Chương 22-23: Ô Danh

Phiên bản 21620 chữ

Chương 22:

Thống ý

Nhưng ngươi không tin ta.

- --

Thống ý: Đau đớn, bi thương

- --

Hiển nhiên Tuế Yến có chút không kiên nhẫn nhìn Đoan Chấp Túc, nhưng ngặt thân phận khác biệt, hắn không tiện đuổi người nên chỉ có thể đợi y mở miệng.

Không biết đợi bao lâu nữa, Đoan Chấp Túc cũng biết hơn nửa đêm còn ép uổng giữ người có chỗ không thỏa đáng.

Y hơi rũ mắt nói khẽ: "Nếu sau này ta bước vào cuộc chiến đoạt vị, ngươi sẽ giúp thái tử hay giúp ta?"

Tuế Yến ngây ra, không dưng hắn cảm thấy có chút bi ai.

Nếu như đời trước Đoan Chấp Túc nói thẳng hết thảy cho mình nghe, vậy trong cuộc chiến đoạt vị hắn sẽ giúp Đoan Chấp Túc, đó là điều không cần nghi ngờ.

Nhưng y không làm thế.

Vì một lời nói dối của Đoan Chấp Túc mà đời trước Tuế Yến cam tâm tình nguyện đấu với người ta nửa đời người, đến sau cùng còn thêm cả tính mạng mình vào.

Còn đời này đã biết cả rồi, tất nhiên hắn sẽ không giẫm lại vết xe đổ làm gì.

Tuế Yến hít sâu một hơi, gió lạnh lùa qua khe cửa bị hắn hít hết vào phế phủ khiến mình phát lãnh run cầm cập.

"Điện hạ, ngài biết sau khi uống ly Ô Danh ta sẽ thế nào không?" Tuế Yến bỗng hỏi.

Đoan Chấp Túc sợ hãi nhìn hắn.

Tuế Yến dưa cổ tay ra, trên cánh tay mảnh dẻ đó có thể thấy rõ gân xanh.

Hắn nói nhẹ tênh: "Cả đời ta sẽ yếu ớt lắm bệnh, sống đến tuổi 25 hay không hãy còn là ẩn số.

Cho dù ngày mùa đông chỉ bị gió lạnh thổi một chút tính mạng cũng sẽ bị đe dọa…"

Đôi mắt của Đoan Chấp Túc run kịch liệt, y nhìn Tuế Yến bằng ánh mắt mang theo vẻ đau khổ, y mấp máy đôi môi nhưng chẳng biết phải nói gì.

Tuế Yến thì thầm: "Ngài ôm hy vọng xa vời rằng ta sẽ dùng thân thể tàn tạ này lẫn vào cuộc chiến đoạt vị sao?"

Tuế Yến nhẹ nhàng bước tới, hắn gõ mũi chân bên tai Đoan Chấp Túc, đè thấp giọng hỏi: "Ngài hy vọng ta chết phải không?"

Đoan Chấp Túc giật bắn lùi về sau, giương đôi mắt kinh hãi nhìn hắn.

Tuế Yến thấy dọa được rồi, hắn vốn muốn cười thành tiếng thế nhưng đôi môi chỉ có thể nhấc nhẹ lên, có làm sao cũng không cười được.

Cũng đúng, có gì buồn cười đâu.

Đêm nay chẳng qua cũng chỉ là thời điểm hai người rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau, về sau chẳng chung lối nữa mà thôi..

Trong đôi mắt của Đoan Chấp Túc vẫn là sự hoảng loạn và đau đớn như trước: "Ta..

Ta chưa bao nghĩ là sẽ hại ngươi…"

Tuế Yến rủ mắt, hàng lông mi thật dài dưới mắt đổ bóng, hắn nói: "Ừ, nhưng ngươi không tin ta."

Đoan Chấp Túc lập tức đáp: "Ta tin ngươi, ta chỉ không muốn ngươi bị việc này liên lụy, ta thật sự chỉ muốn giữ gìn ngươi."

Tuế Yến không nói gì.

Đoan Chấp Túc luôn là kẻ không nhiều lời, bình thường mấy thứ đòy tốt y tặng cho Tuế Yến cũng chẳng thổi phồng quý giá thế nào khó có được ra sao, chỉ là muốn tặng món quà nhỏ chẳng to tát gì mà thôi.

Tuế Yến cũng hiểu rõ điểm ấy, hắn chẳng nhẫn tâm quyết liệt tới mức khó coi với y.

Chỉ là đã chẳng thể nào quay lại như lúc đầu nữa rồi.

Trong cơn hốt hoảng, Đoan Chấp Túc cảm thấy Tuế Yến cách mình ngày một xa, không dưng y có chút hoảng loạn.

Y đưa tay ra thử nắm cổ tay Tuế Yến, ra sức nói nhẹ nhàng: "Vong Quy, Tống Tiển không giống ngươi, ba đời gia tộc y đều là trọng thần trong triều, cho dù chuyện vỡ lở cũng không bị xử tội nặng, ngươi không giống vậy…"

Đoan Chấp Túc sinh ra trong vương thất, tâm tư chín chắn từ lâu.

Ngày thường y chẳng muốn kể những chuyện mưu toan tính kế lòng dạ thâm sâu với Tuế Yến, sợ hắn thấy mình là kẻ tâm kế sâu nặng.

Đoan Chấp Túc nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn đặt nhẹ vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, y nói nhỏ: "Dù nhìn Tuế An hầu phủ nhà to nghiệp lớn nhưng một khi Tuế Tuần tướng quân quay về biên cương, cả một Tuế An bề thế cũng chỉ có thể dựa vào sự yêu thích của phụ hoàng dành cho ngươi mà chống đỡ, nhưng nếu lỡ một ngày nào đó phụ hoàng cho là ngươi là kẻ mưu toan tính kế như ta, người sẽ đối đãi với ngươi thế nào, ngươi có nghĩ đến chưa?"

Đương nhiên Tuế Yến đã nghĩ tới, nếu hoàng đế sinh lòng nghi kị với mình thì sẽ đối đãi như đối xử những người họ Tuế khác, sẽ vứt mình lên chiến trường sống chết mặc bay.

Dù sao dựa theo cái tính ăn chơi trác táng của hắn thì chẳng thể nào tồn tại ở chiến trường được cả, lỡ đâu bất cẩn chết ở biên cương thì đối với hoàng đế mà nói lại càng hay.

Tuế Yến hờ hững đáp: "Chẳng lẽ chức trách của Tuế gia ta không phải là giữ nhà gìn nước hay sao?"

Đoan Chấp Túc khuyên hắn không được, ngay cả giọng nói cũng không còn ổn định nữa: "Tuế Vong Quy! Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi đừng có dùng cái cách đùa vui hằng ngày đó ứng phó ta!"

Tuế Yến chẳng nao núng: "Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc."

Đoan Chấp Túc bị hắn chọc tức thở không nổi: "Ngươi đến biên cương thì sống được bao lâu chứ, chẳng lẽ ngươi… không muốn sống nữa sao?"

Tuế Yến không nói nữa, hắn giãy giụa rút tay.

Đoan Chấp Túc day mi tâm, trông chốc lát không biết phải nói sao với hắn nữa.

Y nhìn thân thể run rẩy vì bị gió thổi của Tuế Yến, bỗng dưng không nhẫn tâm lôi kéo hắn ồn ào với mình lúc nửa đêm nữa.

Đoan Chấp Túc thở nhè nhẹ, y yên lặng thật lâu rồi mới cất tiếng, khó khăn mở lời: "Thái tử… đệ ấy có thể bảo vệ người phải không?"

Tuế Yến ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y.

Đoan Chấp Túc cười gượng: "Ta biết bây giờ mình có nói gì cũng chẳng thay đổi được, nếu như có ngày thái tử thật sự có thể bảo vệ tính mạng của ngươi, vậy…"

Bỗng dưng y không biết phải nói tiếp như thế nào nữa..

Tuế Yến hơi ngây ra.

Đoan Chấp Túc dứt khoát ngậm miệng không nói nữa, y chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tuế Yến, vỗ mấy cái lên lưng hắn sau đó không nói lời nào nữa đã đẩy cửa bước vào trong gió tuyết.

Tuế Yến ngoái đầu nhìn hình bóng màu đen ấy dần dần lẫn vào bóng tối, nỗi chua xót vô biên trong lòng bỗng ùa về.

Hắn biết đời này mình với Đoan Chấp Túc sẽ đường ai nấy đi thậm chí là phân chia quyết liệt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bình tĩnh đến vậy.

Tuế Yến ngây người đứng đấy hồi lâu, lát sau Quân Cảnh Hành đến tìm người mới lôi kéo hắn về phòng.

Tuế Yến cởi quần áo ra rồi bị Quân Cảnh Hành nhét vào chăn ấm.

Hắn chớp nhẹ hàng mi mà nói khẽ: "Ngươi khoan đi đã."

Quân Cảnh Hành đành ngáp một cái rồi kéo ghế đến cạnh giường, y đã chuẩn bị từ trước: "Rồi, nói gì."

Tuế Yến hỏi: "Ngươi cảm thấy người như thái tử có thể sống đến cuối hay không?"

Sống đến cuối là ý gì hai người đều hiểu trong lòng.

Quân Cảnh Hành nói thẳng: "Thái tử do dự không quyết đoán, xử sự với người khác quá ôn hòa lương thiện.

Y có thể trở thành trung thần nhưng làm minh quân thì không đủ sức."

Ngắn gọn là tính cách do dự, không làm được việc lớn.

Tuế Yến kéo chăn tới cằm: "Vậy ngươi thấy ta thế nào? Ta có thể sống đến cuối không?"

Quân Cảnh Hành không nao núng: "Ngươi định tận trung với ai?"

Tuế Yến không trực tiếp trả lời y: "Ngươi cứ nói ta thế này có sống tới cuối hay không là đi."

Quân Cảnh Hành đáp: "Khó, ngươi sống tới tuổi thành niên đã coi như ông trời chịu mở mắt."

Tuế Yến: "..."

Quân Cảnh Hành nhìn ánh mắt câm nín của hắn mới tò mò hỏi: "Ta nói sai gì à? Không phải sau khi thành niên ngươi sẽ kế thừa tước vị à? Không lẽ hoàng đế định cho ngươi kế thừa tước vị Tuế An hầu của cha mình đàng hoàng chắc?"

Vốn dĩ tâm tình Tuế Yến đã tệ mới tìm Quân Cảnh Hành nhớ y đả thông suy nghĩ, ai ngờ y càng đả hắn càng nóng ruột không thông.

Tuế Yến chê, hắn xua tay: "Đi lẹ đi, đừng ở đây làm phiền người khác nữa."

Quân Cảnh Hành tức tối: "Là ngươi giữ ta lại đây!"

Tuế Yến; "Giờ ta hết muốn giữ rồi, về nhanh đi.

Ta phải đi ngủ rồi, mai nhớ dậy sớm kêu ta."

Quân Cảnh Hành tức gần chết, thật muốn lôi hắn ra đập một trận, sau cùng mới cố nén cơn giận mà phất tay áo bỏ đi.

Ban đầu Tuế Yến còn tưởng mình sẽ nghĩ ngợi lung tung đến nửa đêm mới ngủ được, ấy vậy mà Quân Cảnh Hành rời khỏi chưa bao lâu hắn đã cảm thấy cả người mệt mỏi, chỉ chốc sau thì mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng hạt tuyết nổ lép bép.

Tuế Yến dậy từ sớm, hắn khoác áo choàng rồi cầm ô đứng dưới hiên, không bao lâu sau xe ngựa của thái tử chầm chậm đi tới trong cơn gió tuyết.

Đoan Minh Sùng vén rèm xe lên, thấy Tuế Yến đứng ở cửa, khóe môi y lộ ra tia cười ôn hòa.

Chẳng mấy chốc, xa giá dừng lại, Đoan Minh Sùng bận cẩm bào màu xanh sẫm bước xuống xe, y nhìn thấy Tuế Yến hành lễ thì vội nói: "Không cần."

Tuế Yến thành thật đứng dậy, hắn ôm lò sưởi tay còn sốt sắn hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi chưa?"

Đoan Minh Sùng đáp: "Cứ đi như vậy thì thất lễ lắm, Tuế tướng quân có ở trong phủ không, cô nói với ngài ấy một tiếng rồi đi cũng không muộn."

Tuế Yến: "Mấy ngày nay huynh trưởng ta bận tới nỗi chân không chạm đất, tối qua còn không về, tám phần phải tới tối nay mới về một chuyến, điện hạ không gặp được đâu."

Đoan Minh Sùng đành từ bỏ suy nghĩ này: "Vậy lên xe đi."

Tuế Yến vội lên xe với y.

Mãi tới khi xe ngựa rời xa con phố chỗ Tuế An hầu phủ Tuế Yến mới thở phào, y mở lò sưởi nhỏ xinh xắn kia ra.

Đoan Minh Sùng liếc nhìn, y phát hiện trong đó không phải than mà là mấy viên kẹo được gói bằng giấy màu.

Y dở khóc dở cười: "Không lẽ Tuế tướng quân không cho ngài ăn kẹo à?"

Tuế Yến cầm mấy viên kẹo như ôm trân bảo vậy sau đó nhét lò sưởi nhỏ vào tay áo.

Hắn cười nói: "Không phải, là lang trung giang hồ trong nhà ta, nói gì mà đang bệnh ăn kẹo không tốt cho thân thể, toàn là ăn nói vớ vẩn ấy mà."

Đoan Minh Sùng cười cong cả mắt: "Ồ? Là sao?"

Tuế Yến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta ăn kẹo rồi trong lòng mới thấy vui, tâm tình tốt rồi thì bệnh tật sẽ tự nhiên hết, còn nhanh hết nữa cơ.

Cái này không phải một công đôi việc à? Làm gì mà không tốt cho cơ thể chứ?"

Đoan Minh Sùng nghe hắn nói linh tinh, y nở nụ cười rồi mở nắp chum nhỏ đương giữ ấm trên bếp than đặt dưới án làm cho mùi thơm ngọt tràn ra ngoài.

Tuế Yến nhìn sang, mắt dựng cả lên.

Đoan Minh sùng nói: "Sớm như vậy đã để ngài phải dậy, ta nghĩ chắc ngài cũng chưa dùng bữa sáng mới cho người hâm chút cháo ngọt đem theo, muốn nếm thử không?"

Tuế Yến gật đầu như giã tỏi, suýt nữa ngã nhào vào lòng Đoan Minh Sùng.

Chỉ mất chút thời gian, Tuế Yến như gió cuốn mây tan uống hết cháo ngọt.

Hắn thích ý nằm lên án rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Đoan Minh Sùng mà nói khẽ: "Điện hạ, mai ta đi Tướng Quốc tự nữa đi."

Đoan Minh Sùng nén cười: "Vì cháo ngọt à?"

Tuế Yến gật đầu: "Được không?"

Đoan Minh Sùng nhét lò sưởi của mình vào lòng hắn: "Nói linh tinh, đi về vất vả, không sợ mình vất vả sinh bệnh à."

Tuế Yến bĩu môi, không nhắc chuyện này nữa.

Tuế Yến nhàm chán đánh giá xe ngựa, dư quang liếc tới chiếc hộp gỗ tử đàn chứa đầy kinh phật trên án, hắn tò mò sáp lại gần nhìn: "Mấy cái này đều là tâm kinh đưa tới phật đường à?"

Đoan Minh Sùng gật đầu: "Ừ, nếu tiểu hầu gia thấy nhàm chán thì có thể sao chép tâm kinh, có thể giúp bình tâm tĩnh khí."

Tuế Yến xua tay từ chối: "Khỏi đi, ta thấy bây giờ lòng mình cũng yên lắm, yên tĩnh nữa có mà xuất gia mất.".

Chương 23:

Hai cục tròn.

- --

Giải cấu: Tình cờ gặp lại, không hẹn mà gặp

- --

Từ sau khi gặp Canh Tuyết, cả người Tuế Yến đều mơ màng, ngay cả lúc cầu bùa bình an còn suýt đập đầu vào lư hương. Vẫn là Đoan Minh Sùng đưa tay che trán hắn lại mới tránh khỏi cảnh toác đầu chảy máu.

Trên đường về, Đoan Minh Sùng đỡ Tuế Yến lại, lúc này mặt mày hắn tái nhợt. Y sợ hắn đứng không vững sẽ lăn thẳng xuống núi, chẳng dám lơi tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuế Yến trắng bệch, hắn gượng cười nói với Đoan Minh Sùng: "Cám, cám ơn điện hạ."

Đoan Minh Sùng không nói gì.

Hai người đi một chốc thì đến chân núi, Tuế Yến cũng không còn vui đùa nữa, sự yên lặng ấy làm mọi người chẳng thích ứng nổi.

Xe ngựa đã hầu sẵn bên đường.

Tuế Yến khựng chân, hắn chậm rãi ngoái nhìn đường núi đằng đẵng ấy, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì mà có chút mất tập trung.

Đoan Minh Sùng dịu dàng nói: "Chúng ta về đi."

Bấy giờ Tuế Yến mới gật đầu, hắn hơi cúi người chui vào xe ngựa.

Suốt dọc đường, Tuế Yến uể oải nhắm mắt dựa vào thành xe, không biết có phải đang nghỉ ngơi hay không. Lúc đến người vui vẻ nhảy nhót, bây giờ lại ngồi yên lặng, Đoan Minh Sùng thấy vậy thì hơi không quen.

Trong xe ngựa có đốt chậu than nhỏ, rèm xe cũng không đóng kín quá, gió lạnh từ khe nhỏ lùa vào thổi mái tóc trước trán Tuế Yến bay phất phơ.

Đoan Minh Sùng sợ hắn lại bị lạnh, y sửa vai hắn lại để cả người hắn dựa vào vai mình rồi đưa tay ôm bả vai hắn vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Tuế Yến chẳng hề ngủ nhưng cũng chẳng muốn hé mắt, cứ ngồi im lìm mặc người xoay trở. Hắn dựa vào vai Đoan Mình Sùng, ngửi mùi gỗ trong trẻo tên người y, không dưng nghĩ thầm: "Nếu y chết rồi, mình dứt khoát đi chung vậy, dù sao ba huynh đệ họ cũng sẽ không ngừng tranh đấu giống đời trước, vừa buồn nôn mà lại chả thú vị gì cả."

Nếu phải nói đời này có gì chẳng giống kiếp trước, ấy là Đoan Minh Sùng trước mặt hắn.

Nếu như Đoan Minh Sùng không chết thì dù cho đám hoàng tử khác có nở như hoa cũng chẳng lay động nổi địa vị trữ quân của y.

Tuế Yến đang nghĩ miên man thì bổng hỏi: "Điện hạ…"

Đoan Minh Sùng hơi nghiêng đầu, y dịu dàng hỏi: "Hửm? Ngài tỉnh rồi à?"

Tuế Yến chẳng buồn nhúc nhích, hắn chỉ hỏi thầm: "Sao điện hạ lại đối xử tốt với ta như vậy?"

Đoan Minh Sùng không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, y ngạc nhiên nhìn hắn.

Nếu đã nói chuyện rồi thì cũng chẳng còn lý do nào cứ ăn vạ dựa vai người ta nữa, Tuế Yến chống tay ngồi dậy, hắn yên lặng nhìn Đoan Minh Sùng.

Hắn muốn một đáp án.

Đoan Minh Sùng nghĩ ngợi rồi cười nói: "Chắc là do… hâm mộ."

Tuế Yến cũng không nghĩ mình sẽ nhận được đáp án này, hắn ngây ra một chốc rồi hỏi trong mịt mờ: "Hâm mộ? Hâm mộ ta cái gì cơ?"

Đoan Minh Sùng ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta ở thâm cung đã nhiều năm, lớn lên dưới gối phụ hoàng. Từ bé đã được dạy dỗ lời nói việc làm phải theo khuôn theo phép, không được làm mất thân phận thái tử. Mười bốn năm qua ta nghiêm túc cẩn trọng gò bó chính mình chẳng dám vượt qua nửa phần. Lần đầu gặp ngài…"

Tiểu thái tử Đoan Minh Sùng mới có 5 tuổi đang ngồi ngay ngắn trong đông cung, ngoan ngoãn đọc mấy quyển sách đủ sức làm người ta choáng đầu tức ngực. Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve ầm ĩ không dứt, ồn ào vô cùng.

Đại để thì tiểu thái tử cũng hơi phiền, nó để sách xuống định đến bên song cửa sổ xem thì thái phó đang nhắm mắt ở bên cạnh chả buồn mở mắt đã nói: "Thái tử điện hạ, tâm bình khí hòa."

Tiểu thái tử dẫu môi nhưng cũng không dám nhiều lời, nó quay lại chỗ ngồi rồi tiếp tục vừa nghe tiếng ve kêu vừa học thuộc quyển sách vô vị buồn tẻ kia.

Bỗng dưng từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu làm cho thái phó đang nhắm mắt giật bắn người.

Tiểu thái tử sửng sốt, nó chớp chớp mắt nhìn ra bên ngoài.

Đối diện với cửa sổ là một gốc anh đào, một đứa nhỏ bận đồ tím dùng cả tay lẫn chân ra sức trèo lên. Chắc bị cây anh đào cọ vào mặt, nó vừa cười vừa kêu ây da ây da, hoạt bát không chịu nỗi.

Thái phó nhìn một cái thì trừng mắt thở bay cả râu, lão mở cửa đi ra ngoài.

"Tuế Yến! Trò xuống ngay cho ta! Tư thái như vậy còn ra thể thống gì hả?!"

Đoan Minh Sùng áp sát vào song cửa sổ, nó tò mò giương đôi mắt đang mở to nhìn ra bên ngoài.

Tuế Yến bé con nghe thấy giọng của thái phó thì trèo càng nhanh, chẳng mấy chốc đã trèo đến nhành cây, cánh tay nhỏ xí của nó sống chết ôm chặt thân cây không buông.

Nó vừa cười vừa trả lời thái phó đứng dưới gốc cây: "Thái phó, con bắt ve sầu giải sầu, năn nỉ người ó, đừng mách với hoàng bá phụ nha."

Thái phó giận dữ: "Trò xuống ngay cho ta! Đông cung có phải chỗ cho trò chơi bời đâu chứ?!"

Tuế Yến "ả" một cái, nó nói: "Chỗ này là đông cung hả? Con chưa tới bao giờ luôn."

Nó nói chuyện với thái phó mà tay cũng chẳng để không: nhanh chóng tóm lấy chú ve đậu trên nhành cây rồi nhét vào chiếc bình lưu ly nhỏ trong tay áo - nom lành nghề phết, vừa nhìn là biết nhóc con này quen tay hay làm lắm đây.

Thái phó: "Trò xuống ngay cho ta!"

Bé con Tuế Yến cười hì hì, nó đưa tay ôm thân cây tuột thẳng xuống. Thấy thái phó đang định giơ tay tóm mình, chưa tới mặt đất nó đã nhảy vọt, còn ỷ vào dáng người nhỏ mà chui tọt vào bụi cỏ rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Ngày oi bức, thái phó gần như bị nó chọc đổ mồ hôi cả người, lão đứng đối diện với đám cỏ chỏng chơ chẳng có lấy một bóng người mà thở phì phò, nói cái gì mà "người nhỏ nghịch lớn", "hỗn thế ma vương", cả buổi sau mới quay lại.

Đoan Minh Sùng trợn mắt há mồm, thế mà giờ nó mới biết có người chọc vị thái phó lúc nào cũng tự tại ung dung tức thành ra thế này được cơ đấy.

Thái phó ở ngoại điện hít thở uống ngụm nước, Đoan Minh Sùng cẩn thận dựa vào song cửa sổ nhìn ra lùm cỏ bên ngoài, nó còn chưa thấy gì thì bỗng dưng có một bóng người xuất hiện ngay dưới bệ cửa sổ, "oa" một tiếng với nó.

Đoan Minh Sùng bị dọa, nó giật mình suýt ngã khỏi bệ cửa sổ.

Tuế Yến thấy dọa được nó thì bật cười khanh khách. Nó vốn dĩ đáng yêu, trông như búp bê sứ như phấn trắng như ngọc chạm, đôi mắt nó cong cong đẹp vô cùng.

Đoan Minh Sùng vừa nhìn đã ngơ ngác.

Tuế Yến nhón mũi chân nắm song cửa sổ, hai đứa trẻ đối mặt nhìn nhau, miệng Tuế Yến còn ngậm một cọng cỏ nữa. Nó tò mò hỏi: "Ngươi chính là thái tử điện hạ hở?"

Đoan Minh Sùng chưa bao giờ chuyện trò với trẻ con cùng tuổi cả, nó sửng sốt một chốc mới hơi hoảng loạn nói: "Đúng, đúng vậy đó."

"Nhìn ngốc thế." Tuế Yến để chiếc bình lưu ly nhỏ trong tay đến trước mặt Đoan Minh Sùng: "Nè, cái này cho ngươi chơi đó."

Đoan Minh Sùng tò mò nhìn mấy con ve trong bình, nó chọt chọt thử: "Cái này… chơi như thế nào vậy?"

Tuế Yến cầm bình lưu ly lên lắc mấy cái, lũ ve trong đó bị dọa kinh hãi lập tức kêu ve ve loạn xạ.

Nó cười hì hì hỏi: "Chơi vui ha?"

Đoan Minh Sùng: "Ồ…"

Không biết vui chỗ nào mà còn ồn ào nữa chứ.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đoan Minh Sùng nói chuyện với người khác, nó không nỡ làm hỏng ý tốt của người ta mới gật đầu nói: "Ừa, ừa, vui lắm."

Dường như Tuế Yến cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tìm ra người cùng chí hướng, nó lắc chiếc bình nữa, đám ve vàng kêu ồn ào không ngưng, đúng là phiền ghê nơi.

Rốt cuộc âm thanh kia cũng dẫn dụ thái phó ở ngoại điện đi vào, lão vừa vén rèm châu đã thấy Tuế Yến bò trên cửa sổ, lão lập tức quát lên: "Tuế Yến!"

Tuế Yến kêu "tiêu rồi", nó vội đạp đôi chân nhỏ nhảy xuống, lúc chạy đi còn không quên vẫy tay với Đoan Minh Sùng: "Ta đi à nha, nào rỗi ta lại tìm người chơi nha."

Đoan Minh Sùng mở to mắt nhìn nó, thấy vậy cũng vội vẫy tay: "Được ó!"

Thái phó tức giận phừng phừng: "Được, được gì mà được? Không được! Tuế Yến đó không phải học trò ngoan gì hết, cả ngày bày trò mua vui không chí tiến thủ, điện hạ bớt qua lại với mấy người như vậy đi."

Đoan Minh Sùng lập tức ủ rũ, nó len len lấy chiếc bình lưu trên bệ cửa nhét vào tay áo, lúng túng nói vâng.

Đó là lần đầu Đoan Minh Sùng biết được hóa ra con người ta lại có thể sống tùy ý phần chấn đến vậy, hệt như đốm lửa hừng hực trong cơ mê rung chuyển đến độ khiến cho người ta chẳng thể hé mắt.

Mà từ đấy về sau, Đoan Minh Sùng cứ mãi nghĩ bao giờ Tuế Yến mới đến tìm mình chơi, chỉ là tên nhóc đó ham chơi quá, chả mấy ngày đã quên sạch sành sanh việc ấy mà tìm thú vui mới.

Đến khi Đoan Minh Sùng gặp lại Tuế Yến, người đã trở thành bạn độc của Đoan Chấp Túc. Cả ngày hắn cứ dính chặt với bọn Tống Tiển, ngay cả nhìn y một cái cũng chẳng buồn nhìn.

Đoan Minh Sùng có chút đau lòng mà nghĩ: "Y quên mình rồi, đã nói sẽ tìm mình chơi mà…"

Cơ mà tiểu thái tử lúc ấy dùng thiện ý nghĩ cho người, chỉ rầu rĩ một khoảng thời gian đã tự mình nghĩ thông.

"Mình nhàm chán quá mà." Tiểu thái tử nghĩ thầm, "Chơi với mình cũng chả có gì vui, y thích chơi như vậy thì nên chơi với người khác sẽ vui hơn."

Kể từ đó, sự giao thoa lớn nhất của hai người cũng chỉ là đối mặt với nhau ở lớp sáng của thái phó. Lâu dần, Đoan Minh Sùng cũng chẳng để ý nữa, chỉ là có đôi lúc y sẽ nhớ đến đứa trẻ mặc sức tùy tiện bên song cửa sổ cười với mình năm đó.

Mãi tới khi rời cung làm việc, trông thấy đám người tập trung trên cầu chỉ chỉ trỏ trỏ dưới sông, y vô tình liếc nhìn thì thấy Tuế Yến ướt sũng đương hốt hoảng đứng ở bờ sông, Tống Tiển đứng cạnh hắn dường như đang gào thét gì đó.

Đoan Minh Sùng sửng sốt một chốc thì vội vã chạy qua. Chỉ là người còn chưa chạy đến nơi, thiếu niên đó lại như si dại mà đẩy người bên cạnh mình ra, thả người nhảy vào giữa sông băng lạnh lẽo.

Đoan Minh Sùng giật bắn, chẳng nghĩ suy gì đã nhảy xuống cứu người

Đoan Minh Sùng nghĩ đến đây, dường như y hơi ngại ngùng mỉm cười: "Con người ta chẳng chút thú vị, là kiểu người khác hoàn toàn với ngài, nên... hâm mộ ngài kiêu ngạo, tùy hứng nổi loạn âu cũng là chuyện thường tình."

Tuế Yến nghẹn lời: "Ta…"

Tuế Yến không hề có chút kí ức nào về việc gặp Đoan Minh Sùng hồi bé cả, thấy Đoan Minh Sùng nói năng nghiêm túc như vậy, trong một chốc hắn có hơi áy náy, ngượng ngùng nói: "Ta… Ta lúc nhỏ chẳng hiểu gì cả, mạo phạm điện hạ thật là không đúng."

Đoan Minh Sùng thành thật nói: "Cái đó thì tính mạo phạm gì, lúc đó ta… vui lắm."

Tuế Yến ngạc nhiên nhìn y, lúc này đây hắn mới phát hiện Đoan Minh Sùng đã không còn xưng "cô" tự bao giờ.

Tuế Yến lúng túng: "Điện hạ…"

Đoan Minh Sùng: "Mấy ngày trước ta thấy ngài bên bờ sông, vẻ mặt hốt hốt hoảng lại còn có ý định tự sát nữa. Từ lúc ấy ta vẫn luôn nghĩ liệu có phải thật ra ngài sống cũng chẳng vui vẻ gì hoặc là ngài có gì khó xử…"

Lúc này đây Tuế Yến mới hiểu vì sao kể từ khi ấy Đoan Minh Sùng cứ hay chạy tới phủ Tuế An hầu, cứ hay tặng mấy thứ làm mình vui vẻ.

Đoan Minh Sùng nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu có gì khó xử thật ngài có thể cho người tìm ta, ta nói lời giữ lời, dù là chuyện gì chỉ cần ta có thể giúp ngài ta nhất định sẽ giúp."

Tuế Yến ngơ ngác nhìn y, không biết sao sống mũi chua xót. Hắn lúng túng: "Vậy điện hạ… bằng lòng tin ta không?"

Đoan Minh Sùng đáp: "Tất nhiên là tin."

Cùng một lời nói, Đoan Minh Sùng nói ra nhẹ nhàng là vậy nhưng lại cho Tuế Yến cái cảm giác lời nói gói vàng, mà chính hắn cũng biết người như Đoan Minh Sùng nói được thì cũng làm được.

Tuế Yến bỗng nở nụ cười, trong mắt hắn là sóng nước lấp lánh. Hắn khàn giọng đáp: "Được."

Bạn đang đọc Ô Danh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!