CHƯƠNG 121. HOA LÀI CẮM BÃI PHÂN TRÂU !
Editor: Kingofbattle
Hiện tại hắn cũng không có suy nghĩ cho con trai Tống Bàng, mà là hắn đang nghĩ, nếu như thiên phú luyện đan của Sở Vân thật sự xuất chúng, thì làm cách nào bồi dưỡng đứa cháu khi sinh ra.
Đồng thời, Tống Nhất Minh đang chờ xem phản ứng của Tần gia.
Trước tiên hắn đến tộc địa của Sở gia, nếu như Tần gia không có thái độ gì, thì chuyện này sẽ thuận lợi.
Nếu như Tần gia ra mặt ngăn cản, thì phải gặp một ít khó khăn.
Tần gia có quan hệ rất thân với đại trưởng lão Cửu Kiếm Sơn, hơn nữa giữa Tần quốc cùng Cửu Kiếm Sơn, tựa hồ còn tồn tại một ít liên hệ.
Dù cho hắn là tông chủ của Cửu Kiếm Sơn, thì cũng không biết nhiều lắm.
Đó là chuyện mà những lão bất tử Cửu Kiếm Sơn trực tiếp khống chế, hắn cũng không có tư cách nhúng tay.
Tuy là nắm giữ chức vị tông chủ, nhưng hắn cũng không phải là người mạnh nhất ở Cửu Kiếm Sơn.
Trên thế giới này, là dựa vào thực lực để nói chuyện.
Đã đến tộc địa Sở gia.
Người của Tần gia vẫn chưa xuất hiện.
Tống Nhất Minh thở dài một hơi, xem như chuyện này thuận lợi!
Sở Thiên Minh cùng một đám tộc lão đang đứng trước Tổ trạch, thần sắc khó coi liếc nhìn hai phụ tử Tống Nhất Minh!
Tần gia không có đáp lại họ
Tất nhiên là không có ý định ra tay trợ giúp.
Nghĩ đến quan hệ giữa Tần quốc cùng Cửu Kiếm Sơn, trong lòng đám người Sở Thiên Minh liền ảm đạm.
Tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cường giả Chân cảnh tầng chín.
Sở gia lấy gì để ngăn cản?
Cho tới bây giờ, Sở gia vẫn chưa có cường giả Chân cảnh.
Truyền thừa Sở gia chỉ mới mở ra, cho dù có tộc lão tiếp nhận quán thâu lực lượng Chân cảnh, nhưng vẫn chưa đột phá đến Chân cảnh.
Ủy thác Hắc Nguyệt Lâu ra tay?
Đối phó với tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cần phải trả cái giá rất đắt, toàn bộ Sở gia cũng trả không nổi.
Chẳng lẽ lại giao hết truyền thừa Sở gia cho Hắc Nguyệt Lâu?
Hiển nhiên là không thể nào.
Sở Vân cũng đã biết tin tức, vội vã chạy đến, nàng nghĩ có lẽ phải mời vị tiền bối thần bí kia ra tay mới được.
Đối mặt với toàn bộ Sở gia, Tống Nhất Minh lại không để vào mắt.
Gia tộc ngay cả một người đạt Chân cảnh cũng không có.
Lấy gì để ngăn cản mình?
Huống hồ, bản thân hắn là tông chủ Cửu Kiếm Sơn, có thể kết làm thông gia với mình, đối với Sở gia mà nói, đã là rất may mắn rồi.
Chẳng qua là, hắn vẫn có chút khó hiểu, tại sao Sở gia lại không muốn?
Nghĩ lại, trong lòng hắn liền nóng lửa, Sở gia không nỡ gả Sở Vân ra ngoài, thậm chí không thèm mượn chuyện này kết giao với một vị tông chủ Cửu Kiếm Sơn như hắn.
Chỉ có một nguyên nhân, chính là thiên phú luyện đan của Sở Vân, vượt qua tưởng tượng của mình.
Liên quan đến chuyện Sở gia quật khởi.
"Phụ thân, chính là nàng ta! "
Khi Tống Bàng nhìn thấy Sở Vân, rất hưng phấn chỉ vào Sở Vân, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng không thể nào trốn thoát bàn tay của ta. "
Tống Bàng hưng phấn gào thét.
"Câm miệng! "
Tạch!
Đột nhiên Tống Nhất Minh gầm lên, cho Tống Bàng một bạt tai.
Cả người Tống Bàng đều choáng váng.
Hắn bụm lấy khuôn mặt sưng phù, ngây ngốc nhìn phụ thân của mình, hắn không hiểu tại sao phụ thân lại đánh mình.
Người bên Sở gia cũng bối rối.
Giờ phút này, trong lòng Tống Nhất Minh rất sợ hãi.
Toàn thân đều run rẩy, ngay cả hai chân cũng đánh lập cập, như nhũn ra, suýt nữa nhịn không được ngã nhào trên mặt đất.
Mà bộ dạng này của hắn, rơi vào trong mắt những người khác, lại tưởng rằng hắn đang tức giận.
"Phụ thân, tại sao ngài lại đánh con chứ ? "
Sắc mặt Tống bàng rất ủy khuất.
Tạch !
Trên mặt Tống bàng lại có thêm một dấu tay, Tống Nhất Minh tức giận quát: "Đánh ngươi? "
"Sở cô nương là người mà ngươi có thể ngấp nghé hay sao? "
Tống Nhất Minh quát lạnh, lại cho Tống Bàng thêm một tát.
"Ngươi cũng không soi mặt mình vào đống nước tiểu, ngươi xứng đôi với Sở cô nương ư? "
Đám người Sở Thiên Minh trợn mắt há mồm, tông chủ Cửu Kiếm Sơn bị sao vậy, tại sao lại đánh con hắn?
Xem kìa, ngay cả mặt cũng sưng thành bánh bao.
Nếu còn đánh nữa, sẽ biến đầu heo mất.
Sở Vân thấy vậy rất vui mừng , nhất định là vị tiền bối thần bí kia đã ra tay, cảnh cáo tông chủ Cửu Kiếm Sơn.
Ngay cả tông chủ Cửu Kiếm Sơn cũng chịu thua, thì vị tiền bối kia quá mạnh mẽ.
Nhất định là Đế Cảnh, không thể nghi ngờ.
Tống Bàng bị đánh đến cả người chóng mặt, nhìn nơi đâu cũng thấy sao trời, sau đó hắn ngây ngốc nhìn phụ thân của mình.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại đánh mình?
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân cũng chưa từng đánh hắn ác tới vậy....
"Phụ thân à, ta là nhi tử của ngài mà.... "
Tống Bàng khóc rống lên.
Tạch !
Tống Nhất Minh lại tát thêm một cái, cũng không biết có phải là hắn đánh đến nghiện hay không, vậy mà không chịu dừng tay, liên tục tát Tống Bàng.
Vừa tát vừa quát lạnh: "Làm sao mà ta lại sinh ra thứ phế vật như ngươi chứ...? "
"Tại sao ngươi lại si tâm vọng tưởng muốn kết hôn với Sở cô nương...? "
"Ngươi là một đống phân trâu..., Sở cô nương chính là một bông hoa lài, ngươi muốn nàng cắm lên đống phân như ngươi sao ? "
"Ta thật xúi quẩy mới sinh ra thứ rác rưởi như ngươi vậy..., một chút xấu hổ cũng không có, ngươi nói xem, không chịu ngoan ngoãn làm một đống phân, vì sao phải chạy tới bốc mùi thối cho người khác ngửi? "
"Ngươi còn muốn bôi tro trét trấu lên mặt ta, một đống phân như ngươi, vậy mà dám ngấp nghé Sở cô nương, lương tâm của ngươi cho chó ăn rồi sao ? "
Tống Nhất Minh vừa đánh, vừa gào thét.