CHƯƠNG 12. HAI VỊ, ĐÃ THƯƠNG LƯỢNG XONG CHƯA?
Editor: Kingofbattle
Hai tên Tà Giáo đồ thương lượng xong, quyết định khống chế Sở Huyền.
"Tuy rằng ta nghe nói con trai của Sở Thu Lạc là một gã phế vật, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường, phải sử dụng Phong Linh võng!"
"Được!"
Người bên cạnh liền lấy ra một cái lưới, vì cố gắng áp chế động tĩnh nhỏ nhất, hai người kéo lưới và giăng lưới xung quanh tiểu viện.
Phong Linh võng, một loại Linh khí đặc thù, dùng để mà phong ấn lực lượng lan ra ngoài.
Trong phạm vi bao phủ của Phong Linh võng, tất cả chấn động linh lực đều sẽ bị phong cấm, không thể nào truyền ra ngoài.
Chỉ cần không phá hỏng Phong Linh võng, thì người ở bên trong không thể nào la hét cầu cứu đối với người bên ngoài.
Không thể nói Hai tên Tà Giáo đồ này không cẩn thận.
Sau khi giăng lưới xong xuôi, đồng thời trong nháy mắt kích hoạt, một cái lưới lớn bao trùm lên tiểu viện mà Sở Huyền đang ở.
Trong nháy mắt khi Phong Linh võng được kích phát, Sở Huyền đã nhận ra.
Lúc này khuôn mặt hắn đã đen như đít nồi.
Trong lòng hắn mắng to, Sở gia đúng là phế vật, có người ẩn núp tiến vào trong lãnh địa gia tộc mà cũng không biết.
Hơi cảm nhận hai gã Tà Giáo đồ này, trong lòng hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai tên này đều là võ giả Huyền cảnh tầng ba.
Hiện tại hắn đã là Huyền cảnh tầng bảy, lại có bảo khí thượng phẩm Trảm Linh đao, chỉ là hai con chuột Tà Giáo đồ, căn bản không lọt vào trong mắt hắn.
Về phần Phong Linh võng, hắn càng không thèm để tâm.
Giết Tà Giáo đồ, Phong Linh võng tự phá.
Hơn nữa, giết hai tên Tà Giáo đồ cắt ngang việc hắn đang trạch, không biết có thể thu hoạch được ban thưởng ngẫu nhiên của hệ thống hay không?
Khi bố trí Phong Linh võng xong, hai tên Tà Giáo đồ thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng chẳng thèm truyền âm nữa.
"Làm sao mà Sở Thu Lạc lại sinh ra đứa con phế vật như vậy, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có."
"Nghe nói tu vi của hắn còn chưa tới Huyền cảnh, làm sao có thể phát giác ra?"
"Hành động nhanh lên, cho hắn ăn Hoặc Tâm đan rồi đưa khói độc và độc hỏa cho hắn, phái hắn ném độc vào Tổ trạch của Sở gia."
"Đột nhiên ta nảy ra một ý tưởng, hay là chúng ta khống chế hắn, coi hắn là một gian tế mai phục ở Sở gia, dù sao cũng tốt hơn chuyện chỉ sử dụng một lần rồi bỏ."
Đột nhiên một tên Tà Giáo đồ mở miệng nói.
"Hắn là dòng chính của Sở gia, lại là con trai của Sở Thu Lạc, tuy rằng Sở Thu Lạc mất tích, nhưng có ai biết hắn chết hay chưa, khống chế con của hắn, ta cảm thấy sau này sẽ có tác dụng rất lớn, hơn nữa sẽ giúp hắn đột phá tới Huyền cảnh, quay lại vị trí hạch tâm dòng chính của Sở gia, như vậy thì tác dụng sẽ càng lớn hơn."
Hai tên Tà Giáo đồ đang nhỏ giọng thương lượng với nhau, nên khống chế Sở Huyền như thế nào, nên lợi dụng tên phế vật Sở Huyền ra sao để đạt được mục đích lớn nhất.
Sở Huyền càng nghe thì càng tức nổ phổi, khốn kiếp, làm sao mà mấy tên tà giáo này tối ngày đều nghĩ khống chế mình?
Ta dễ khống chế như vậy?
Ta dễ ăn lắm sao?
"Hai vị, đã thương lượng xong chưa?"
Sở Huyền bước lên mở cửa ra ngoài.
Phong Linh võng phong cấm viện tử, rất phù hợp với tâm ý của hắn, giết người không truyền ra chút động tĩnh nào.
Hắn cũng không muốn giết hai tên Tà Giáo đồ này để bại lộ tu vi, gây ra sự chú ý của mọi người, chuyện càng náo động thì hắn càng không muốn làm.
Trước mắt, hắn chỉ muốn yên ổn trạch ở đây để mạnh dần.
Hai tên Tà Giáo đồ liền kinh hãi, cảnh giác nhìn về Sở Huyền, cho tới khi phát giác thực lực của hắn chẳng qua chỉ là Phàm cảnh, thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu tử, Sở Thu Lạc cha ngươi, đã áp chế tất cả mọi người cùng thế hệ, làm sao mà ngươi lại bị mọi người cùng thế hệ đè bẹp vậy, quá phế vật."
Một tên Tà Giáo đồ cười gằn nói.
"Đen đây nào, chỉ cần trở thành người của Tà giáo chúng ta, bảo đảm ngươi sẽ mạnh lên, thậm chí trong tương lai làm gia chủ của Sở gia cũng không phải là chuyện gì to tát, thức thời thì nên biết làm như thế nào ?"
Hai tên Tà Giáo đồ, một trái một phải đi tới.
"Đừng nghĩ tới việc cầu cứu, ở dưới Phong Linh võng, ngươi có hét rách cổ họng thì cũng sẽ không có người nào tới."
"Khà khà khà, trông ngươi da trắng thịt mềm, chắc chắn không chịu được khổ sở, ngoan ngoãn nghe lời đi, hưởng thụ sự ưu đãi của Tà giáo chúng ta, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng, tương lai nắm quyền Sở gia cũng không còn là mơ mộng, thậm chí đổi tân Tần quốc thành Sở quốc cũng không phải là không thể."
Tên Tà Giáo đồ nói với giọng điệu đầy tà ác, sau đó bắt đầu móc đan dược ra.
Sở Huyền nhìn thấy hai gã Tà Giáo đồ đang áp sát, thì lại suy nghĩ, bản thân nên dùng Long Mãng Linh quyền hay là dùng Bôn Lôi chỉ ?
Lại hay là, là dùng Trảm Linh đao?
Nếu lấy Trảm Linh đao thì có phải là dùng dao mổ trâu đi giết gà hay không?
Hay là thử Bôn Lôi chỉ một chút?
Cuối cùng hắn đã có quyết định, lấy hai tên Tà Giáo đồ này để thử Bôn Lôi chỉ một chút.
Long Mãng Linh quyền sẽ đánh bọn chúng thành một đống máu thịt, không dễ dọn dẹp.
Lực lượng lôi đình của Bôn Lôi chỉ sẽ xuyên thủng người thành vết thương cháy đen, xử lý thi thể đơn giản hơn nhiều.
"Nói xong chưa, nếu xong rồi thì có thể đi chết được rồi."
Sở Huyền giơ tay phải lên, hờ hững liếc nhìn hai tên Tà Giáo đồ.