Chương 31: Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Anh lại hoảng sợ rồi

Phiên bản convert 12775 chữ

Mộ Dữu nhìn chằm chằm tin nhắn WeChat Doãn Mặc gửi tới, có chút không nói nên lời.

Anh thế này cũng quá dính người đi, hôm nay mới là thứ tư đã muốn đến đón cô về nhà, gần đây cô bận rộn như vậy, sao mà có thời gian chơi với anh?

Mộ Dữu gõ chữ trả lời: 【 Tối nay em không về đâu, em còn có bài tập chưa làm xong nữa, anh tự chăm sóc tốt cho mình đi, làm việc vất vả như vậy rồi, đừng chạy tới chạy lui nữa. 】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, màn hình hiển thị đối phương đang nhập.

Chắc là còn đang cố gắng cứu vãn, Mộ Dữu lại gõ chữ: 【 Gần đây nghỉ ngơi không tốt, em đi chợp mắt một chút, buổi chiều còn có lớp (/buồn ngủ) 】

Mấy giây sau, Doãn Mặc gửi đến tin nhắn: 【 Ừm, em ngủ đi, cuối tuần gặp lại 】

Ném điện thoại đi, Mộ Dữu nằm trên giường trong ký túc xá, nhìn chằm chằm tấm màn che trên đầu mà suy nghĩ.

Thật ra, thứ mà đại hắc cẩu nhớ không phải là cô, mà là nhân vật tiểu bạch hoa yếu ớt mà cô giả vờ, chỉ là một nhân vật giả dối mà thôi.

Hóa ra anh thích kiểu này, chẳng trách ngày trước anh từ chối cô.

Mộ Dữu đột nhiên nổi giận, sau này nhất định phải hung hăng ngược anh mới được!

—————

Mộ Dữu không chỉ không cho Doãn Mặc tới đón cô vào thứ tư, mà cuối tuần cũng không cho.

Cuộc họp của hội sinh viên dự kiến ​​​​ban đầu vào thứ Sáu đã bị hoãn sang thứ Bảy vì không thể triệu tập đầy đủ nhân sự, Mộ Dữu và Tần Phong với tư cách là trợ lý sinh viên của thầy Cận, đã thay mặt thầy Cận tham dự cuộc họp.

Trong văn phòng trên tầng hai của Trung tâm Văn hóa và Thể thao, Mộ Dữu và Tần Phong đẩy cửa đi vào, đã có một số cán bộ hội sinh viên đang đợi ở đó.

Mộ Dữu và Tần Phong lớn hơn họ một tuổi, mọi người thấy hai người liền thân thiện chào hỏi.

Mộ Dữu đi tới chỗ trống, đang muốn ngồi xuống, Tần Phong liền kéo cái ghế bên cạnh anh ta: "Cậu ngồi ở đây đi."

Mộ Dữu nghi hoặc quay đầu lại, Tần Phong chỉ vào vị trí vừa rồi cô chọn, trên tựa lưng có một cái đinh nhô ra, nếu không phát hiện sẽ rất dễ mắc vào quần áo hoặc tóc.

Văn phòng yên lặng hai giây, mọi người sắc mặt khác nhau nhìn sang, dùng ánh mắt mập mờ đánh giá hai người bọn họ.

Có người càng hướng ngoại lớn tiếng nói: "Đàn anh, anh cũng quá quan tâm rồi."

Tần Phong cười ấm áp: "Đúng lúc nhìn thấy thôi."

Lại nói với  Mộ Dữu, "Cậu ngồi ở đằng kia đi, chúng ta đổi chỗ."

"Không sao đâu, cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy dụng cụ đóng đinh lại." Mộ Dữu nhìn quanh phòng làm việc, nhìn thấy bệ cửa sổ ở cửa có một ổ khóa, lập tức đi lấy.

Cửa văn phòng lại mở ra, Lục Kỳ Chu nghênh ngang cầm túi đi vào, dưới nách kẹp một quyển sổ.

Liếc nhìn Mộ Dữu, Lục Kỳ Chu hỏi: "Chị làm gì đấy?"

Mộ Dữu cầm ổ khóa trên bệ cửa sổ: "Đi nhổ cái đinh."

Cô quay người lại, vừa định đập mấy chiếc đinh trên lưng ghế thì giây tiếp theo, có người giật lấy ổ khóa trên tay cô.

"Để em làm cho." Lục Kỳ Chu kéo cô ra, hai ba cái liền làm xong, mới phát hiện chân ghế cũng hơi cập kênh.

Cậu đem cái ghế chủ vị mình kéo qua, "Chị ngồi cái này đi."

Không cho Mộ Dữu cơ hội từ chối, cậu đi vòng qua đầu bên kia ngồi lên chiếc còn lại trước.

Văn phòng càng yên tĩnh hơn trước.

Nếu như đối mặt Tần Phong còn có thể mở miệng trêu vài câu, đối mặt với Lục Kỳ Chu, mọi người thậm chí không dám đùa giỡn.

Cậu ta là người ngông cuồng phóng túng, tính tình nổi tiếng thất thường, hễ nói sai cái gì mà bị anh ta mắng hai câu là còn nhẹ.

Lục Kỳ Chu liếc nhìn đồng hồ, điêu luyện xoay thân bút vài cái rồi mở cuốn sổ ra: "Thứ tư tuần sau là đại hội thể thao mùa xuân diễn ra, chỉ còn mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta kiểm tra lại từng khâu để tránh xảy ra sai sót nhé."

Ánh mắt rơi trên người Đội trưởng hội Thể thao, cậu hất cằm lên, "Cậu nói trước đi."

Từ nghi thức khai mạc nghi lễ bế mạc, đến các quy tắc thi đấu và phân phối giải thưởng của các môn thể thao khác nhau, cũng như việc đảm bảo các thiết bị y tế hậu cần.

Khi cuộc họp kết thúc, trời đã gần trưa.

Lục Kỳ Chu cuối cùng đưa ra kết luận, hỏi Mộ Dữu còn có muốn nhắn nhủ thêm gì nữa không.

Mộ Dữu liếc nhìn ghi chép trong cuốn sổ, nói: "Cũng không có gì, chỉ là liên quan tới về thiết bị cần thiết cho đại hội thể thao này, vừa rồi không ai đề cập đến nó, bạn đã kiểm tra chưa?"

Một cán bộ hội sinh viên cho biết, "Những thứ đó mới được mua, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu."

Mộ Dữu nói: "Vẫn nên kiểm tra cẩn thận một chút đi, để phòng bất chắc. Mấy năm trước đến tận ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao mới phát hiện thiết bị xảy ra vấn đề."

"Vậy thì kiểm tra đi." Lục Kỳ Chu ngắt lời, hơi hếch cằm, nói với nam sinh: "Cậu phụ trách nhé."

"OK."

Lục Kỳ Chu tuyên bố tan họp, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tần Phong nhìn Mộ Dữu: "Chúng ta cùng nhau tới nhà ăn nhé?"

Mộ Dữu còn chưa kịp trả lời, Lục Kỳ Chu đã gõ gõ ngón tay lên bàn, uể oải nhướng mắt: "Xin lỗi anh, bọn tôi có hẹn rồi."

Mấy sinh viên đã đi đến cửa, sau khi nghe thấy câu nói này đều quay lại nhìn, một mặt hóng hớt.

Mộ Dữu sững người một lúc, sau đó liếc nhìn Lục Kỳ Chu.

Tuy rằng tên nhóc này thỉnh thoảng rất phiền toái, nhưng cũng có lúc cậu ta nói đúng, có cậu ta bên cạnh có thể giúp cô cản đào hoa.

Đồng Lạc Dao đã sớm nói Tần Phong thích cô, hôm nay vừa hay có thể mượn Lục Kỳ Chu để uyển chuyển từ chối, tránh cho đến lúc anh ta nhịn không được mà thổ lộ tình cảm với cô thì mọi người đều xấu hổ.

Trầm ngâm một hồi, Mộ Dữu nói: "Đúng vậy, tôi đi với Kỳ Chu rồi."

Đại khái là không nghĩ tới Mộ Dữu sẽ nói như vậy, còn thân mật gọi tên Lục Kỳ Chu, Tần Phong trong chớp mắt liền sửng sốt, ý cười trên mặt nhạt đi.

Rất nhanh, anh ta liền khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: "Được, vậy tôi đi trước, các cậu nói chuyện đi."

Sau khi đám người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mộ Dữu nhìn vào nội dung trong cuốn sổ, suy nghĩ làm sao để báo cáo những nội dung này cho thầy Cận vào thứ Hai.

Lục Kỳ Chu chống cằm nhìn cô: "Chị, vừa rồi em giúp chị, chị không nói cảm ơn em một câu sao?"

Mộ Dữu không nói lời nào, cậu tự hỏi tự trả lời, "Không thì như này đi, chị mời em ăn cơm nhé, em muốn ăn ngoài trường, đồ ăn trong nhà ăn không nuốt nổi."

Mộ Dữu cầm bút viết lên sổ, không ngẩng đầu.

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần, màn hình sáng lên.

Lục Kỳ Chu liếc một chút: "Chị, có người gửi tin nhắn cho chị kìa... Đại hắc cẩu là ai? Là biệt danh thân mật chị đặt cho anh rể em à?"

Mí mắt Mộ Dữu giật giật hai lần, cô nhanh chóng chộp lấy điện thoại.

Nhìn tin nhắn Doãn Mặc gửi tới, thực ra cũng chẳng có nội dung gì, chỉ là nhắc nhở cô đã đến giờ ăn trưa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại vào túi, ôm sổ đứng dậy: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Lục Kỳ Chu vui vẻ đứng lên: "Được, em đói từ lâu rồi."

Sau khi khóa cửa, hai người ra khỏi văn phòng.

Lục Kỳ Chu hỏi: "Hôm nay anh rể tới đón chị sao?"

Mộ Dữu lắc đầu: "Sau tuần đại hội thể thao là kỳ nghỉ dài tháng Năm, đợi nghỉ lễ thì tôi về."

Khi đó, cô sẽ có thời gian năm ngày để hạ gục Doãn Mặc.

—————

Đại hội thể thao mùa xuân năm nay của đại học A kéo dài từ thứ 4 đến chủ nhật, ngoại trừ vận động viên tham gia đại hội thể thao còn có cán bộ sinh viên và tình nguyện viên, những sinh viên khác đều tương đối rảnh rỗi.

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, các góc sân chơi đều đã dựng lều đỏ.

Là một thành viên của đội hỗ trợ hậu cần, Mộ Dữu đội một chiếc mũ đỏ, có việc thì đi giúp đỡ, không có việc gì thì ngồi đó cùng mọi người để cổ vũ cho các bạn cùng lớp trên sân thể thao.

Cao ốc tập đoàn Quân Hoa.

Lúc này Doãn Mặc vừa ra khỏi phòng hợp, được bao quanh bởi một nhóm người.

Đi ngang qua phòng làm việc thư ký, anh tùy ý quét mắt nhìn vào trong, văn phòng vốn đang ồn ào ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, mọi người liền nghiêm mặt đi làm công việc của mình.

Kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 sắp đến, gần đây tâm trạng của các nhân viên rất nôn nóng, thỉnh thoảng trò chuyện để giải trí, Doãn Mặc cũng có thể hiểu được.

Anh không nói gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng chủ tịch.

Điện thoại trên bàn vang lên, anh đi tới, liếc nhìn ghi chú trên đó, cầm lên trả lời: "Ba, có chuyện gì vậy ạ?"

Ba Doãn nói: "Con với Mộ Dữu có kế hoạch gì cho dịp lễ tháng Năm không? Là như này, ông bà con ở Trường Hoàn vừa gọi điện tới, từ lúc con với Dữu Dữu đăng ký kết hôn đến bây giờ, hai ông bà cụ vẫn chưa được gặp cháu dâu đâu. Muốn các con tranh thủ kỳ nghỉ này thì qua đó một vài ngày."

"Con biết rồi ạ, về nhà con sẽ hỏi cô ấy."

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Mặc ngồi xuống ghế, dùng đầu ngón tay mở WeChat của Mộ Dữu: 【 Nghỉ lễ chúng ta đi Trường Hoàn nhé, đưa em đi thăm ông bà, bọn họ muốn gặp em 】

Đợi một hồi cũng không thấy hồi âm.

Gần đây không được nghỉ ngơi tốt, Doãn Mặc mệt mỏi nhíu mi tâm, cầm điện thoại bàn nói với thư ký Trịnh: "Mang cho tôi một tách cà phê, đậm một chút."

"Vâng, Doãn tổng."

Sau khi cúp máy, Doãn Mặc nhìn khung chat với Mộ Dữu một hồi, cô vẫn chưa trả lời.

Chắc là đang bận rộn với đại hội thể thao của trường mấy ngày nay.

Cuối tuần vừa rồi không về, Doãn Mặc có cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp cô.

Nghĩ đến chuyện hẳn là sẽ có người đăng ảnh của đại hội thể thao lên diễn đàn, có lẽ sẽ có ảnh cô ở đó.

Doãn Mặc dùng máy tính mở diễn đàn đại học A.

Trên trang chủ có mấy bài viết về đại hội thể thao, anh tình cờ click vào một bài viết có tiêu đề "Đại hội thể thao năm nay, bạn có tới ăn đường không?"

Trong bài đăng có đăng một vài bức ảnh, là Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu.

Một trong số đó, dưới chiếc lều đỏ, Mộ Dữu đang ngồi trên ghế uống nước trong cốc, Lục Kỳ Chu nằm nhoài trên bàn như người không xương, nhìn Mộ Dữu, không biết cười nói câu gì, Mộ Dữu lườm cậu ta.

Bức ảnh này khiến Doãn Mặc có cảm giác là, Mộ Dữu rất thân quen với cái tên Lục Kỳ Chu này.

Mặc dù ánh mắt cô nhìn Lục Kỳ Chu là khinh thường thậm chí có chút ghét bỏ, nhưng đó là biểu hiện mà cô sẽ chỉ thể hiện với người mà cô rất thân quen.

Trong lòng Doãn Mặc bỗng dưng trầm xuống, sắc mặt tái đi, ánh mắt nhìn về phía Lục Kỳ Chu trong tấm ảnh lộ ra mấy phần sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, phảng phất đọng lại một tầng băng.

Bàn tay đặt trên con chuột, kéo xuống bài đăng có người bình luận:

【 Rốt cuộc Mộ Dữu với Kỳ Chu đệ đệ có phải đang yêu nhau không? 】

【 Không bên nhau thì cũng gần như vậy. Hồi đầu tuần ở cửa phòng ăn, không phải Lục Kỳ Chu còn thổ lộ với Mộ Dữu sao, lúc ấy Mộ Dữu còn kéo Lục Kỳ Chu vào nhà ăn, còn cho Lục Kỳ Chu dùng thẻ cơm của mình, buổi trưa hôm đó hai người ăn cơm cùng nhau 】

【 Tôi nghe từ hội sinh viên bảo Mộ Dữu còn trực tiếp gọi tên Kỳ Chu, không gọi họ luôn, xưng hô thân thiết như vậy, quan hệ chắc chắn là không bình thường! 】

【 Gần đây hai người thường đi với nhau, cho dù còn chưa xác định quan hệ thì em trai chúng ta nhất định sẽ sớm theo đuổi kịp rồi 】

【 Quả nhiên, nữ sinh không thể chống lại sự tấn công dữ dội của Lục Kỳ Chu mà 】

...

Càng kéo xuống, sắc mặt Doãn Mặc càng ngưng trọng.

Lúc Trịnh Lâm mang cà phê bước vào, anh ta cảm nhận sâu sắc rằng bầu không khí trong văn phòng khác với bình thường.

Anh ta cẩn thận đặt cốc cà phê lên bàn: "Doãn tổng, cà phê đã pha xong."

Ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua, anh ta nhìn thấy bức ảnh trên màn hình máy tính.

Đồng tử của Trịnh Lâm giãn ra một chút, đây không phải là thằng nhóc đã tặng vòng tay cho Mộ Dữu lần trước trong diễn đàn sao? Nhìn trạng thái của hai người trong ảnh, có vẻ như còn thân thiết hơn so với lần trước.

Doãn Mặc bình tĩnh nhấp vào dấu X ở góc trên bên phải đóng trang diễn đàn.

Anh ngước mắt lên: "Biên bản cuộc họp vừa rồi cậu đã hoàn thành chưa?"

Lần trước ông chủ nhìn thấy thằng nhóc này tặng vòng tay cho vợ mình, còn đắc chí khoe khoang với anh ta, Mộ Dữu đưa cho anh một cây bút, đãi ngộ của anh khác với tên nhãi kia.

Gần đây Mộ Dữu không tặng gì cho ông chủ cả, nhắn tin WeChat cũng rất ít, ông chủ cũng không có đồ gì để an ủi bản thân hết, chỉ có thể lấy công việc để đổi chủ đề.

Trịnh Lâm: "Tôi đang sắp xếp ạ, ngay lập tức gửi cho anh."

Anh ta nhanh chóng thoát khỏi chốn thị phi này.

"Đợi đã." Trịnh Lâm vừa mới đi tới cửa đã bị Doãn Mặc gọi lại.

Anh ta nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn sang, "Doãn tổng, còn có việc gì phân phó sao?"

Doãn Mặc dựa vào thành ghế, dùng đôi tay thon dài đẹp mắt cầm lấy cà phê ở góc bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa thành cốc, gương mặt lưu loát rõ ràng.

Trầm mặc hồi lâu, anh mới thấp giọng nói: "Tối nay giúp tôi từ chối buổi xã giao."

"Vâng Doãn tổng." Trịnh Lâm đồng ý rồi ra khỏi văn phòng.

Trở lại chỗ làm việc, Trịnh Lâm thầm nghĩ, ban ngày ông chủ cũng nói tối nay có thể đi xã giao, gần đây vợ không có nhà nên anh rất ít từ chối các bữa tiệc xã giao trong công việc.

Tối nay đột nhiên từ chối, chẳng lẽ là bị bài viết trên diễn đàn kích thích, định đến đại học A để gặp vợ sao?

Mấy ngày nay, ông chủ vô tình hay cố ý tiết lộ cho anh ta biết, nói quan hệ của anh với vợ rất tốt.

Bây giờ nhìn bài viết trên diễn đàn, e rằng hiện thực có chút khác biệt so với suy nghĩ của ông chủ rồi.

Chắc là ông chủ cũng đã tự phát hiện ra điều này.

Anh lại hoảng sợ rồi!

Bạn đang đọc Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào của Dạ Tử Tân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!