được nhắm mắt lại tận hưởng hương vị đặc biệt này.
Sở Ngu thấy nàng nhắm mắt mà ăn, hai cái má phúng phính không ngừng động đậy, vẻ mặt thì vô cùng thỏa mãn.
Thấy nàng ăn ngon như vậy bản thân lại cảm thấy rất vui, nhịn không được đem khối thịt khác bỏ vào trong chén của người ta.
Cảm nhận được cái chén trong tay phân lượng tựa hồ nặng thêm một chút, Mộc Đinh Hương mở to mắt nhìn trong chén lại có thêm một khối thịt heo.
Trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, cảm thấy bản thân thất thố để lộ bộ dáng chưa hiểu việc đời, nhất định đã làm Sở Ngu phải chê cười.
- Hoài Sơn cũng chín rồi này.
Sở Ngu không nhìn đến nàng sợ nàng ngượng, múc được hai khối Hoài Sơn đều để vào trong chén của Mộc Đinh Hương.
Một khi hưởng qua mỹ vị, lời cự tuyệt rốt cuộc vô pháp nói ra, Mộc Đinh Hương chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm, đồ ăn Sở Ngu vớt đến trong chén nàng đem từng khối từng khối ăn hết.
- Trong nồi còn cơm, ngươi tự bới đi.
Sở Ngu nhìn thấy nàng chén để trống không bèn nhắc nhở một tiếng.
Mộc Đinh Hương xác thật cũng ăn chưa có no, ăn xong một chén cơm lại ăn thêm mấy miếng thịt heo mà nàng vẫn chưa đã thèm, vì thế liền cũng không hề kiêng nể, đứng dậy đi bới thêm chén cơm khác.
- Ta ăn no rồi, đi vào trong một chút.
Ngươi ở bên ngoài từ từ ăn, tốt nhất đem nồi chân heo này ăn cho hết, để thừa lại cũng phải đổ bỏ.
Sở Ngu buông chén đũa lập tức đi vào thạch động.
Mộc Đinh Hương biết Sở Ngu sợ nàng ngại mới đi vào trong động, trong lòng cảm kích sự quan tâm săn sóc của nàng, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
Lúc này sắc trời dần dần tối sầm, chung quanh một mảnh yên tĩnh, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua.
Làn gió mềm mại mơn trớn khuôn mặt nàng thoải mái cực kỳ.
Lửa trong bếp lò đã tắt, chỉ còn than củi đỏ rực phát ra một chút quang nhiệt, nồi canh hầm vẫn còn nóng hôi hổi, hương khí từ đó vẫn luôn không ngừng bay lên.
Mộc Đinh Hương gặm mấy cái chân heo liên tiếp, lâu rồi không thấy thức ăn mặn, thân thể nàng điên cuồng mà từ đồ ăn hấp thu chất dinh dưỡng, cơ hồ có chút ăn ngấu nghiến.
Rốt cuộc gặm xong khối thịt cuối cùng, bụng căng đến nỗi không ăn thêm được nữa, nhìn mâm cơm bị nàng càng quét sạch sẽ, trong nồi chỉ còn sót lại một chút canh, không khỏi trên mặt có chút thẹn thùng.
Lần đầu tiên tới nhà người ta ăn thành dáng vẻ này, Sở Ngu sẽ không ghét bỏ nàng có phải không?
Ăn uống no đủ, Mộc Đinh Hương đem chén đũa hai người ăn cùng nồi dơ phóng tới lu nước bên cạnh bắt đầu múc nước rửa chén, dù bàn tay đang bị thương, nhưng nàng tự tin vẫn có thể làm được việc này.
Sở Ngu nghe được bên ngoài phát ra âm thanh, liền biết nàng ăn xong rồi, thân mình cao dài từ trong sơn động đi ra.
Nhìn thấy tiểu cô nương ngồi trên mặt đất đem tay bị thương giữ chặt cái nồi, tay khác cầm miếng vải cẩn thận rửa chén.
Thu người ngồi im lìm, giống hệt một con mèo nhỏ đáng thương
- Tay ngươi bị thương, đừng rửa nữa ta đưa ngươi trở về.
Sở Ngu ba bước cũng làm thành hai bước đi đến bên người nàng.
Mộc Đinh Hương lắc lắc đầu, tiếp tục rửa chén.
- Đừng tùy hứng, trời đã tối ngươi ngồi ở đây không tốt lắm.
Sở Ngu từ phía sau giữ chặt cổ áo của nàng.
Mộc Đinh Hương có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên nàng tới nhà người ta lại ăn nhiều như vậy, ăn sạch đến nỗi chén không cần tẩy, thật sự là có hơi ngại ngùng.
Nhưng lại không lay chuyển được ý định của Sở Ngu, người này luôn có vẻ phá lệ cố chấp, quan tâm săn sóc cùng thiện ý đều làm người khác vô pháp cự tuyệt.
Sắc trời âm trầm, Sở Ngu đưa tay lên miệng hướng về phía trạm canh gác thổi một cái.
Không biết từ nơi nào chạy tới một con ngựa màu trắng, đi xung quanh hai người.
Sở Ngu xoay người nhảy lên ngựa, duỗi tay cúi người hướng về phía Mộc Đinh Hương nói.
- Đưa tay cho ta, ta liền đưa ngươi trở về, ta hứa sẽ không cho bọn hắn đụng đến ngươi.
Mộc Đinh Hương nhìn chằm chằm cánh tay thon dài trước mắt, lại giương mắt lo lắng nhìn nhìn nàng.
Chỉ là sắc trời quá tối nên thấy không rõ thần sắc của Sở Ngu, Đinh Hương không do dự nữa, đem tay chưa bị thương nắm lấy bàn tay đang chờ đợi sẵn.
Xúc cảm ấm áp từ hai bàn tay nắm chặt ấy dần dần lan toả, hơi dùng sức kéo nàng một cái.
Chờ nàng phục hồi tinh thần cả hai đã ở trên lưng ngựa, Sở Ngu ngồi phía sau ôm nàng vào lòng.
Gần đến nỗi lưng của nàng dựa sát vào ngực của người ta.
Sống lưng của nàng cảm nhận được người phía sau có bộ ngực to lớn đầy đặn, thứ đó liên tục áp sát vào nàng theo từng bước ngựa chạy.
Mộc Đinh Hương trong đầu sinh ra một trận rung động.
Wattpad bị gì í, cứ quay đều quay đều trông đến chán ????
Hoài sơn hay còn gọi là củ mài, là một loại dây leo có 1–2 rễ củ mập, hình trụ hơi dẹt, thuôn dần về phía đầu như hình quả bầu, dài chừng 30–50cm (có thể đến 1m), ăn sâu xuống đất.
Thân cây nhẵn, hơi có cạnh, đôi khi có màu đỏ, thường mang những củ ngắn, nhỏ ở kẽ lá gọi là thiên hoài.
Lá mọc so le hay mọc đối, hình tim dài, đầu nhọn.
.