CHƯƠNG 106. CÁI TÊN HƠI DÀI !
Editor: Kingofbattle
Đột nhiên Sở Huyền ý thức được, kỳ thật bản thân mình có thể âm thầm khống chế rất nhiều người.
Nếu như dung nhập Chủng Hồn Ấn vào trong thiên tài địa bảo, sau đó lại bán ra cho vài cường giả, đối phương sẽ sử dụng, thì sẽ bị mình khống chế.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là loại thiên tài địa bảo cho thần hồn sử dụng.
Sở Huyền ghi nhớ phương pháp âm hiểm này, thủ đoạn âm thầm khống chế người khác.
Không chừng có lúc lại cần đùng đến.
Tiêu Lương nằm rạp trên mặt đất, có chút nóng nảy.
Tựa hồ vị tiền bối này quên mình rồi.
Chẳng lẽ bởi vì sư phụ là mỹ nữ, cho nên trong mắt tiền bối, chỉ chú ý sư phụ, mà không nhìn thấy mình?
Tuy nhiên, sư phụ nhận được cơ duyên, cũng có nghĩa là cơ duyên của mình.
Nhưng mà, hắn lại muốn tiền bối trực tiếp cho mình một đại cơ duyên.
"Tiền bối! "
Tiêu Lương tỏ vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn Sở Huyền.
"Tiểu gia hỏa này. "
Sở Huyền lắc đầu bật cười khổ, nói: "Cũng được, trước kia rất lâu, bản tôn tiện tay sáng tạo ra một môn tiểu thuật, hiện tại sẽ truyền thụ lại cho ngươi. "
"Đồ vật thích hợp với ngươi, mới là cơ duyên lớn nhất, ngươi phải nhớ cho kỹ. "
Vừa nói xong, đã ném một quyển sách nhỏ tới.
Đó là vật mà hắn vừa chép ra, một môn bí thuật liễm tức ẩn thân.
Cấp bậc Thần pháp !
Công pháp có cấp bậc quá thấp, không phù hợp với hình tượng cao siêu của hắn, cho nên thấp nhất cũng là thần pháp.
Cũng đúng lúc Tiêu Lương có thể dùng phương pháp này, tránh né sự đuổi giết của Tiêu gia, thậm chí có thể âm thầm phản sát trở lại.
Trong tiểu thuyết những nhân vật chính bị đuổi giết kia, không phải đều dựa vào một môn bí thuật ẩn hình trâu bò, gặp dữ hóa lành, sau đó còn làm ra những chuyện kinh người hay sao ?.
Nếu như Tiêu Lương không có, vậy thì mình sẽ ban cho hắn.
Giúp hắn chính thức có đủ đặc tính của nhân vật chính.
Tiêu Lương mừng rỡ trong lòng, tiếp nhận lấy quyển sách, vừa mở ra đọc, liền mừng như bắt được chí bảo.
Liễm tức thuật cấp bậc Thần pháp!
Một khi tu luyện phương pháp này, cho dù là cường giả Thiên cảnh, cũng không thể nào phát hiện ra thân phận của hắn!
Tiền bối quá mạnh mẽ.
Chỉ là tiện tay sáng tạo ra, vậy mà lại có cấp bậc thần pháp.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng! "
Tiêu Lương cung kính dập đầu lạy ba cái.
Đúng là một người trẻ tuổi có lễ phép, Sở Huyền cảm thấy vui mừng.
"Cố gắng tu luyện, bản tôn sẽ không quấy rầy các ngươi. "
Lừa bịp đã đủ rồi, mục đích cũng đã đạt được, nên rời đi thôi.
Vạn Thiên Kính còn dư lại một ấn ký cuối cùng, Sở Huyền không thể lãng phí ở trên người Tiêu Lương.
Gia hoả này không chết được.
Hơn nữa, mục đích của hắn là đến Nam Châu.
Chỉ cần hắn vừa vào Nam Châu, là mình có thể thông qua Hắc Nguyệt Lâu biết được
"Khẩn cầu tiền bối để lại tôn hiệu, để vãn bối ghi nhớ trong lòng, cảm tạ ân đức của tiền bối! "
Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên quỳ xuống lạy hắn.
Tôn hiệu?
Sở Huyền hơi động tâm, mình cũng lừa dối vài người, cũng không thể một cái danh hào cũng không có ?
Hơn nữa, hắn còn có thể dùng danh hào này tiếp tục lừa bịp.
Không chừng đến một ngày, những người bị mình lừa gạt, hoặc là nô bộc của mình, chạm mặt lẫn nhau, cũng có thể nhận biết.
Tránh cho việc tàn sát lẫn nhau.
Cho nên, lưu lại một danh hào, cũng rất nên làm.
Nếu như muốn lưu lại danh hào, thì phải đặt một cái tên siêu cấp bá đạo nhất vũ trụ.
Sở Huyền nghĩ như vậy, mở miệng nói: "Tôn hiệu .... "
Tựa hồ im lặng thật lâu, sau đó hắn lên tiếng: "Cũng không biết bao nhiêu năm trước, vô số cường giả gọi ta là : 'Vạn cổ bất diệt vĩnh hằng bất hủ tuấn dật vô song Đại Uy Đại Đức Vô Thượng Chí Thánh Đệ Nhất Đại Đạo Tôn ', cái tên hơi dài, đại khái là như vậy. "
Sau khi hai người Liễu Phiêu Phiêu cùng Tiêu Lương nghe xong thì choáng váng.
Dù không hiểu gì, nhưng chỉ biết là rất lợi hại
Quá trâu bò !
"Vãn bối Liễu Phiêu Phiêu đa tạ Đại Uy Đại Đức Vô Thượng Chí Thánh Đệ Nhất Đại Đạo Tôn ban ân!"
Sau khi Liễu Phiêu Phiêu sửng sốt một chút, liền quỳ rạp xuống, dập đầu lạy ba cái.
Tiêu Lương cũng làm theo.
"Có lòng là được rồi. "
Sở Huyền rất vui mừng nói.
"Hữu duyên sẽ gặp lại, nếu có duyên bản tôn sẽ ban thưởng cho các ngươi thêm một lần cơ duyên. "
Vừa dứt lời, Sở Huyền đã ngắt Vạn Thiên Kính.
"Cung kính Đại Uy Đại Đức Vô Thượng Chí Thánh Đệ Nhất Đại Đạo Tôn! "
Liễu Phiêu Phiêu cùng Tiêu Lương cung kính hô to.
Trong lòng kích động không thôi, đồng thời cầu nguyện, có thể gặp được vị tiền bối này lần nữa, đạt được đại cơ duyên.
"Lương nhi, lần này sư đồ chúng ta nhặt được đại cơ duyên, cũng không thể làm tiền bối thất vọng! "
"Sư phụ, đệ tử đã biết. "
Tiêu Lương ánh mắt kiên nghị, hăng hái nói: "Cửu vực năm mươi châu không còn là mục tiêu của đệ tử, đệ tử muốn tới Chư Thiên Vạn Giới! "
Trường Hà Thiên Tôn, cũng chỉ là một người bình thường, không nên lấy hắn làm mục tiêu, ảnh hưởng suy nghĩ của mình.
Tiêu Lương vứt Nhậm Trường Hà ra sau đầu.
"Lương nhi, như vậy mới tốt chứ, là do trước kia vi sư không cân nhắc kỹ. "
Liễu Phiêu Phiêu thổn thức nói ra.
"Vi sư muốn bế quan, phải cảm ngộ làm sao dung nhập pháp tắc vào thần hồn. "
"Sư phụ, ngài cứ yên tâm bế quan, có bí thuật tiền bối ban cho, Tiêu gia sẽ không tìm thấy chúng ta. "
Liễu Phiêu Phiêu trở lại bên trong mặt dây chuyền, Tiêu Lương thì tiếp tục chữa thương.