Thật ra kế hoạch ban đầu vốn là Hạ Khuynh hạ mị dược đặc chế vào trong túi thơm.
Mùi hương của nó rất nhạt, người bình thường không dễ dàng phát hiện ra, hơn nữa sẽ không phát tác ngay lập tức mà phải đợi đến ba bốn ngày sau.
Nàng ta vốn muốn dùng túi thơm này để mê hoặc Kỷ Phi Thần.
Kỷ Phi Thần đương nhiên không biết những điều này.
Sau khi hắn bị trúng mị dược thì đêm hôm khuya khoắt đi tìm Hạ Khuynh.
Lúc Hạ Khuynh chuẩn bị động thủ giết người thì Phong Dao Tình tới kịp, thức tỉnh Kỷ Phi Thần, sau đó bọn họ bắt đầu đánh nhau.
Nhưng sau khi Thẩm Vãn Tình xuyên vào đây thì nam nữ chính đều đã ít nhiều bị ảnh hưởng.
Thế nên bây giờ, lúc mà Hạ Khuynh đang tỏ vẻ yếu đuối đáng thương muốn đi cùng Kỷ Phi Thần thì thời thế đã thay đổi.
Kỷ Phi Thần bây giờ đã từ mặt Kỷ gia, lý tưởng đạo nghĩa vốn vững như bàn thạch đã bị đánh đổ, bây giờ người ta còn đang đau buồn vì muội muội mình vừa qua đời, tâm trạng vốn đã không tốt rồi, làm gì có bụng dạ nào mà đưa cô đi du lịch?
Thế nên hắn đã cự tuyệt: "Không."
Hạ Khuynh: "Tại sao? Một mình ta ở ải Trì Đồng sợ lắm."
Kỷ Phi Thần: "Vậy thế này, ta cho cô ít tiền, cô chuyển đến nơi khác ở đi."
Hạ Khuynh: "Đây không phải là vấn đề về tiền, vấn đề là ta cảm thấy huynh có thể cho ta cảm giác an toàn."
Kỷ Phi Thần: "Vậy ta lại cho cô thêm ít tiền để cô đi mời mấy tên vệ sĩ về nhé?"
Vì thế, thiết lập tính cách của Kỷ Phi Thần từ một người hiền lành lúc nào cũng "dịu dàng chăm sóc phái nữ, không bao giờ nói lời từ chối" bỗng lắc mình biến thành thanh thiên thẳng tính thời đại mới.
Không chỉ Kỷ Phi Thần thay đổi mà cả Phong Dao Tình cũng thay đổi.
Trong nguyên tác, Phong Dao Tình nhìn thấy Kỷ Phi Thần và nữ nhân khác thân mật thì sẽ lập tức thấy đau lòng, rơi lệ, thất vọng, tâm như tro tàn các thứ.
Nhưng bây giờ, bản thân nàng cũng vừa mới bị cha cấm túc, trước lúc rời khỏi Huyền Thiên Các còn vừa đánh nhau một trận, đương nhiên cũng sẽ bắt đầu biết nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn rồi.
Đã thế nàng còn bị Thẩm Vãn Tình ảnh hưởng, kỹ năng dỗi người cũng tăng lên không ít.
Thế nên lúc Hạ Khuynh giả vờ mềm yếu như không xương mà định dựa vào vai Kỷ Phi Thần, Phong Dao Tình nói: "Đây là đạo lữ của ta."
Hạ Khuynh: "Xin lỗi, do ta mệt quá ấy mà."
Phong Dao Tình: "Vậy cô dựa vào ta đây này."
Trước đây, ngọn nguồn mâu thuẫn của hai người đều là nghi ngờ và hiểu lầm, bây giờ thì chẳng có nghi ngờ gì cả.
Phong Dao Tình bắt đầu coi trọng bản thân mình hơn, tủi thân thì sẽ nói thẳng ra.
Kỷ Phi Thần cũng không phải là một tên ngốc, vợ ghen thì bèn đi dỗ, vừa dỗ vừa cảm thấy vui rạo rực.
Tóm cái quần lại là vốn dĩ Hạ Khuynh là một nữ phụ vô cùng xịn sò, bây giờ thành ra thất nghiệp.
Nam nữ chính không cãi nhau không giận hờn mâu thuẫn thì sẽ chuyên tâm đi bắt quỷ, vừa chuyên tâm một cái thì sẽ càng mau phát hiện ra Hạ Khuynh có điều kỳ lạ.
Thế nên Kỷ Phi Thần đã cố ý nhận lấy túi thơm đựng mị dược kia, giả vờ trúng kế.
Nhưng thời gian của Thẩm Vãn Tình có hạn, cô không muốn diễn kịch nữa.
Thế là cô đẩy cửa ra, lễ phép trình bày với Hạ Khuynh ý đồ của mình: "Là thế này, xét thấy ngươi đã giết quá nhiều người lại còn định giết cả bạn của ta cho nên ta đến để giết ngươi."
Hạ Khuynh sửng sốt sau đó đột nhiên cất tiếng cười to, trong mắt nàng ta không hề có một chút sợ hãi nào.
Nàng ta tựa đầu lên người tên hòa thượng kia, ngón tay quấn quấn tóc của mình, giọng nói vừa chậm vừa quyến rũ: "Quả nhiên lời đồn không phải là giả, cô chẳng giống người thường chút nào cả, Thẩm cô nương."
Thẩm cô nương.
Đến Hạ Khuynh cũng nhận ra cô.
Thẩm Vãn Tình thấy khó thở.
Thuật dịch dung của cô tệ vậy sao? Tại sao ai cũng nhận ra cô hết thế!
"Thẩm cô nương, linh mị bọn ta phân biệt người khác không dựa vào khuôn mặt mà dựa vào mùi." Hạ Khuynh chậm rãi bước từ trên giường xuống đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình.
Nàng ta cúi người xuống, mặt mày tràn đầy ý cười nhìn cô: "Hơn nữa, không phải ta nhận ra cô mà là nhận ra người ở bên cạnh cô, chính là vị Ma tôn đại nhân kia."
Thẩm Vãn Tình hơi nheo mắt.
"Cho dù bây giờ hắn đã biến thành bộ dạng này, ta cũng có thể ngửi ra mùi của hắn."
"Được rồi." Thẩm Vãn Tình nhìn ánh trăng bên ngoài, bấm đốt ngón tay tính thời gian, rộng lượng nói: "Ta đây cho cô thời gian nửa nén hương nói chuyện phiếm với ta."
Nếu nàng ta nhận ra cô, vậy thì càng không thể giữ cô ta lại.
"Cô muốn giết ta?" Hạ Khuynh nở nụ cười, nàng ta quay trở lại bên cạnh hòa thượng, dịu dàng ngã vào trong lồ ng ngực hắn, đưa tay vuốt v e khuôn mặt hắn: "Tại sao lại phải giết ta? Ta cứ tưởng chúng ta còn có thể trở thành đồng minh cơ đấy."
"Cô không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sau? Ta đúng là đã giết rất nhiều người, nhưng một người đã đọa vào ma đạo như Thẩm cô nương đây lấy tư cách gì nói ta là lạm sát người vô tội? Bản thân mình sống vui vẻ là được, sống chết của người khác thì liên quan gì đến ta? Những [email protected] muốn ích kỷ như vậy, ta nghĩ hẳn là cô và ta đều có thể thấu hiểu cho nhau."
Hạ Khuynh nói, ngồi dậy, cười vô cùng xán lạn: "Hơn nữa, không phải cô cũng giống ta sao? Cố chấp giữ một người đã chết ở bên cạnh mình, chúng ta đều..."
Nàng ta tới gần Thẩm Vãn Tình, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói đầy mê hoặc: "Ích kỷ từ trong xương cốt."
Thẩm Vãn Tình cụp mắt: "Nhưng mà..."
"Cho nên..." Hạ Khuynh nói: "Cô sẽ không giết ta."
"Nhưng mà..." Đôi mắt Thẩm Vãn Tình bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, cô giơ tay đâm xuyên qua lồ ng ngực của Hạ Khuynh": "Thời gian nửa nén hương đã hết rồi."
Hạ Khuynh là linh mị.
Không biết ngày còn sống nàng ta tu luyện loại pháp thuật nào, nhưng nàng ta thật sự có thể phát huy tất cả sức mạnh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay từ lúc mở miệng nói câu đầu tiên, nàng ta vẫn luôn muốn khống chế tâm trí Thẩm Vãn Tình, muốn mê hoặc tâm trí cô.
Nhưng tốt xấu gì Thẩm Vãn Tình cũng là nhân vật phong vân ngày nào cũng bị mắng mà "nữ ma đầu" trên diễn đàn, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy được.
Không chỉ như thế, có còn lén đến Tàng Thư Các của Thiên Hương phái đọc quyển sách cấm có tên: "Sau khi học được mị thuật ta trở nên...".
Lúc mới đọc được một nửa thì bị đệ tử của Thiên Hương các phát hiện, sau đó chưởng môn dẫn một đám người rồng rắn nối đuôi nhau đến đó bắt nữ ma đầu.
Thế nên Thẩm Vãn Tình túm lấy đám người Thiên Hương các đánh cho một trận.
Quá trình không cần thiết phải miêu tả, dù sao thì sau đó Thiên Hương các đã gom tất cả đám sách mị thuật 18 + trong Tàng Thư các, mỗi quyển sao ra một bản tặng cô làm quà.
Thế là Thẩm Vãn Tình đã thiết kế một cái thư viện trong cung điện, trên giá bày đầy một đống sách kiểu này.
Ma tướng: Cung chủ còn tà môn hơn cả ma đạo nữa.
Thế nên không ai có thể hiểu rõ mị thuật hơn Thẩm Vãn Tình.
Khuôn mặt Hạ Khuynh nháy mắt trở nên vặn vẹo, gân xanh trên thái dương nàng ta nổi lên, khóe mắt như muốn nứt ra.
Nàng ta lùi về sau một bước, dùng tay che lại vết thương trên ngực, cả người run bần bật.
Máu tươi nhỏ tong tỏng trên mặt đất.
Chất lỏng kia có màu đen đặc, dường như có một loại sức mạnh gì đó rất kh ủng bố đang trào dâng mỗi một nơi mà nó chảy qua.
Huyền Điểu bay ra từ cốt giới, dùng mỏ ngoạm lấy cổ áo Thẩm Vãn Tình: "Cung chủ! Cẩn thận!"
Rất nhiều dây leo chui từ dưới đất lên, chúng nhanh chóng quấn quanh mắt cá chân của Thẩm Vãn Tình.
"Cho dù cơ thể linh mị bị thương nhưng nếu trái tim không nát thì nó sẽ không chết." Huyền Điểu nhìn Hạ Khuynh đang ma hóa một cách dữ tợn, nói: "Hơn nữa, đối thủ của linh mị mạnh bao nhiêu thì sức mạnh của nó cũng sẽ mạnh bấy nhiêu."
Vô số dây leo bò ra từ [email protected] dưới của nàng ta, giống như nàng ta là cái gốc của tất cả bọn chúng vậy.
Trái tim.
Nhưng mà ban nãy Thẩm Vãn Tình đã đâm thẳng vào tim nàng ta mà.
Huyền Điểu: "Cung chủ không bóp nát tim nàng ta sao?"
"Không." Thẩm Vãn Tình nói: "Trên người Hạ Khuynh không có tim."
"Sao có thể?! Vậy..."
Thẩm Vãn Tình chuyển tầm mắt, nhìn về vị hòa thượng bên cạnh.
Hạ Khuynh đã làm cách nào để giữ cho cơ thể này nhiều năm như vậy rồi vẫn không bị thối rữa, hơn nữa rõ ràng hồn phách trong cơ thể hòa thượng là tử hồn nhưng vẫn còn sót lại một chút ý thức, đáp án có thể có thể đoán ra một cách vô cùng dễ dàng: Hạ Khuynh đã đặt trái tim của mình vào trong cơ thể của hòa thượng.
Phải bóp nát trái tim này thì mới có thể gi3t chết Hạ Khuynh, nhưng cùng lúc đó cơ thể của hòa thượng cũng sẽ tan thành tro bụi.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu để cho cơ thể của hòa thượng tiêu tan đi sớm một chút, nói không chừng còn có cơ hội.
Nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, tử hồn đã không còn cách nào chuyển thế siêu sinh.
Hạ Khuynh hiển nhiên là biết tất cả những chuyện này, nhưng nàng ta thà rằng để cho hòa thượng không còn cơ hội chuyển sinh còn hơn để hắn rời đi.
Thẩm Vãn Tình biết mục tiêu của mình là gì.
Tay áo cô hơi phất lên, một thanh kiếm sắc bén nhằm hướng ngực của hòa thượng lao thẳng đến, nhưng Hạ Khuynh, kẻ vừa rồi còn đang cuồng hóa, trong nháy mắt đã lao đến chắn trước người của hòa thượng, nắm chặt lấy thanh kiếm kia.
"Sao ngươi dám làm như vậy?"
Đôi mắt của Hạ Khuynh không còn chút mị hoặc nào mà biến thành màu đỏ đậm, mái tóc đen của nàng ta cũng dính một chút huyết sắc, cả người bị dây leo bao vây ở trung tâm.
Đám dây leo đang chậm rãi cuốn lấy hòa thượng.
"Sao ngươi dám động vào chàng ấy?"
Hạ Khuynh cực kỳ tức giận, cổ họng phát ra tiếng rít gào, tức khắc dây leo cũng biến thành màu đỏ đậm, dùng một tốc độ cực nhanh bổ xuống đầu Thẩm Vãn Tình.
Thật ra Thẩm Vãn Tình hoàn toàn có thể chặn được đòn tấn công này, nhưng có người lại nhanh tay hơn cả cô.
Hình như thật lâu trước kia cũng có một bóng dáng như vậy chắn trước mặt cô, phá tan đám dây đằng.
Thẩm Vãn Tình vĩnh viễn sẽ không quên người kia.
"Tạ Vô Diễn!"
Nhưng lần này Tạ Vô Diễn không hề quay đầu lại nhìn cô, dùng giọng điệu hơi khinh bỉ, ra vẻ thờ ơ trêu chọc cô vài câu.
Giống như một hung thú có bảo vật bị người ta đụng chạm, hắn dữ tợn nhìn chằm chằm Hạ Khuynh, da thịt cả người bị sức mạnh k1ch thích mà nóng bừng bừng.
Hạ Khuynh phản ứng lại rất nhanh.
Giống như trong nguyên tác miêu tả, đám dây leo kia nhanh chóng lan ra khắp ải Trì Đồng.
Độc của chúng nó thấm vào trong cơ thể của bá bánh, làm cho bọn họ biến thành thi quỷ, thao túng bọn họ bước về phía Tạ Vô Diễn.
Sát ý.
Sát ý mãnh liệt của Tạ Vô Diễn đã bị khơi dậy.
Cảnh tượng như rất dễ dàng khơi gợi lại những ký ức ở Phong Ma quật ở trong cơ thể của hắn.
Dựa theo tình trạng hiện tại của Tạ Vô Diễn, hắn sẽ gi3t chết tất cả bá tánh.
"Ta hiểu rồi." Hạ Khuynh phá lên cười: "Thì ra cô đang nuôi một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ."
Thẩm Vãn Tình vội vã dùng tay ôm lấy mặt Tạ Vô Diễn: "Tạ Vô Diễn, tin ta, ta có thể giải quyết chuyện này, chàng sẽ không sao đâu, chàng..."
Hiển nhiên, lần này không có hiệu quả.
Bởi vì Hạ Khuynh ảnh hưởng cộng thêm bị mị thuật dẫn dắt, đôi mắt Tạ Vô Diễn dần dần trở nên đỏ sậm.
Hắn sẽ hoàn toàn mất khống chế, sẽ tàn sát dân trong thành, sẽ bị bại lộ sạch sẽ, rồi Thiên Đạo cung sẽ biết chuyện.
"Thẩm cô nương, ngươi muốn hắn tàn sát dân trong thành đúng không?"
"Cứ như vậy, người sẽ không phải do ta giết, mà là do Ma tôn đại nhân của chúng ta tự mình ra tay đấy."
"Nếu ngươi không muốn hắn tàn sát dân trong thành, vậy ngươi hãy giết hắn đi."
Giọng của của Hạ Khuynh càn rỡ ngông cuồng, sắc bén đâm vào màng nhĩ Thẩm Vãn Tình.
Cô sắp không khống chế được Tạ Vô Diễn nữa, cơ hồ đang điều động tất cả linh lực trong lục phủ ngũ tạng của mình để ngăn chặn cơn thịnh nộ của hắn.
"Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi sao?"
"Không, không phải.
Hắn đã chết rồi, nhưng thời gian vẫn đang trôi đi, da thịt của hắn sẽ trở nên thối rữa, cơ thể sẽ dần dần lạnh băng, sẽ càng ngày càng thoát khỏi tầm khống chế của ngươi."
"Thẩm cô nương, Ma tôn đại nhân của chúng ta muốn tồn tại mãi như vậy sao? Hay là đây chỉ là sự ích kỷ của riêng bản thân ngươi thôi? Ngươi thà rằng nhìn hắn tồn tại như một kẻ điên còn hơn là để hắn đi?"
"Thẩm cô nương, ngươi và ta đều là cùng một loại người."
____
Meo: Trong lúc bận rộn chạy đua với cuộc đời vẫn cố gắng nặn ra một chương, muốn được ôm ôm ༼ つ ◕_◕ ༽つノ.