Chương 100. Cầu Kiến Tĩnh Vương
Đương ——
Đương ——
Chuông sớm từ chỗ sâu Vân An thành vang lên.
Tiểu viện trong cuối ngõ Song quế yên tĩnh im ắng, chỉ có một con ngựa ô, yên tĩnh đứng gần phòng bếp.
Nhà chính đóng chặt cửa, từ sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, cửa chính chưa từng mở ra.
Gần bờ tường có thêm mấy chậu hoa, đặt chung một chỗ cùng với những cây hoa Lạc Ngưng mua, hai ngày đi qua, cây cỏ đã xanh um tươi tốt khỏe mạnh hơn nhiều.
Trong sương phòng phía tây, Dạ Kinh Đường cởi trần ngồi trên giường, cầm giấy vàng trong tay, nhắm mắt ngưng thần.
Chim béo màu trắng ngồi xổm ở bên cạnh gối đầu, buồn bã ỉu xìu nhìn qua cửa sổ.
Đổi lại là mấy ngày trước, Chiết Vân Ly giờ này đã thức dậy, ôm nó và cho nó ăn cơm, mà lúc ở một mình với Đường Đường, hiển nhiên nó không có cái phúc phận này, ly biệt mới chỉ hai ngày, nỗi nhớ ở trong lòng chim chim đã không thể xóa nhòa được.
"Chít chít. . ."
Đợi nửa ngày, không thấy Dạ Kinh Đường có động tĩnh, chim chim lăn đến bên người Dạ Kinh Đường, dùng trảo trảo đạp đạp, ra hiệunên đi ăn điểm tâm.
Lông mi Dạ Kinh Đường khẽ nhúc nhích, tiếp theo mở mắt ra, nhìn về phía tờ giấy vàng trong tay.
Sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, thời gian cũng trở nên khá rảnh rỗi, sinh hoạt hai ngày này, trên cơ bản là chân không bước ra khỏi nhà, dốc lòng tập võ.
Thiên Hợp Đao, Bá Vương Thương, khinh công,kiếm pháp của mình đều phải luyện, nói đến còn cảm thấy hơi bận rộn.
Võ nghệ thông thần tuyệt đối không phải một ngày luyện thành, Dạ Kinh Đường cũng không nóng nảy, nghỉ ngơi nhàn hạ, đang suy nghĩ về « Minh Long Đồ » mà hắn có được ngoài ý muốn này.
Hắn dựa theo phương pháp giải mật mà mình biết, tỉ như hình chiếu, sao chép, ngâm nước, hỏa thiêu,…, đều không có bất kỳ thu hoạch gì, lúc đầu đã tạm thời gác lại, nhưng thời điểm sáng nay tỉnh lại, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ đến một chuyện —— cây trúc.
Đời này không nhiều kiến thức, nhưng đời trước của hắn có không ít ký ức lộn xộn, biết chuyện lý thú về thánh nhân và cây trúc.
Mặc dù phương thức không đúng, nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn bức hoạ Rùa cõng Tam Sơn bên trên giấy vàng, bắt đầu chăm chú suy nghĩ, cố gắng nhìn ra thiên đạo chi lý ẩn chứa trong đó.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ra biện pháp này thật sự có hiệu quả.
Mặc dù không nhìn ra thiên đạo gì, nhưng cũng không biết có phải nhìn lâu hoa mắt hay không, cảm giác bức ảnh bên trên có kim quang lóng lánh, Long Quy đang di chuyển, mây mù vờn quanh ba tòa núi cao, cảm giác cũng đang chầm chậm chảy xuôi.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy khả năng đây là pháp môn vận khí, liền nhắm mắt ngưng thần, từng cái cảnh vật bên trên tranh được tưởng tượng thành bộ vị nào đó trên thân thể, nếm thử trong thể nội rồi xâu chuỗi xem có gặp phải Huyễn cảnh gì không.
Vừa mới suy nghĩ ra manh mối, đã bị chim chim đạp tỉnh.
Dạ Kinh Đường mắt thấy sắc trời sáng rõ, cũng không nóng lòng mà ghi lại biện pháp này, sau đó cất kỹ giấy vàng, mặc áo bào vào.
Hắn xuất phát đi tây Vương Trấn, bên phía Tam Nương đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà trước khi rời đi, trước tiên cần phải xử lý việc của Tĩnh Vương xong xuôi.
Lần trước đáp ứng Tĩnh Vương ba ngày sau luận bàn khinh công, đảo mắt đã đến giờ, vừa vặn thời gian này dạy Tĩnh Vương « Thiên Hợp Đao », nếu như Tĩnh Vương học được trong thời gian ngắn, không chừng hôm nay là có thể cứu Cừu Thiên Hợp ra, tránh để Lạc nữ hiệp nói hắn làm việc không chú tâm.
Dạ Kinh Đường rửa mặt xong, tưới nước cho những cây hoa mà Lạc Ngưng trồng, sau đó dẫn ngựa mang theo chim chim, cùng nhau rời khỏi ngõ song quế, bước về phía Minh Ngọc Lâu.
Vào kinh thành nhiều ngày, thời gian đã cuối tháng tư, giữa đường phố phồn hoa có rất nhiều tiểu thư và thiếu phụ, quần áo nhẹ nhàng tươi tắn, dẫn tới ánh mắt dò xét của những người nhàn rỗi.
"Chít chít!"
Trên bờ vai, chim chim nâng cánh che khuất con mắt Dạ Kinh Đường, ra hiệu phi lễ chớ nhìn.
Dạ Kinh Đường gảy chim chim một chút, cưỡi ngựa xuyên qua đường phố rộn rộn ràng ràng, đi vào bên ngoài Hắc Nha, đã thấy thỉnh thoảng có bộ khoái Hắc Nha đang vội vàng ra vào.
Vừa tới cổng, có hai người từ trong đó đang kết bạn đi ra.
Phía trước là hán tử có dáng người cao to, chính là Hắc vô thường Xà Long, trên cánh tay còn quấn băng vải; phía sau thì là Thương Tiệm Ly.
"Xà đại nhân, Thương đại nhân."
Dạ Kinh Đường nhìn thấy Xà Long, tiến lên chắp tay thi lễ:
"Hai vị ra ngoài làm việc?"
Xà Long đang cau mày, nhìn thấy Dạ Kinh Đường, liền giãn ra mấy phần, trực tiếp đi đến trước mặt, vỗ vỗ bả vai Dạ Kinh Đường:
"Dạ công tử tới thật đúng lúc, đi, cùng đi ra xử lý chút việc không. Cánh tay của ta còn chưa dưỡng tốt, nếu gặp phải chuyện, cũng không giúp được quá nhiều, ngươi cũng có chút công phu, giúp đỡ sẽ được trọng thưởng."
Xà Long không coi Dạ Kinh Đường là người ngoài.