Chương 15: Nụ Hôn Của Sói

Nắm chặt bàn tay (Tiếp theo)

Phiên bản convert 7131 chữ

Tên đệ tử đó ngẩn mặt nhìn đám người xung quanh, bọn chúng đều đang mơ màng, chứng tỏ chúng chẳng bận gì.

Hắn cũng đang nhàn rỗi.

Khi đàn ông ngồi cùng nhau thì đánh bạc luôn là cách giải trí thú vị nhất, một trò kích thích nhất để giải khuây. Hôm nay mấy tên đệ tử của hắn có cách cá cược rất mới, người nào được người đẹp kia để ý, thì nhà cái phải trả gấp năm lần.

“Tên kia khẳng định là không được, tôi cược hai trăm.”

“Tôi cược một trăm.”

“Tôi cược năm mươi.”

An Dĩ Phong ngước mắt về phía quầy bar để xem kết quả. Vừa lúc cô quay người, chiếc ghế khẽ xoay, ánh mắt cô nhìn chăm chú từng người đàn ông, giống như đang săn tìm con mồi vậy.

Dưới ánh đèn mờ, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt cô. So với những cô gái khác thì khuôn mặt cô hơi nhỏ một chút, chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi đầy đặn kết hợp rất hài hòa với khuôn mặt. Đôi mắt cô không to, nhưng dưới lớp phấn mắt màu vàng nhạt lại toát lên vẻ dịu dàng, càng nhìn càng thấy quyến rũ.

Rất nhanh, ánh mắt cô hướng về phía hắn, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô dừng lại một lúc. Đôi mắt dịu dàng ấy chợt lôi cuốn đến khó tả, đôi môi tô son như mỉm cười với hắn. Rồi cô cúi mặt, quay lưng lại, khẽ tung mái tóc xoăn dài cuốn theo cả hồn hắn.

“Cô gái này...”

An Dĩ Phong buông một câu. Trước ánh mắt sững sờ của đám đàn em bên cạnh, hắn đặt cốc rượu trên tay xuống, đứng dậy đi về phía quầy bar. Mấy tên ngồi sau hắn liền hứng khởi nói: “Tôi cược hai nghìn!”

“Tôi cược năm nghìn.”

“Tôi cược mười nghìn...”

An Dĩ Phong bước đến quầy bar, người đàn ông ngồi cạnh cô liền đứng dậy đi ra. Hắn kéo chiếc ghế đặt gần sát cô rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, một hương thơm nhẹ tỏa ra từ người cô, giống như một loài hoa nào đó, mùi thơm nhẹ nhàng mà lôi cuốn, khiến người đàn ông nào ngửi thấy cũng mê mẩn.

Hắn lại không kiềm chế được khao khát của mình, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, mặt hắn kề lên vai cô tham lam hít lấy mùi hương quyến rũ đó.

“Anh yêu em đến chết mất.”

Cô vờ tránh một chút, nhìn hắn cười yêu kiều.

“Em đến tìm anh à?” Hắn hỏi.

“Không, khoảng mười hai giờ ngày hôm qua có một bé gái ở gần đây bị sát hại, em đến xem có thể gặp kẻ tình nghi đó không.”

“Phát hiện được mục tiêu chưa?”

Cô gật gật đầu. “Rất giống anh.”

Hắn đưa mắt xuống cái cổ của chiếc váy khoét sâu nửa kín nửa hở của cô.

“Nhìn em mặc thế này, đến cả chính nhân quân tử như anh cũng mê muội đến mức muốn phạm tội ấy chứ!”

“An Dĩ Phong, nếu anh là bậc chính nhân quân tử thì trên đời này chẳng có ai là lưu manh cả.”

Hắn ghé vào tai cô nói nhỏ: “Hay là... ngày mai anh cho người đi điều tra kẻ đó giúp em, tối nay em không cần phải lắng phí thời gian nữa...”

Cô làm bộ như không hiểu câu nói mập mờ đó của hắn, vẫn nghiêm túc hỏi: “Anh có biết là ai không?”

“Đàn em của anh ngày nào cũng ở đây, tra vụ này quá đơn giản.”

“Anh quả nhiên có mạng lưới tốt nhất trong lịch sử.”

“Điều đó còn phải nói! Đúng rồi, số điện thoại hôm qua anh cho em, em đã tra chưa?”

“Tra rồi, có hai cảnh sát bị nghi dính líu đến vụ này, ngày mai ICAC[1] sẽ đến làm rõ việc này.”

[1] ICAC: Ủy ban độc lập chống tham nhũng.

“Hiệu quả công việc cao đấy chứ, không như tác phong của cảnh sát bọn em.”

“Em có phím nóng mà...”

“Phím nóng?”

“Là vì...” Cô nhìn vào ly cocktail trước mặt, hàng mi dài khẽ rủ xuống, hình như cô đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Hắn có thể được suy nghĩ của cô. Xét cho cùng thì tình cảnh của họ rất khó xử, có quá nhiều câu nhạy cảm không thể nói ra. Hắn cười như không có chuyện gì: “Người đẹp, có thể cho anh cơ hội được mời em đi ăn đêm không?”

Tư Đồ Thuần ngẩng lên, ánh mắt đầy cảm động.

“Không thể! Em còn chưa ăn tối.”

“Vậy ăn tối trước, rồi ăn đêm sau.”

Hắn đứng lên, cô cũng đứng dậy, nắm tay hắn, giống như một cô bé cần sự che chở của hắn.

“Em không ăn mì tôm đâu đấy!”

“Vậy em muốn ăn gì?”

Cô không lưỡng lự một giây: “Em biết một quán ăn Nhật rất ngon, không gian lại yên tĩnh.”

“Được!”

Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt trang điểm hơi đậm của cô hỏi: “Có thật là em đến để điều tra vụ án hay là để tìm anh mời em đi ăn?”

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không biết nữa!”

Hắn khoác vai cô, cả người cô nằm gọn trong vòng tay hắn.

Cô là người phụ nữ như thế, vẻ dịu dàng được giấu kín dưới lớp vỏ lạnh lùng. Rất thông minh nhưng bề ngoài lại kín tiếng, ít nói.

Cô không yêu cầu hắn điều gì, nhưng lại có thể đoán được hắn muốn gì.

Cô làm rất nhiều điều vì hắn, nhưng không bao giờ nói ra.

Vì thế, tình yêu của hắn đối với cô, ngày càng sâu đậm...

Quán ăn Nhật nằm giữa trung tâm khu phố phồn hoa. Tối nay cô trang điểm đậm nên nhìn không còn chút dấu vết nào của một nữ cảnh sát. Vì vậy họ đi bên nhau giữa dòng người đang vội vã trở về nhà mà không phải lo lắng gì, tay trong tay chầm chậm hướng về phía quán ăn.

Thật lạ, những đôi nam nữ mới yêu nhau, chỉ đi trên đường thôi cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

“Đợi chút!” Tư Đồ Thuần kéo tay An Dĩ Phong vào một cửa hàng bách hóa gần đó, ngước lên nhìn màn hình ti vi.

Trên ti vi đang phát buổi phỏng vấn một lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh sát, ông ta nói về vấn đề làm thế nào tập trung lực lượng quét sạch xã hội đen, bảo vệ an ninh trật tự cho nhân dân.

An Dĩ Phong bĩu môi khinh bỉ, hắn ghét nhất là những ông quan lớn ba hoa chích chòe hứa hẹn viển vông, nói được mà không làm được. Quay sang thấy Tư Đồ Thuần đang chăm chú xem với vẻ mặt sùng bái, kính trọng, hắn lại càng khó chịu. Hắn nhủ thầm: “Mẹ kiếp, thật đáng ghét, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chơi chán con gái ông rồi đá đít...”

Hắn chưa nói xong thì Tư Đồ Thuần đã giơ chân, húc mạnh đầu gối vào bụng hắn. Hắn ôm bụng lớn tiếng nói: “Em thật dã man.”

“Anh nói lại một lần nữa câu vừa rồi xem nào!”

“Ghen rồi à?” Hắn cười, ôm eo cô, hôn lên má cô. “Anh nói là, em yên tâm, An Dĩ Phong này sẽ mãi mãi chung thủy.”

“Lời thề của đàn ông là câu buột miệng nhất thời! Hoặc là tình cảm của anh đối với em sẽ nhanh chóng tàn phai, hoặc là chúng ta sẽ không hợp nhau, sau đó chia tay, cả hai chẳng liên quan gì đến nhau nữa...”

“Hoặc là em sẽ cho anh vào tù, hoặc là em sẽ bỏ việc và đi theo anh.”

“Cho dù chúng ta có kết cục như thế nào đi nữa, An Dĩ Phong, em hy vọng anh có thể gặp được con gái thực sự hợp với anh, anh sẽ trân trọng và yêu thương cô ấy.”

“Thuần!” Hắn ôm cô, muốn ôm cô thật chặt để chắc chắn rằng cô không thể rời bỏ hắn.

“Em có thể bỏ việc theo anh không?”

Cô chuyển chủ đề: “Em đói rồi, đến quán ăn Nhật thôi.”

“Tại sao không thể lấy anh?” An Dĩ Phong buông tay, nhìn đôi mắt long lanh của cô, nghĩ đến câu nói của Hàn Trạc Thần, lòng chua xót không thể diễn tả thành lời.

“Chúng ta mới bên nhau một ngày. Cho dù anh có dám hứa hẹn cả một đời, thì em cũng không dám chấp nhận.” Tư Đồ Thuần mỉm cười, chạm ngón tay nhỏ nhắn của mình lên môi hắn. “An Dĩ Phong, em bỏ việc đi theo anh, anh sẽ phải có trách nhiệm với em cả đời...”

“Nếu anh nguyện có trách nhiệm thì sao?”

“Chúng ta vẫn còn trẻ.” Cô lơ đãng nhìn lên ti vi, rồi nói: “Chuyện sau này thì để sau này nói nhé!”

An Dĩ Phong không nói thêm gì nữa, im lặng tiến về phía trước. Tư Đồ Thuần đuổi theo hắn, nắm lấy tay hắn và hỏi: “Anh giận em à?”

“Em nghĩ anh là loại đàn ông hẹp hòi thế sao?”

Bạn đang đọc Nụ Hôn Của Sói của Diệp Lạc Vô Tâm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!