CHƯƠNG 39. CHÂN CẢNH !
Editor: Kingofbattle
"Đây chính là bảo vật mà phụ thân của huynh để lại, đương nhiên cũng không phải là trà bình thường.
Sở Huyền nói dối không chớp mắt.
Chỉ cần nói là đồ vật do phụ thân mình để lại thì sẽ không có ai nghi ngờ.
Lão phụ thân kia của mình không hổ danh là nhân vật phong vân một đời.
"Hóa ra là Tam thúc để lại, khó trách!"
Sở Vân hơi giật mình.
Sở Thu Lạc chính là một nhân vật truyền kỳ.
Bởi thế, khi nhìn thấy Sở Huyền, ý niệm đầu tiên của mọi người chính là hổ phụ sinh khuyển tử!
Một đoạn thời gian sau đó, Sở gia cũng rất yên ổn.
Dường như Tà giáo đã rút lui, phần lớn lực lượng ở Sở quận đều không còn.
Trương Khôi vẫn không có tin tức.
Giống như là đã chết vậy.
Chỉ có Vạn Thường biết, tên khốn kiếp Trương Khôi kia đã từng xuất hiện một lần.
Cường giả Hắc Nguyệt lâu, đã thất bại trong việc giết hắn ngay lần đầu.
Để hắn chạy thoát.
Đồng thời lại không tìm thấy dấu vết của Trương Khôi.
Cũng may, hắn cũng không tuyên bố ra ngoài là Trương Khôi đã chết!
Chỉ nói một lần với Sở Thiên Minh mà thôi.
Cho nên, dù cho Trương Khôi có xuất hiện, thì cũng sẽ không có ai hoài nghi tình báo của Hắc Nguyệt lâu.
Bởi vì Hắc Nguyệt lâu chưa bao giờ nói là Trương Khôi chết rồi.
về phần Sở Thiên Minh đang nhờ Hắc Nguyệt lâu giúp tra xét tung tích của Sở Thu Lạc, cho nên sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho Vạn Thường.
"Ký chủ trạch được mười tháng, ban thưởng Huyền Hỏa linh."
Huyền Hỏa linh, Đế binh hạ phẩm, ẩn chứa Huyền Hỏa, đốt trời nấu đất, uy năng vô song.
Sở Huyền lại đạt được một Đế binh, thời gian trạch càng lâu, thì phần thưởng càng phong phú, đẳng cấp ngày một cao.
Bạn thưởng kỳ hạn một năm, kém cỏi nhất cũng là Thiên kinh!
Thậm chí là Thần pháp, hoặc là mạnh hơn Thần pháp?
Sở Huyền tràn ngập mong chờ.
Đoạn thời gian này, Sở Vân thường xuyên tới tiểu viện, mỗi lần xem điển tịch tâm đắc đều có cảm ngộ khác nhau.
Mỗi lần đều cảm thán, thật sự Tam thúc là kỳ tài ngút trời!
Sở Huyền cười trộm không thôi.
Mỗi ngày đều uống Ngộ Chân trà, Sở Vân đột phá tới Chân cảnh, căn bản là không có bình cảnh nào.
Nàng ta vốn có thiên phú xuất chúng, hiện tại lại có cảm ngộ đối với chân ý, đối với nàng đột phá tới Chân cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tu vi của Sở Vân tới Huyền cảnh tầng bốn đã rất gần.
Còn Sở Huyền thì đã chạm tới cánh cửa Chân cảnh, chắc chắn trong vòng nửa tháng hắn có thể đột phá tới Chân cảnh.
Trong tiểu viện có thêm một vài bồn hoa, đều là Sở Vân mang tới.
Nàng ta cảm thấy tiểu viện này quá đơn sơ, chỉ có một con mèo và một gốc cây nhỏ quái dị, rất buồn chán cho nên đã trồng thêm một số linh hoa vào trong chậu.
"Thập Tam ca, làm sao mà muội không thấy huynh rời khỏi tiểu viện ?"
Sở Vân nghi hoặc nói ra.
Đã rất lâu rồi, Sở Huyền vẫn chưa có rời khỏi tiểu viện.
Sở Thiên Minh chỉ là đuổi hắn ra khỏi Tổ trạch, cũng không có nhốt hắn ở chỗ này.
Đây là huynh đang tu luyện.
"Ồ?"
Sở Vân mê muội nói: "Thập Tam ca, muội không thấy huynh tu luyện, hơn nữa thực lực của huynh cũng không có tăng lên."
"Muội chã hiểu gì cả, thứ mà huynh tu luyện chính là tâm."
Sở Huyền giả bộ cao thâm khó dò nói : "Cảnh giới của tâm càng cao thì cảnh giới liền cao bấy nhiêu."
"Cho nên, hiện tại cảnh giới tâm của huynh rất thấp, cho nên thực lực mới yếu như vậy?"
Sở Vân trầm tư nói.
"Đây là công pháp tu luyện mà Tam thúc truyền cho huynh sao? Thật kỳ quái!"
Khóe miệng Sở Huyền giật giật, vì không để nàng ta ép mình tu luyện, chỉ có thể chém gió một phen: "Đúng vâyh, đây là công pháp bí truyền của phụ thân huynh, mới đầu tu luyện sẽ rất yếu, một khi lĩnh ngộ được thì sẽ một bước lên trời."
"Công pháp này, không phải ai cũng có thể tu luyện, yêu cầu rất hà khắc, cho nên huynh không thể trở về Tổ trạch được!"
Có được lý do này, Sở Vân sẽ không yêu cầu mình trở về Tổ trạch nữa.
"Ta đã hiểu!"
Sở Vân khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Muội muội sẽ không ép Thập Tam ca trở về Tổ trạch nữa, muội muội cũng sẽ không để cho người tới quấy rầy huynh nữa!"
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Sở Huyền đã bước một chân vào Chân cảnh.
Đột phá cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.
Mỗi ngày Sở Vân đều uống Ngộ Chân trà, đọc tâm đắc tu luyện, cảm ngộ đối với Đại La Đế kinh càng ngày càng thâm sâu, cũng đã sắp đột phá Huyền cảnh tầng bốn.
Một ngày này, Sở Vân liền tới cáo biệt, nàng muốn về Tổ trạch đột phá Huyền cảnh tầng bốn.
Sở Thiên Minh rất cao hứng, đối với người cháu gái Sở Vân này càng thêm yêu thương.
Cho dù là Sở Thanh được hắn coi là người thừa kế Gia chủ, xét trên mức độ cưng chiều thì cũng không bằng Sở Vân.
Sở Thiên Minh trong lòng đã động, không có ỷ định gả Sở Vân ra ngoài, trực tiếp bỏ qua ý nghĩ Tần gia muốn Sở Vân gả đi.
Sở Huyền rất rõ ràng, Sở gia, Triệu gia, Hà gia và hoàng thất Tần gia, bốn nhà luôn thông gia với nhau, con cháu dòng chính, gả cưới đều lựa chọn trong bốn nhà này.
Cũng chính vì vậy, mà quan hệ giữa bốn nhà chặt chẽ không thể tách rời.
Bởi vì phụ thân Sở Thu Lạc từng hủy hôn ước, hơn nữa thiên phú của hắn lại kém, ba nhà khác đều không coi trọng hắn, lúc này mới không có ai muốn định hôn sự với hắn.