Chương 23: Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Phiên bản 22789 chữ

Việc Nghiêm Thanh Viên muốn dọn ra ở riêng vừa nói đã được đồng ý, đây cũng là điều mà chính bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không ngờ đến.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại có lẽ Nghiêm Thanh Viên cũng có thể hiểu nguyên nhân vì sao Nghiêm Kỳ Thúy lại đồng ý nhanh như vậy.

Ở Nghiêm gia, anh cả và anh hai đều không được hưởng tình yêu thương từ ba mẹ, tự độc lập rất sớm, chỉ là vì Nghiêm Thanh Viên tuổi còn nhỏ, anh cả anh đều tới tuổi có thể chăm sóc được người khác, vì vậy cậu được hưởng sự sủng ái của người nhà từ anh cả và anh hai.

Trước khi anh cả mười ba tuổi luôn được người già nuôi, mà người già này cũng không phải trưởng bối Nghiêm gia, mà là nhũ mẫu của Nghiêm Trạch Thủy, trên thực tế cũng chỉ là người giúp việc của Nghiêm gia, mặc dù tự tay nuôi nấng đứa nhỏ nhưng dù sao vẫn được trả tiền để nuôi, chắc chắn không tận tâm tận lực bằng nhà mình nuôi, cho nên Nghiêm Trạch Thủy từ nhỏ đã học được cách tự lập.

Nghiêm Thanh Viên nhớ người anh hai vẫn luôn thân thiết với cậu cũng độc lập từ rất sớm, nhưng cụ thể vì sao thì Nghiêm Thanh Viên lại không nhớ rõ lắm, có thể nhớ rõ Nghiêm Trạch Thủy là vì trong sách có viết.

Có lẽ đây là truyền thống gia đình của Nghiêm gia, cậu đã mười sáu tuổi, đã đủ tuổi để tự gánh vác trách nhiệm, nhưng vì anh cả anh hai mới không tự độc lập sớm.

Mà ba thì, chắc chắn là không hài lòng cậu vì cho đến nay vẫn là một đứa nhỏ?

Nghiêm Thanh Viên tuyệt vọng phát hiện ra một điều đã khiến người khác vô cùng chán ghét cậu, không chịu trưởng thành vẫn luôn hành động giống một đứa trẻ không chịu gánh vác trách nhiệm, khó trách...

Khó trách lúc trước Nghiêm gia sau khi biết cậu không phải do người Nghiêm gia sinh ra nên mới có thể dứt bỏ quyết đoán như vậy.

Việc này Nghiêm Thanh Viên không nói trước với hai người anh của cậu, Nghiêm Kỳ Thúy tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói, lúc này cậu định tự dựa vào bản thân tìm một nơi có thể ở được.

Chọn trọ ở trường có lợi hay thuê nhà có lợi hơn.

Hôm sau Nghiêm Thanh Viên chủ động đào Diêm Đàm đang ăn sáng với người trong phòng của giúp việc.

"Ăn ngon không?" Nghiêm Thanh Viên nhìn sandwich trong tay Diêm Đàm, "Anh đã ăn ba cái rồi á."

"Buổi sáng ăn no tinh thần mới tốt." Diêm Đàm rửa tay.

Sau khi Nghiêm Thanh Viên đào Diêm Đàm ra, cơ hội bọn họ cùng nhau hành động rất nhiều, chỉ cần không yêu cầu nói chuyện riêng thì Nghiêm Thanh Viên sẽ ở cùng với Diêm Đàm, nói như vậy dễ bảo vệ, cũng coi như có một người bạn.

Thật ra Diêm Đàm dở khóc dở cười, so với ở bên người Nghiêm tiểu thiếu gia thì tránh một bên sẽ càng nhẹ nhàng hơn một chút, thường thường càng ở gần trung tâm thì tầm nhìn sẽ không tốt, nhưng mà...

Diêm Đàm theo Nghiêm Thanh Viên đã mấy năm, đừng nói là nguy hiểm, tai nạn xe cộ cũng chưa từng găp, Diêm Đàm cũng không rõ vì sao Nghiêm Trạch Thanh lại nhạy cảm như vậy một hai phải mời vệ sĩ cho Nghiêm Thanh Viên, hơn nữa giá của anh ấy thật sự là không rẻ.

"Muốn ra ngoài à?" Diêm Đàm chủ động hỏi Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn ở bên cạnh chờ anh ấy.

"Ừm." Nghiêm Thanh Viên gật đầu, nói với Diêm Đàm, "Hôm nay chúng ta lái xe đi."

"Được." Trong gara Nghiêm gia có rất nhiều xe, anh ấy có quyền sử dụng hầu hết các xe, vấn đề đối xử với tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia vẫn luôn sẵn lòng tiêu tiền.

"Diêm Đàm ơi, có phải anh thiếu nợ nước ngoài rất nhiều không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"?" Diêm Đàm nhướng mày, "Bộ trên mặt tôi viết rằng tôi thiếu nợ rất nhiều hả?"

"Không có ạ." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, Diêm Đàm thật sự rất bình thường, bình thường tìm không ra một chỗ xuất sắc nào, "Nhưng anh hai của em cho anh tiền lương chắc là không ít, hẳn là có thể ăn tốt hơn không phải sao? Vì sao mỗi ngày anh đều cọ cơm ở nhà ăn của người giúp việc ạ?"

"Không cần tự nấu cơm á, hương vị cũng không tệ, trực tiếp tới ăn, cũng sẽ không mất dấu cậu."

"Vậy anh có muốn ăn ngon không?" Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt tròn tròn, "Em đến nhà hàng Cố Hãn Hải mời anh ăn nha."

Diêm Đàm: "..."

Tiểu thiếu gia à có phải cậu muốn đi tìm Cố Hãn Hải nhưng lại không có lí do không nè?

"Nếu anh không thiếu nợ thì có phải bây giờ anh hẳn là đã mua một đống nhà đúng hông anh?"

"Không có." Diêm Đàm phủ nhận.

"Sao anh lại không muốn mua nhà ạ?"

"Không có nơi nào đặc biệt muốn ở cố định."

Nghiêm Thanh Viên nghe những lời này của Diêm Đàm, lúc này mới hiểu được chỉ sợ Diêm Đàm lúc trước trong sự kiện ôm nhầm đã bị sa thải hoặc tìm một công việc khác, cho nên ở trong sách hoàn toàn không có sự tồn tại của Diêm Đàm.

"Là vì không có người yêu ạ?" Nghiêm Thanh Viên nói, "Em nghe nói là ai có người yêu sẽ muốn dừng lại ở nơi nào đó, muốn có nhà."

Diêm Đàm đang lái xe cuối cùng không nhịn nổi nữa liếc nhìn tiểu thiếu gia hôm nay đặc biệt ngồi vào ghế phụ: "Tiểu thiếu gia, nếu như chỉ là muốn đi gặp Cố Hãn Hải thì thật ra không cần ở đây ép tôi nói chuyện với cậu."

Bản thân những lời này nghe có chút bất cận nhân tình*, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên điều đầu tiên cậu nghĩ đến là...

* 不近人情: không hợp với đạo làm người, không hợp tình người, không hợp lẽ, không hợp tình hợp lý.

"Anh cho rằng em là bắt anh để lấy làm cớ tìm Cố Hãn Hải ư?"

Sắc mặt Diêm Đàm cứng đờ, tuy rằng anh ấy thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đột nhiên bị nói một câu như vậy cá nhân đều ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

"Em không phải bắt anh để làm cớ, em là có chuyện cần anh hỗ trợ, cho nên em đang lấy lòng anh." Nghiêm Thanh Viên rất nghiêm túc chớp chớp mắt, thể hiện bản thân bây giờ vô cùng chân thành thật tâm.

Bỗng nhiên Diêm Đàm có chút dở khóc dở cười, làm một vệ sĩ anh ấy đã có thói quen tâm tư không thể hiện ra, nhưng tiểu thiếu gia này có đôi mắt thấu thị* sao, này cũng có thể nhìn thấu.

* nhìn rõ, nhìn thấu (nhìn rõ bản chất sự vật).

"Nếu có việc cần trợ giúp tiểu thiếu gia cứ việc dặn dò, đây đều là việc thuộc bổn phận của tôi." Nói như thế nào thì cũng là cầm tiền lương kếch xù, suốt ngày không làm việc cũng không tốt.

"Ừm..." Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.

Diêm Đàm không giống với những vệ sĩ từng học rất nhiều tri thức, anh ấy thật sự chân chính trải qua máu và chiến tranh, trên tay cũng dính mạng người, đủ loại cuộc sống kinh nghiệm cũng rất phong phú, lúc trước Nghiêm Trạch Thanh có thể đào ra anh ấy cũng thật là bất ngờ.

Nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên khó xử, mặc dù anh ấy không cho rằng một tiểu thiếu gia cậu có thể có yêu cầu gì khó khăn, nhưng nếu thật sự phải làm, cũng không phải không thể.

Cuối cùng trừ cái này ra anh ấy thật sự không có sở trường đặc biệt có thể trợ giúp tiểu thiếu gia.

"Chuyện này có thể có chút phiền ạ." Nghiêm Thanh Viên nói.

"Tiểu thiếu gia cứ việc dặn dò." Lúc Diêm Đàm nói những lời này trong mắt nổi chút lạnh lẽo, có khí chất lạnh thấu xương nào đang từng chút một tràn ra, mà Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cúi đầu chần chờ nên không để ý tới.

"Vậy em nó thẳng nha." Nghiêm Thanh Viên dường như có chút ngại ngùng, "Có phải kinh nghiệm thuê nhà của anh rất nhiều không, nếu không mua nhà thì chắc chắn là có thuê phòng nhỉ."

"...!Ừm." Hỏi cái này làm gì, trong lúc nhất thời Diêm Đàm có chút không phản ứng kịp.

"Em muốn dọn ra sống một mình, học cách độc lập một chút, nghĩ không muốn dựa vào anh cả anh hai tự tìm phòng ở, nhưng em không biết bắt đầu từ nơi nào, cho nên muốn hỏi anh tham khảo." Nghiêm Thanh Viên nói sắc mặt ngày càng đỏ lên.

Diêm Đàm trầm mặc ba giây.

Diêm Đàm nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái.

"Có thể."

Nghiêm Thanh Viên có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Mặc dù không muốn anh cả anh hai hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn nhờ người nhận tiền lương của anh hai, bản thân không thuộc phạm vi trách nhiệm, làm anh nhọc lòng cái này em vẫn có hơi xấu hổ, cho nên mời anh ăn một bữa cơm gì đó nha."

Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên cho rằng Diêm Đàm nợ ngập đầu, cho nên mới luôn ăn cơm với người giúp việc, nhưng sau khi biết Diêm Đàm có tiền chỉ là lười tự làm nên đi hưởng thụ, nên có chút không biết nên làm thế nào.

Diêm Đàm cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, một chút ửng đỏ hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt bình thường, anh ấy nghĩ thật sự nhiều quá rồi.

Nghiêm tiểu thiếu gia như này sao có thể có ý tưởng âm u gì chứ, hắn vậy mà thật sự nghiêm túc như vậy, nghĩ đến vừa nãy bản thân nghĩ làm thế nào để kết thúc cũng đã nghĩ kỹ luôn rồi, cảm thấy xấu hổ đến hoảng loạn.

Diêm Đàm ho nhẹ một tiếng: "Tiểu thiếu gia muốn ở nơi như thế nào? Có yêu cầu cụ thể gì không?"

"Muốn ở gần Nhân Giáo ạ." Nghiêm Thanh Viên nói.

"Vậy vì sao không ở ký túc?" Diêm Đàm có lẽ đã biết Nghiêm Thanh Viên định lúc bắt đầu vào học cao trung thì tự độc lập.

"Chỗ ở của cao trung Nhân Giáo nhiều tiền lắm." Thật ra Nghiêm Thanh Viên đã sớm quyết định trọ ở trường hoặc sống độc lập, đương nhiên cũng hiểu biết tình huống về phương diện này, Nhân Giáo thay vì nói là cung cấp ký túc xá cho học sinh thì chi bằng nói là đặc biệt cung cấp cho học sinh một số chung cư ở lâu để tiện ở, một tháng tiền thuê ở đây vô cùng cao.

"Ngân sách của tiểu thiếu gia là bao nhiêu?" Diêm Đàm đại khái đã tìm một chút trong phạm vi toàn bộ thành phố, muốn cho tiểu thiếu gia ở một nơi thoải mái, được trang bị tốt phương tiện giao thông đầy đủ và thuận lợi, thuận tiện cho việc đi lại và đi học hơn nữa bảo đảm an tĩnh, lựa chọn hàng đầu thật ra là chung cư.

Ký túc xa cao trung Nhân Giáo thuộc về chung cư quản gia, tất cả những quản gia đều là quản gia cao cấp được đào tạo từ trường chính quy, thật sự là có chút tốn kém.

"Chắc là, 500 đến một ngàn ạ."

Diêm Đàm: "..."

Lần này loại bỏ tất cả đề cử.

Nghiêm Thanh Viên giống như đoán được Diêm Đàm suy nghĩ cái gì, nói: "Thật ra em đã kiểm tra giá thuê xung quanh Nhân Giáo rồi, vì ở ngoại ô nên không đắt đỏ như trong thành phố, hơn nữa chỉ cần rời xa nhà ở ngoại ô Nhân Giáo, có rất nhiều trang trại tự xây dựng, xa thì xa chút nhưng thắng ở chỗ rẻ, cơ sở vật chất cũng rất hoàn thiện."

Nhất thời Diêm Đàm không biết nên trả lời thế nào, phải biết đôi giày của thiếu gia đắt đến mức bằng một ngôi nhà bình thường, anh ấy vậy mà có chút không biết nên phản ứng thế nào.

Tiểu thiếu gia đây là...!Hạ quyết tâm muốn chịu khổ?

Anh ấy cứ cảm thấy tiểu thiếu gia tùy hứng đến đây thì đúng hơn.

"Rất...! Khó tìm ạ? Vậy hay là, ngân sách, lại thêm 500? Một ngàn đến một ngàn rưỡi được không?" Nghiêm Thanh Viên thấy Diêm Đàm im lặng, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Diêm Đàm thật sự dở khóc dở cười, chỉ có thể tốt tính nói: "Muốn phòng rẻ cũng không phải ít, nhưng bất cứ phòng dạng nào đều khác biệt một trời một vực với nơi tiểu thiếu gia hiện giờ đang ở."

"Em biết." Nghiêm Thanh Viên gật đầu, một khi thân phận bại lộ, về sau cậu có được một nơi để ở cũng cảm ơn trời đất được rồi.

"Nhà dột nát sẽ có nhiều mùi cũ, tường bị ố vàng, không có không gian rộng để đồ, giường cũng không thoải mái, dơ một chút rất có thể có mấy con gián nhỏ, con rệp nhỏ..."

Diêm Đàm không phải cố ý muốn gia tăng độ khó, mà là vốn dĩ tiền nào của nấy, chất lượng cuộc sống hiện tại nhất định sẽ thay đổi long trời lở đất*.

* Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý người.

"Không...!Không sao..." Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên trắng bệch.

"Hiệu quả cách âm rất kém, buổi tối rất dễ nghe được âm thanh cách vách, hơn nữa phòng ở nhỏ người giúp việc chắc chắn không có chỗ ở, tiểu thiếu gia là muốn tự mình động tay quét dọn vệ sinh sao?"

Nghiêm Thanh Viên có chút chột dạ, sau đó có chút khổ sở nắm quần áo, nhỏ giọng nói: "Không đâu em có thể học mà."

Mặc dù Diêm Đàm nói đủ loại lý do, nhưng không ngờ là Nghiêm Thanh Viên không dao động chút nào, chẳng lẽ là tâm lí cực kỳ phản nghịch?

Diêm Đàm cẩn thận nói: "Tôi có thể biết lý do tiểu thiếu gia một hai muốn đơn độc ở một mình không? Theo ý tôi là tiểu thiếu gia hoàn toàn không cần phải tự mình chuốc khổ."

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu chơi với những ngón tay của mình, trả lời mơ hồ: "Chỉ...!Phòng ngừa chu đáo."

"Về chuyện này tiểu thiếu gia có thương lượng với hai vị thiếu gia chưa?"

Nghiêm Thanh Viên không nói gì nữa.

Diêm Đàm thở dài: "Dù sao cũng là một việc quan trọng, đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng quan tâm tiểu thiếu gia như vậy, nếu tiểu thiếu gia cái gì cũng không nói đã tự mình quyết định làm, bọn họ sẽ rất tổn thương."

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Diêm Đàm: "Anh cho là như vậy sao?"

"Không phải tôi cho là như vậy, mà là tôi chính mắt nhìn thấy." Nghiêm Thanh Viên luôn là một thiếu niên thích đưa ra quyết định của riêng mình, mặc dù nói cho đến nay chưa làm chuyện gì xấu, nhưng những việc làm Nghiêm Trạch Thanh lo lắng thì thật sự không thiếu.

Trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn rất nhiều, nhưng bây giờ xem ra có lẽ đây chỉ là kìm lại để chơi cái lớn thôi, đây không phải ý kiến đến rồi sao?

"Anh cả anh hai sẽ hiểu cho em." Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh không phải vẫn luôn tự lập từ sớm sao?

"Tiểu thiếu gia à, không ai có thể quyết định thay người khác hết, hiểu hay không hiểu, chỉ có hai vị thiếu gia nói mới tính."

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân bị lời nói của Diêm Đàm thuyết phục.

Nhưng cậu nhất định phải độc lập mới được, việc Cố Hãn Hải làm được cậu cũng nhất định phải làm được mới được.

Nghiêm Thanh Viên đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể được anh cả anh hai đồng ý, đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân muốn quyết định đi Nam Thập Tam Cao, cách làm của anh cả.

Trước tiên cần phải hành động, cho thấy lập trường của mình.

Sau khi có thành quả, dùng thành quả đi thuyết phục người khác.

Nếu cùng một phương pháp thì có lẽ anh cả và anh hai tương đối dễ dàng chấp nhận.

"Diêm Đàm, anh vừa mới nói, nếu em có chuyện gì có thể trực tiếp tìm anh hỗ trợ." Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diêm Đàm bên cạnh.

Tức khắc Diêm Đàm cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất như sắp có việc phiền phức sắp ập đến.

"Chuyện gì?" Diêm Đàm thăm dò hỏi, không dám trục tiếp đồng ý.

"Em có thể thuê nhà của anh vài ngày không?"

Diêm Đàm: "..."

Xong rồi, thật muốn chết, chỉ sợ nhị thiếu gia muốn chơi chết anh ấy.

"Không được hả anh?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Tôi thuê phòng là phòng đơn, chỉ sợ tiểu thiếu gia ở với tôi sẽ không tiện lắm." Diêm Đàm nghĩ về cái phòng ở tạm thời kia của mình lung tung lộn xộn, cuối cùng quyết định họa thủy đông dẫn*, "Hay là tiểu thiếu gia ở cùng Cố Hãn Hải, thế nào?"

* 祸水东引: Dẫn họa về đông, ý chỉ giá họa cho người khác, để người khác gánh tội thay mình.

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.

Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, Diêm Đàm cảm thấy việc này phỏng chừng có sức hấp dẫn, tiếp tục xúi giục: "Bản thân tiểu thiếu gia và Cố Hãn Hải quan hệ không tệ, hơn nữa Cố Hãn Hải cũng đi Nhân Giáo, đến lúc đó đều là bạn học, đương nhiên cũng có thể làm bạn cùng phòng, chia sẻ tiền thuê nhà, còn có thể thuê phòng tốt một chút, bây giờ trước tiên cứ từ từ."

Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên hiện lên một chút ánh sáng.

Có thể cùng Cố Hãn Hải thuê nhà gần Nhân Giáo, hơn nữa còn có thể đi theo Cố Hãn Hải học kinh nghiệm sinh sống.

Có điều vấn đề lớn nhất là, Cố Hãn Hải hình như ở cùng với Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ, mẹ nuôi của Cố Hãn Hải, mẹ ruột của cậu.

Bản thân nó là một cơ hội rất tốt, cậu thậm chí còn có thể cho Cố Hãn Hải phí sinh hoạt, nhưng vấn đề là Nghiêm Thanh Viên trước sau trong lòng vẫn luôn sợ hãi Tư Tuyết Ngữ, làm thế nào cũng không dám đối mặt trực diện.

Nghiêm Thanh Viên có thể nhận thấy được dù nhắc tới Tư Tuyết Ngữ bản thân cũng vẫn có chút sợ hãi.

Ở trong sách...

Tư Tuyết Ngữ là cọng rơm cuối cùng nghiền nát Nghiêm Thanh Viên.

"Được." Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, có một số việc dù sao cũng phải đối mặt, "Em thử xem."

Diêm Đàm nghe ra trong giọng nói của Nghiêm Thanh Viên nỗ lực bằng bất cứ giá nào, trong lòng có chút nghi hoặc.

Rõ ràng tiểu thiếu gia thoạt nhìn rất che chở Cố Hãn Hải, vì sao muốn cậu ở cùng Cố Hãn Hải lại giống như muốn mạng cậu vậy.

Diêm Đàm đối với cảm xúc sợ hãi của con người vô cùng nhạy cảm, nhìn Nghiêm Thanh Viên lúc này, có thể nhìn thấy rõ ràng Nghiêm Thanh Viên đang tràn ngập sợ hãi, tiểu thiếu gia non nớt không giỏi che giấu cảm xúc đang cố gắng bình phục, làm trong lòng Diêm Đàm rất nghi ngờ.

"Cho nên đây là lí do tiểu thiếu gia hôm nay đặc biệt mời tôi lái xe à?" Diêm Đàm chủ động đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên từ trong ý thức hồi phục tinh thần, dường như rất hoang mang, cuối cùng miễn cưỡng chớp hai mắt, lại không phục dáng vẻ thường ngày tới lui.

"Em xin lỗi, em chém trước tâu sau*." Nghiêm Thanh Viên chủ động nói xin lỗi.

* 先斩后奏 (Tiền trảm hậu tấu): Trong thời phong kiến, đôi khi vua trao cho cận thần quyền tiền trảm hậu tấu, tức là có thể chém người có tội trước rồi mới về tâu trình lại với vua.

"Đây cũng không phải vấn đề gì lớn." Diêm Đàm vẫn có thể nhìn thấy bên trong đồng tử của Nghiêm Thanh Viên còn dư lại một chút sợ hãi, ánh mắt ám ảnh cuối cùng, haiz, há miệng mắc quai*, "Hay là tiểu thiếu gia vẫn là đến chỗ tôi ở đi, tôi dọn phòng."

* 拿人家手短吃人家嘴短: Này giống câu tục ngữ há miệng mắc quai bên mình, hành động thái quá dẫn đến hậu quả không nói được người khác nữa.

"Nếu đêm nay không đến được nhà Cố Hãn Hải, có thể làm phiền anh cả đêm không?" Nghiêm Thanh Viên khẽ cười nói.

Diêm Đàm nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia.

Sắc mặt không đổi thở dài.

Tạo nghiệt rồi.

Hôm nay lúc Nghiêm Thanh Viên đến nhà hàng, Cố Hãn Hải lại không ở đó, không gặp được người rồi, đôi mắt Nghiêm Thanh Viên và Diêm Đàm trông mong nhìn đối phương.

"Hôm nay cậu ấy xin nghỉ hả?" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong hỏi.

"Là từ chức." Quản lí nói với Nghiêm Thanh Viên, "Không lẽ cậu ấy không nói với hai cháu hả?"

Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên có chút xấu hổ.

Cậu thật sự không biết chuyện này.

Quản lí cũng chú ý tới sắc mặt xấu hổ của Nghiêm Thanh Viên, nháy mắt đã hiểu: "Có lẽ là không muốn cháu lo lắng nhỉ?"

Nhưng mà nghe nói vậy sắc mặt Nghiêm Thanh Viên càng lo lắng nhiều hơn.

Quản lí gấp đến vò đầu bức tai*: "Không phải, cậu ấy đột ngột từ chức, nói trong nhà có chuyện, hay là cháu trực tiếp đi nhà cậu ấy xem?"

*Vẻ bối rối, lúng túng vì chưa tìm được cách giải quyết hoặc vì thấy ân hận, tự trách mình đã làm điều không phải.

Nghiêm Thanh Viên gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn Diêm Đàm: "Em mời anh ăn cơm nha."

"..." Này tiểu thiếu gia nôn nóng như vậy còn chưa quên đâu, Diêm Đàm thật sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ cũng vừa cảm thấy buồn cười: "Tôi không đói lắm, bây giờ còn chưa tới giờ cơm đâu, đi tìm Cố Hãn Hải trước đi."

Nghiêm Thanh Viên ánh mắt trông mong nhìn Diêm Đàm, lặp lại xác nhận Diêm Đàm rốt cuộc là đang nói lời khách sáo hay thật sự là nghĩ như vậy.

Diêm Đàm cảm thấy Nghiêm Thanh Viên có đôi khi quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của người xung quanh, giờ phút này anh ấy vậy mà muốn vươn tay xoa mái tóc của tiểu thiếu gia để an ủi cậu, cho cậu biết thật ra không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

"Đợi khi tìm được Cố Hãn Hải thì cùng đi ăn trưa đi, nhiều người ăn cơm chung sẽ càng vui hơn một chút."

Nghiêm Thanh Viên lúc này mới gật đầu.

Lúc này Diêm Đàm mới thở phào nhẽ nhõm, thì ra được người khác quan tâm cảm xúc mệt mỏi như vậy sao? Mặc dù...!Cũng có chút ngượng ngùng.

Nghiêm Thanh Viên có chút khó xử nhìn điện thoại, Cố Hãn Hải đối với việc của mình luôn có chủ kiến riêng, hơn nữa không sợ mệt mỏi, cho nên nói trực tiếp từ chức muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì khả năng rất thấp.

Vì vậy ngoại trừ khả năng này, vậy thì rất có thể hắn gặp chuyện gì đó.

Tính cách của Cố Hãn Hải tuyệt đối sẽ không nhận sự giúp đỡ của người khác, cho nên nếu thật sự có chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ không chủ động liên lạc.

Nếu là như vậy, vậy cậu liên lạc với hắn có ổn không?

Nếu bị từ chối, vậy không phải rất xấu hổ sao?

Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại lâm vào trầm tư.

Diêm Đàm duỗi tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.

Rõ ràng đều là hai đứa trẻ mười sáu tuổi, bình thường không sợ trời không sợ đất, sao đến lúc gọi điện thoại lại xoắn xuýt như vậy?

"So với đứng đây suy nghĩ, chi bằng trực tiếp đi xác nhận sẽ tương đối nhanh hơn." Diêm Đàm nói.

"Em không muốn bị cậu ấy chán ghét ạ." Nghiêm Thanh Viên nâng đầu, trên gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu tràn ngập nghiêm túc.

Ánh mắt vô cùng đơn giản như vậy, Diêm Đàm cảm thấy ý nghĩ của Nghiêm Thanh Viên thật vớ vẩn, ai có thể chán ghét tiểu thiếu gia nhà anh ấy chứ?

"Trước tiên gọi điện thoại hỏi xem rồi hẹn thử, làm vậy sẽ không bị người ta ghét." Diêm Đàm bỗng cảm thấy bản thân vinh quang lên chức lão cha già.

Nghiêm Thanh Viên cẩn thận nhìn Diêm Đàm: "Anh nói rất đúng, em tin anh."

Diêm Đàm đột nhiên được tin tưởng: "...!Cảm ơn."

Nghiêm Thanh Viên hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm nhấn nút gọi, Diêm Đàm ở một bên cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhấn rồi.

Nghiêm Thanh Viên rất ít trò chuyện điện thoại với Cố Hãn Hải, hơn nữa nhắn tin cũng không nhiều lắm.

Có lẽ là vì ấn tượng Cố Hãn Hải dành cho cậu, làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy nói nhiều lời với Cố Hãn Hải chính là đang làm phiền đối phương, làm Nghiêm Thanh Viên bình thường nếu không có việc sẽ không tìm Cố Hãn Hải.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân có việc, nhưng việc này này là phiền phức của Cố Hãn Hải, cho nên nhất định sẽ bị cự tuyệt thôi.

Nghiêm Thanh Viên lo lắng mất mát, lại làm Diêm Đàm xem đến vui vẻ, người ta biết thì chỉ nghĩ là gọi điện thoại, ai không biết còn tưởng rằng đã trải qua suy sụp trong cuộc sống.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên mất mát chưa kịp tới qua âm báo thứ ba của điện thoại, giọng nói Cố Hãn Hải truyền đến từ phía bên kia, rõ ràng, mang theo chút lạnh lùng, làm mùa hè oi bức khô nóng như thiêu đốt bỗng xuất hiện âm thanh nước chảy của dòng suối trong xanh mát mẻ.

"Nghiêm Thanh Viên."

"Cố...!Cố Hãn Hải ơi." Ngay lập tức Nghiêm Thanh Viên cảm thấy tim đập nhanh căng thẳng.

Giọng nói Cố Hãn Hải truyền đến từ đối diện, rất mềm mại, giống như là sợ đánh thức cậu: "Sai giờ không ngủ được à?"

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bên tai có chút nóng một cách khó hiểu, không biết có phải vì âm điện thoại tạo thành sai lệch, giọng nói Cố Hãn Hải so với ngày thường nghe dịu dàng hơn rất nhiều, một tiếng này phảng phất như tiếng nỉ non bên tai, làm Nghiêm Thanh Viên bất giác nín thở, khô nóng cũng giảm bớt không ít.

"Không phải." Đầu óc Nghiêm Thanh Viên trống rỗng, lúc này cậu mới ý thức được mình không định đột ngột quấy rầy Cố Hãn Hải, lắp bắp nói chút gì, "Cậu...!Bây giờ cậu đang làm gì?"

"Chuyển nhà." Giọng nói của Cố Hãn Hải nói chuyện bên trong mang theo một tia thở hổn hển, nghe có vẻ là dáng vẻ làm việc thư giãn*.

* 舒气 không chắc đúng không

"Tôi làm phiền đến cậu à?" Nghiêm Thanh Viên lập tức muốn cúp điện thoại.

"Không sao." Nhưng Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp nói cúp điện thoại, đã nghe Cố Hãn Hải ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, "Cùng cậu gọi điện thoại lúc nào cũng có thời gian."

Trong nháy mắt, Nghiêm Thanh Viên bỗng có cảm giác giống như mình được Cố Hãn Hải coi trọng một cách khó hiểu.

Đây nhất định là ảo giác.

___

22/11/2022.

10:14:30..

Bạn đang đọc Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!