Gần đến hoàng hôn, kiệu phủ phò mã đi qua đầu đường Giang Ninh, sau khi Khang Hiền hỏi những lời này, A Quý suy nghĩ rất lâu.
"Nếu là trước đây sợ là khó mà phán đoán, nhưng hôm nay sau khi thấy cuốn sách này, tiểu nhân cảm thấy Ninh Lập Hằng dường như đã trải qua mấy đời người rồi..."
"Ta cũng cảm thấy như vậy..." Khang Hiền thở dài, "Chỉ với một cuốn sách mà đã đề cập tới rất nhiều thứ, làm sao quản lý, hướng dẫn, gợi ý, làm cho chính bản thân nạn dân cố gắng mà không phải trấn áp mù quáng, đây mới chính thức là Vương Đạo Chi Học. Thuyết pháp về vệ sinh cũng không phải làm hàm hồ, trước đây hắn từng nhắc tới công việc nghiên cứu kia, nói rằng mọi sự vật hiện tượng đều có quy luật, dùng phương pháp tổng hợp các hiện tượng, so sánh, quy nạp phân tích tìm hiểu nguyên do, tìm ra nguyên nhân kết quả một cách khách quan, vì vậy không thể chắc chắn nên không muốn tiếp nhận làm quan. Hôm nay hắn nêu lên nhiều ví dụ khi đề cập đến chuyện vệ sinh, có lẽ cũng do kết luận khi tiến hành nghiên cứu..."
Lão suy nghĩ: "Tối nay ta phải đắn đo một phen, cân nhắc nên sử dụng cuốn sách này thế nào để ngày mai còn thương nghị với Tần công... Lúc này việc trợ giúp thiên tai đã vô cùng cấp bách, một khi tình hình bớt căng thẳng, ta muốn A Quý ngươi triệu tập những đại phu, y quan có thể triệu tập, tổng hợp làm một lần kỹ càng chi tiết, so sánh tình huống các loại bệnh tình phát sinh xung quanh. Theo như lời Lập Hằng thì hiểu rõ vệ sinh cùng những yếu tố khác ảnh hưởng rất lớn tới bệnh tình. Phải ghi chép lại nghiêm túc, tất cả phải xác minh trên thực tế, không được ăn nói lung tung."
"Vâng."
"Lũ lụt qua đi, tai họa do thiên tai càng gia tăng, có một số việc nên làm ngay từ lúc này, phân phối người đến các cơ sở buôn bán trong nhà, sắp xếp người quan sát ghi chép lại. Năm nay thiên tai khắp nơi, Tần công sẽ công bố bản sách kia, ta cũng đem nó trình lên triều đình, thể nào cũng có hiệu quả. Bảo bọn họ ghi chép lại tình hình thực thi, tình hình bệnh dịch bùng nổ từ đầu đến cuối, số liệu càng chính xác càng tốt, tình hình phát triển về sau..., sau đó dùng nó... Lập Hằng nói thế nào nhỉ... à, lập thành tỉ lệ. Nếu quả thật thực sự có phương pháp ngăn cản tình hình bệnh dịch, áp dụng cho mấy chục vạn người.. thì đây chính là thay Bồ Tát tích công đức đấy..."
"Vâng."
"Đáng tiếc hắn không muốn tự mình thực hiện." Khang Hiền lắc đầu, "Bảo là lý luận suông còn lâu ta mới tin, còn chuyện đưa cuốn sách này ra để nhờ Tần lão thu Nhiếp Vân Trúc làm nghĩa nữ, cho cô ấy một chỗ dựa, lời nói lại rất thuận tình thuận lý. A Quý, nếu là ngươi, ngươi có tin không?"
"Thuộc hạ...không tin." Lục A Quý nghĩ ngợi trong giây lát, "Mặc dù Ninh công nói đó là nguyên nhân, nhưng trên thực tế giá trị của chương trình này không phải là thứ một thương hộ có thể so sánh. Trên giao tình của hắn với lão gia và Tần công hiện tại, có mở miệng nhờ lão gia trông nom giúp cũng chỉ là tiện tay thôi, là một chuyện hết sức bình thường, cùng lắm có chuyện gì cứ nói với tiểu nhân một tiếng thì cũng có thể giải quyết. Ninh công không phải hạng người vô năng, với tầm quan trọng của cuốn sách này, tiểu nhân cảm thấy hắn nghĩ tới chuyện đó cũng chỉ để tìm cớ khỏi phải làm quan mà thôi.
Khang Hiền cười rộ lên: "Ha ha, hẳn là hắn chẳng coi cuốn sách nhỏ này ra gì?"
"Cũng có những người rất khiêm tốn, Ninh công khiêm tốn nhưng nhìn việc cực chuẩn. Nếu nói hắn xem hai chuyện này là ngang nhau thì thật khiến người ta khó hiểu. Có lẽ hắn có việc muốn nhờ Tần công, cũng hiểu rõ giá trị của cuốn sách này, bằng không thì đã không dặn đi dặn lại đừng tiết lộ danh tính mình như vậy."
"Đúng là như thế, dù thế nào chăng nữa hắn vẫn nguyện ý làm một người ở rể ở Giang Ninh. Trong phần đầu của Luận Ngữ cũng từng nói, quân chi sĩ dã, hành kỳ nghĩa dã... Hắn có tâm ẩn dật, nhưng lúc bình thường lại làm được rất nhiều chuyện. Hắn có thể ăn nói hơi cực đoan, nhưng cũng không xúc động hay phẫn nộ, hiện tại xuất ra sách này chứng tỏ trong lòng hắn vẫn nhớ đến bá tánh lê dân, suy nghĩ này thật khiến người ta khó hiểu."
"Lòng lo lắng cho bá tánh, nhưng lại không muốn vào triều. Lão gia, không lẽ trước kia hắn đắc tội với quan lớn nào, bị đối đãi bất công nên giờ đây nản lòng thối chí với chốn quan trường. Tiểu nhân có nghe nói, Ninh công mặc dù tuổi không lớn, nhưng hắn hình như thật sự có chút mẫn cảm với mấy chuyện xu nịnh tính toán, đấu đá lẫn nhau."
Khang Hiền gật gù: "Trước kia đúng là chưa từng tìm hiểu thử, lần này ngươi thử âm thầm điều tra thêm, nếu đã đắc tội với ai thật... thì sẽ đến lúc đó sẽ giải quyết."
"Vâng."
Ráng chiều tráng lệ phía xa xa, kiệu phò mã trở về phủ, trên đường đi vào Khang vương gia được hạ nhân thông báo có hai đứa cháu tới, đang chơi đùa sau phủ. Khang Hiền mỉm cười đi thẳng đến.
Từ công chúa luôn làm người ta có cảm giác trẻ trung, thế nhưng với tư cách là vợ Khang Hiền, Thành quốc công chúa Chu Huyên năm nay cũng đã được năm mươi bốn tuổi rồi. Vị công chúa này là cô cô ruột của đương kim thánh thượng, lúc trẻ tuổi rất tài hoa, sau khi kết hôn cùng Khang Hiền thì cảm tình cũng không tồi, xem như là tương kính như tân (Vợ chồng tôn trọng lẫn nhau). Trước nay công chúa tuy giấu tài nhưng vẫn phụ giúp Khang Hiền quản lý phần lớn công việc, Mặc dù không liên quan đến chính trị nhưng kỳ thật có sức ảnh hưởng không nhỏ trong hoàng thất.
Đối với cặp vợ chồng mang thân phận trung lập nhưng nhiều tiền này, mấy thành viên khác trong hoàng thất cũng rất thân thiết với họ, ví dụ như hai đứa con của Chu Ung là Chu Bội và Chu Quân Vũ hôm nay đến quý phủ chơi, dẫn theo một đoàn con cháu trong phủ chạy tới chạy lui trong hoa viên. Thê tử Chu Huyên đang ngồi trong lương đình cười nhìn đám trẻ, thấy lão tới liền nói: "Quan nhân đã về." Sau đó đưa tay dâng cho lão một chén trà, tiếp đến đám nhỏ cũng nhao nhao chạy về phía này.
Thực ra trong đám nhỏ này, đứa Khang Hiền yêu quý nhất là Chu Bội. Cô bé này thực sự rất thông minh, cháu trai cháu gái nhà mình đều không bằng, về phần Chu Quân Vũ thường bị tỷ tỷ ức hiếp thì lại rất được đám con cháu trong nhà hoan nghênh. Hai đứa con của Chu Ung đúng là rất ngoan. Lão vừa ngồi xuống thì Chu Bội đã từ bên kia chạy tới.
"Phò mã gia gia, phò mã gia gia."
Giọng nói rất ngọt, đây là dấu hiệu có chuyện muốn nhờ vả, Khang Hiền cũng đã biết việc nàng muốn nhờ là gì. Cô bé vô cùng lợi hại, vài ngày trước tính toán lương thảo rồi đưa ra phương pháp điều phối cứu trợ thiên tai, rất đáng tham khảo. Nàng biết thủ hạ Khang Hiền có mấy kẻ có tài nên mới lấy cho lão xem, tràn đầy tự tin muốn nghe ý kiến.
"Phò mã gia gia, cái đó thế nào ạ?"
Tiểu cô nương cười tươi rói, Khang Hiền cũng mỉm cười khích lệ một phen.
"... Phương pháp điều phối này thật sự đáng để lưu tâm, đã thế lại còn để ý hiệu suất phân phối giúp tăng thu giảm chi, mấy vị ở phòng sổ sách trong phủ còn khen Bội nhi là thần đồng đấy, chỉ cần sửa chửa mấy chỗ nho nhỏ như là khâu điều phối giữa các châu huyện, có vài điểm nhỏ này chắc Bội nhi chưa rõ lắm..."
Khang Hiền cầm cuốn sách giảng giải một hồi, quả nhiên chỉ là mấy vấn đề nhỏ. Sau khi nói xong thì lấy một cuốn sách khác ra: "Chỉ là hôm nay gia gia cũng có một cuốn khác, chỗ phương thức quy trình tính toán có phần khác với cách nghĩ của Bội nhi. Bội nhi con tinh thông về thứ này, thử đọc qua xem có được không rồi cho gia gia ý kiến."
"Hả..." Tiểu quận chúa xinh đẹp hơi nghi ngờ, một lát sau quay đầu đi, "Được ạ."
Nàng cầm lấy cuốn sách kia bắt đầu mở ra xem..., "Phần gần cuối ấy." Khang Hiền chỉ điểm một tiếng, sau đó bắt đầu tán gấu với thê tử và đám con cháu. Chu Bội ngồi trong lương đình cau mày lật trang sách, sau đó nhíu mày, chạy thẳng đến thư phòng. Qua cửa sổ có thể trông thấy thiếu nữ đang ngồi trong lấy giấy bút ghi chép, phác họa.... Chu Huyên nhìn thấy, quay đầu hỏi Khang hiền: "Quan nhân, ông cho Bội nhi xem cái gì thế?"
"Không có gì, đợi cô bé đi ra rồi nói sau." Khang Hiền cười, tiếp tục trò chuyện đùa nghịch với con cháu. Chu Quân Vũ cũng hơi nghi hoặc nhìn sang thư phòng. Lúc thiếu nữ ra khỏi thư phòng, cầm theo cuốn sách mà thần sắc có chút chán nản. Hồi này nàng đã xem qua từ đầu đến cuối, ngẫm nghĩ một lát rồi lại xem tiếp một lần nữa, một lúc lâu sau mới gấp sách lại đi ra chỗ Khang Hiền: "Phò mã gia gia, sách này do ai viết vậy?"
Khang Hiền nhìn nàng, đắn đo một chặp rồi mới nói: "Vốn là không nên nói, chỉ là... Nếu Bội nhi thề giữ bí mật thì ta sẽ nói. Việc này cũng không phải đùa, chỉ khi con thấy mình thực sự có thể giữ được bí mật thì ta mới nói."
Chu Bội suy nghĩ hồi lâu, một lát sau thần sắc ngưng trọng giơ tay phải lên.
Ánh hoàng hôn chiếu xiên trên tường thành phía đông, ấm áp chiếu khắp căn viện, không lâu sau trong lương đình thốt lên một tiếng trầm thấp: "Cái gì, là gã khùng kia ư?"
Tiểu Quân Vũ đang ngồi dựa lưng, nghe tỷ tỷ nói vậy không khỏi ngờ vực, mở miệng hỏi: "Thật hả tỷ tỷ, Ninh Lập Hằng đó đã làm gì vậy?" Sau tết đoan ngọ, hai tỷ đệ đều không hài lòng với cái danh đệ nhất của tên kia, thống nhất gọi đối phương là gã khùng.
Chu Bội trừng mắt: "Bỏ đi."
"Dù thế nào đệ cũng là một tiểu vương gia, tỷ không thể như thế..." Một đám nhóc đứng cách đó không xa nhìn thấy, Tiểu Quân Vũ định cố gắng phản kháng, nhưng chưa nói dứt lời đã trông thấy ánh mắt tỷ tỷ, đành tiu nghỉu quay người chạy đi.
"Hứ..."
Đối với Ninh Nghị, việc gửi gắm hai chuyện cho Tần lão Khang lão tất nhiên cũng đơn giản như bề ngoài vậy. Thấy dân gặp nạn nên động lòng trắc ẩn, thuận tay làm chuyện tốt cũng là một lý do trong đó. Nhờ Tần lão ra mặt thu Nhiếp Vân Trúc làm nghĩa nữ, tuy việc trả giá và báo đáp này có vẻ không công bằng lắm với bên Khang Hiền và Lục A Quý, nhưng thực tế Ninh Nghị cũng đã có cân nhắc qua.
Từ sau chuyện xảy ra với Cố Yến Trinh, trên đường trở về gã đã chú ý đến một số biến hóa. Tìm một chỗ dựa cho Nhiếp Vân Trúc thật ra không chỉ để tránh cho nàng sau này gặp phải loại người như Cố Yến Trinh, hoặc là giúp nàng dễ dàng hơn trên kinh thương... Thật ra đó chỉ là một phần, một phần khác là vì Ninh Nghị biết đã có bộ đầu đi tìm Lý Tần và Nhiếp Vân Trúc hỏi thăm chuyện liên quan đến Cố Yến Trinh.
Liên hệ giữa gã và Nhiếp Vân Trúc chỉ là gặp mặt nhau mỗi sáng, trừ khi đó ra thì cũng không gặp nhau nhiều, nhưng cũng không thể xem thường thủ đoạn điều tra dò xét. Khả năng đối phương thông qua Nhiếp Vân Trúc tra ra mình là không nhỏ. Ngược lại, Cố Yến Trinh có ý định bắt cóc Nhiếp Vân Trúc không chừng sẽ chuẩn bị thứ gì đó, bộ đầu tìm được dấu vết sẽ hướng chú ý vào Nhiếp Vân Trúc. Nếu mình đã muốn đề phòng, vậy dứt khoát đề cao gia cảnh của nàng, trực tiếp bóp chết cuộc điều tra ngay tại đây. Vấn đề này không chỉ có lợi với Nhiếp Vân Trúc mà còn có lợi với chính mình.
Gã suy nghĩ cẩn trọng, như đã thành thói quen ngấm vào xương tủy, gặp nguy hiểm chi bằng đi trước một bước bóp chết. Mà dù có biến chuyển xấu đi, ví dụ như trước khi chết Cố Yến Trinh không nói thật, hoặc có người khác biết Cố Yến Trinh bắt cóc mình, thì việc mình giết đối phương hoàn toàn là tự vệ, tăng thêm việc cứu trợ thiên tai này là thành một phần bảo hiểm rất chắc chắn.
Tăng thêm bảo hiểm, thỏa mãn tâm tư cứu nước cứu dân của Tần lão Khang lão, bảo đảm tương lai cho Nhiếp Vân Trúc, chính bản thân có thể sống ung dung không lo nghĩ, đây đúng là một kết quả tốt. Gã là một thương nhân nên giao dịch phải công bằng, trong việc này ai cũng được chỗ tốt, không ai nợ ai. Đã thế, việc cứu người cũng thỏa mãn lòng trắc ẩn của bản thân, có lẽ năm nay số người mắc bệnh, chết đói sẽ ít đi, một việc nho nhỏ làm lợi cho cả thiên hạ thì cớ sao không làm.
Chuyện thay Nhiếp Vân Trúc tìm nghĩa phụ vẫn chưa nói với nàng, chẳng biết phải nói thế nào, có lẽ sáng mai phải qua gặp nàng một chuyến. Trước kia khi còn bé nàng từng sống trong gia đình nhà quan, điều kiện cũng không tệ. Tần Tự Nguyên tính cách rất tốt, sẽ không bạc đãi nàng. Tất nhiên nếu trong lòng nàng vẫn còn ám ảnh chuyện ngày trước thì mình cũng đành từ chối ý tốt của Tần lão vậy.
Trong lòng đang tính toán những chuyện này, lúc trở về trời đã xẩm tối, vô tình gã trông thấy tiểu Thiền đang nói chuyện với một nam nhân nơi cửa lớn, bộ dáng dường như lo lắng chuyện gì. Lúc ăn cơm tối thấy nàng rất vội vàng, nhất thời Ninh Nghị cũng để tâm. Tiểu Thiền phải xử lý một số chuyện trong nội viện, tuy có đôi lúc hơi hấp tấp nhưng đều làm rất tốt. Đến tận buổi tối, lúc cả nhà ngồi trong phòng khách chơi cờ tán gẫu, tiểu nha đầu ngồi trong góc đầu cúi khâu đế giày, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dài. Ninh Nghị quan sát trong chốc lát rồi gọi: "Tiểu Thiền, lại đây một chút."
"Vâng, cô gia có chuyện gì ạ?" Tiểu Thiền cố nói bằng giọng bình thường, cúi đầu xuống. Ninh Nghị giơ ngón tay xoa xoa lên mặt nàng, hai tròng mắt đã ướt đẫm lệ. Gã với Tô Đàn Nhi nhìn nhau, Tô Đàn Nhi bỏ sổ sách trong tay xuống, đi tới nhìn rồi kéo nàng ngồi xuống, hỏi: "Thiền nhi, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"
"Hồi chiều có người tới, báo tin phụ thân muội đã qua đời hai ngày trước..." Tiểu Thiền cắn môi khóc nức, "Muội muốn.. muội muốn tiểu thư cho phép muội về nhà một chuyến, chỉ là gần đây tiểu thư cũng bận rộn nhiều việc quá..."
Trong phòng trầm mặc một hồi.
"Sao đến việc này mà muội cũng khó nói? Để ta... ừm, bảoThường tổng quản đi cùng muội về một chuyến, chuyện trong phủ một nha hoàn như muội lo lắng gì chứ..." Hai tay Tô Đàn Nhi ôm lấy nàng, sau đó mắt trừng lên, vẻ như hơi giận.
"Thế nhưng Thường tổng quản cũng rất bận, lỡ như cửa thành đóng lại, hai người bọn muội không về được..."
Thường tổng quản kia là quản sự chính của phòng lớn, bảo hắn đi cùng chứng tỏ Tô Đàn Nhi rất coi trong tiểu Thiền. Tất nhiên vốn không cần quy cách như vậy, nhưng Tô Đàn Nhi cùng mấy nha hoàn lớn lên, tình cảm như tỷ muội, Thiền nhi quản sự trong phủ cũng không tệ. Lúc này Tô Đàn Nhi lắc đầu.
"Đừng lo mấy chuyện đó, muội cứ thong thả mà về, an táng thúc thúc, xử lý xong mọi chuyện hãy quay lại. Chúng ta tình như tỷ muội, đã nhiều năm như vậy, nếu gần đây không có chuyện thì ta cũng nên cùng muội trở về một chuyến.
"Tiểu thư..." Thiền nhi khóc nấc lên, Quyên nhi Hạnh nhi mắt cũng đã đỏ ngầu đi qua.
Ninh Nghị nghĩ một chặp rồi nói: "Về chuyện kia... ta sẽ đưa tiểu Thiền về."
Tiểu Thiền quay lại, đưa tay quệt nước mắt: "Cô gia..."
"Tiểu Thiền đã chiếu cố ta lâu như vậy, Thường tổng quản bận việc, Đàn Nhi muội cũng không thể đi, ta vốn lại đang rảnh rỗi, đi một chuyến xem như tỏ thái độ, thế nào?"
Bên kia bỗng trầm mặc, tiểu Thiền vừa lau nước mắt vừa nghĩ, cảm giác lau mãi vẫn không hết, có chút cảm động nói: "Cô gia, cô gia không thể đi... tay cô gia còn chưa khỏi..."
Tô Đàn Nhi ôm Thiền nhi, mỉm cười nhìn Ninh Nghị một hồi rồi khẽ gật đầu, cụng cụng đầu vào tiểu Thiền mấy cái: "Như vậy cũng tốt, thôi thì phiền tướng công vất vả một chuyến, mang thêm Cảnh hộ vệ đi theo nữa. Hiện tại nạn dân đang liên tục kéo tới, tướng công và tiểu Thiền đi đường phải cẩn thận..."