Chương 19: Ôn Nhu Mười Dặm

Uống nhiều

Phiên bản convert 10633 chữ

Bệnh viện.

"Chu Dương, cậu đem hồ sơ bệnh nhân này chỉnh sửa đi một lát nữa đưa cho tôi."

Chu Dương gật đầu, "Được, không thành vấn đề."

"Ừ, vậy thì phiền cậu."

"Chị Mạnh sao còn khách sáo làm gì?"

Hai người cùng đi tới, đối diện họ là mấy người y tá, các cô ấy đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Mạnh Điềm và Chu Dương thì ngưng thảo luận nhìn hai người họ chào hỏi, cô và Chu Dương cũng mỉm cười gật đầu.

Sát vai đi qua, Mạnh Điềm nghe được tiếng nói chuyện, đại khái là đang nói ai đó lắm tiền, khoác lên người nhãn hiệu nổi tiếng, không biết xấu hổ các loại, Mạnh Điềm bất đắc dĩ cười một tiếng, bệnh viện mà, cho tới bây giờ đâu thiếu mấy chuyện nhảm này.

"Cô nói xem người như vậy mà còn có mặt mũi theo đuổi bác sĩ Thẩm à?"

"Đúng đó, cô ta phách lối như vậy không biết kim chủ có biết không nữa?"

"Dáng như yêu tinh thì sẽ câu dẫn người khác, bác sĩ Thẩm lại còn thích cô ta nữa, có tức hay không chứ!"

"..."

Nụ cười trên mặt Mạnh Điềm thu lại, cô dừng bước xoay người nhìn đám y tá sắp biến mất ở cua quẹo, một giây kế tiếp cô sải bước đuổi theo, Chu Dương thấy tình thế không ổn cũng vội vàng chạy theo.

"Các cô vừa nói gì?" Mạnh Điềm đi tới chặn y tá lại.

Mấy người y tá nhìn vẻ mặt đen thui của Mạnh Điềm, nhất thời hơi chút chột dạ, cô ở bệnh viện nổi danh là người cởi mở, đối với ai cũng nhiệt tình, luôn luôn cùng các y tá cười đùa vui vẻ, chưa người nào nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của cô lúc này.

"Bác sĩ Mạnh..."

"Các cô vừa nói cô ta, đó là ai?"

"Chính là.... Cô Tô đang một mực theo đuổi bác sĩ Thẩm."

"Ai nói các cô biết cô ấy là người như vậy? Các cô biết cô ấy sao? Hay chỉ nói bậy nói bạ?"

"Bác sĩ Mạnh chị đừng nóng giận, chúng em cũng chỉ là nghe người khác nói thôi."

"Nghe ai nói?"

"Chính là Diệp Kỳ nói."

"Diệp Kỳ đúng không?" Mạnh Điềm nén giận, hỏi: "Bây giờ cô ta ở đâu?"

"Nghỉ nghỉ...Phòng nghỉ ngơi."

Mạnh Điềm liền xoay người đi tới phòng nghỉ ngơi.

"Bác sĩ Mạnh chị đừng kích động." Chu Dương thấy như vậy vội vàng kéo tay Mạnh Điềm lại, bây giờ cô giống như là dây pháo chờ nổ vậy...

"Buông tay tôi ra, chuyện giữa phụ nữ cậu đừng can thiệp vào." Mạnh Điềm hất tay Chu Dương ra, sải bước bỏ đi.

Chu Dương biết Mạnh Điềm và Tô Dạng Nhiên là bạn tốt nhiều năm, nghe được chuyện bạn mình bị người ta miệt thị đương nhiên là tức giận rồi, nhưng bây giờ cô đang nổi giận đùng đùng, Chu Dương lo lắng, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sát.

Nhìn cuộc chiến sắp xảy ra, mấy y tá cũng lo lắng bất an.

"Làm sao bây giờ? Có phải bác sĩ Mạnh định đi tìm Diệp Kỳ tính sổ không?"

"Có phải chúng ta nói lung tung gây ra chuyện rồi không?"

"Đúng vậy, sớm biết thì đã không xen vào rồi."

Mạnh Điềm đi đến đúng lúc Diệp Kỳ đang nói chuyện với mấy y tá khác, mọi người thấy Mạnh Điềm đen mặt thì vội vàng đứng dậy, "Bác sĩ Mạnh, có chuyện gì vậy?"

Mạnh Điềm quét mắt một cái, nói: "Không có chuyện gì, tôi tới tìm y tá Diệp hỏi chút chuyện."

Mọi người nhìn Diệp Kỳ rồi lại nhìn cô, cô ta cũng không hiểu chuyện gì, nhưng Mạnh Điềm đã chỉ mặt gọi tên rồi thì cô ta đành hỏi: "Bác sĩ Mạnh, cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?"

"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi miệng của y tá Diệp dùng để làm gì vậy?"

"Hả?"

"Miệng cô dùng để làm gì, hoặc trực tiếp hơn một chút, miệng của cô cũng rảnh rỗi quá nhỉ?"

Diệp Kỳ cũng không ngu, tự nhiên biết Mạnh Điềm đang nhằm vào cô ta, nhưng cô ta không hiểu lí do tại sao, "Bác sĩ Mạnh tôi chọc gì đến cô à?"

"Đúng vậy, miệng cô chọc trúng tôi, miệng của y tá Diệp ngoại trừ ăn cơm nói chuyện có phải còn có thể đâm bị thóc chọc bị gạo, ăn nói bừa bãi à?"

Sắc mặt Diệp Kỳ trầm xuống, ngay cả sự tôn trọng cũng không giữ nổi, "Mạnh Điềm, ý cô là sao?"

"Tôi có ý gì cô không biết sao, lời đồn đãi về Tô Dạng Nhiên không phải từ miệng cô ra à?"

Lời Mạnh Điềm vừa dứt, sắc mặt mấy y tá liền thay đổi, bởi vì cô ta cũng đang nói với các cô ấy về Tô Dạng Nhiên.

Sắc mặt Diệp Kỳ chút khó chịu, "Đúng vậy, là tôi nói, nhưng tôi có nói gì sai à?"

"Cô chính mắt mình nhìn thấy hay là thế nào?"

"Trên người cô ta đều là nhãn hiệu nổi tiếng, nghe nói không có công việc, không đi làm mà còn có thể mặc đồ hiệu, không phải do có người bao nuôi thì còn có thể là gì nữa?"

Mạnh Điềm bị cô ta làm bật cười, "Y tá Diệp, cô đây là đang ghen tị à?"

"Tôi không có ghen tị, cô đừng nói bậy, tôi chỉ đang nói thật mà thôi."

"Thế nào, từ bao giờ mà đồ hiệu chỉ có kim chủ được mua? Người có tiền không phải cũng mặc à? Mặc đồ hiệu chính là bị người ta bao nuôi? Cô nghĩ u ám như vậy thật à? Không biết nhìn người hả?"

Mạnh Điềm nói một câu khiến Diệp Kỳ đỏ mặt, "Cô chỉ đang cả vú lấp miệng em thôi!"

"Cô thôi đi. Còn nữa, ai nói với cô Tô Dạng Nhiên không có công việc? Người ta làm nghề tự do đó, cô có biết cái gì là nghề tự do không? Có học môn đạo đức chưa? Không phải là thầy thể dục dạy chứ?"

"Mọi người đều là người lớn, hẳn nên biết cái gì là đúng là sai, phải có trách nhiệm với lời nói của mình, hay rồi, y tá không đặt tâm tư của mình vào công việc mà suốt ngày đi coi người khác là kẻ thù, không bằng đi luyện tập kỹ thuật ghim kim nhiều hơn đi, đừng biến bệnh nhân thành vật thí nghiệm. Bài học cơ bản nhất là rèn luyện từng ngày đó biết chưa?"

"Mạnh Điềm, cô đừng hòng sỉ nhục người khác." Diệp Kỳ nức nở.

"Tôi sỉ nhục cô à? Tôi đánh hay mắng cô? Còn nữa, cô có từng nghe câu này chưa? Nhục nhân giả tất tự nhục*, rảnh quá thì đi học đạo lí làm người đi, được không? Mạnh Điềm tôi trời sinh là người thẳng thắn, không ưa những người dối trá, rõ ràng mình sai mà còn châm chọc người khác, làm như mình thanh cao lắm vậy, Bạch Liên Hoa."

* Hạ nhục một người chắc chắn sẽ bị người khác làm hổ thẹn lại

Diệp Kỳ lần này khóc thật, cuộc nói chuyện của hai người không chỉ có y tá trong phòng nghỉ ngơi nghe mà còn có cả bác sĩ nam nữ bên ngoài đi qua nghe được rõ ràng, suy nghĩ, nước mắt Diệp Kỳ chảy càng tợn.

Mạnh Điềm không thèm quan tâm bộ dạng của cô ta, dù sao cô đã nói xong chuyện rồi, lười nhìn cô ta diễn tuồng, cô liếc cô ta một cái rồi xoay người đi tới cửa, đột nhiên nhớ gì đó, Mạnh Điềm lần nữa nhìn Diệp Kỳ.

"Cô mới vừa thắc mắc nghề gì không làm việc mà có thể mặc đồ hiệu phải không? Vậy tôi nói cho cô biết, là bạch phú mỹ, con nhà giàu, hiểu chưa? Tô Dạng Nhiên không chỉ là bạch phú mỹ con nhà giàu, người ta vừa có sắc vừa có tiền còn hết lần này tới lần khác dựa vào tài hoa của mình mà làm ra tiền, nghề tự do là nhà văn đó, mỗi ngày nằm nhà ngủ cũng có thể kiếm tiền đó, hiểu không?"

"Còn nói đến chuyện nhân phẩm, tôi và cô ấy quen nhau bảy năm còn không rõ bằng cô a, tiểu cô nương nên làm việc cho giỏi đi, cố gắng kiếm tiền, thực tế một chút ha."

Nói xong Mạnh Điềm quay đi không thèm nhìn lại, những lời cô vừa nói rất đúng người đúng việc, không chỉ cho Diệp Kỳ một đòn cảnh tỉnh mà còn cho những người truyền lời đồn bậy bạ mỗi người một gậy.

Chu Dương bất thình lình ợ một cái, anh còn tưởng rằng bác sĩ Mạnh sẽ tới đây kéo tóc Diệp Kỳ, thuận tiện cho cô ấy mấy bạt tai, đây chắc hẳn là chiến tranh giữa nữ nhân, nhưng mới vừa rồi anh ta mới nhận ra, so với việc động tay động chân, lời nói còn lợi hại hơn.

Mạnh Điềm bởi vì cô mà ở bệnh viện đại chiến một trận, người trong cuộc vẫn không biết gì cả.

Tô Dạng Nhiên bây giờ mới cảm thấy Thẩm Quyến chính là một viện bảo tàng, càng đến gần càng thích, thích đến mức cô không có cách nào tự kềm chế, tối hôm đó anh quả thật không chịu nổi sự quyến rũ của mùi thơm, dưới sự dụ đỗ của cô, mỗi loại anh đều thử một chút, đến bây giờ cô cũng không quên được hình dáng lúc đó của anh, anh nhìn vào đống que ăn rồi, khó tin và xấu hổ...

Đêm hôm đó hai người cùng nhau về nhà, dọc theo đường đi anh không chịu nói câu nào, cảm giác như bị tủi thân vậy, cuối cùng trước khi vào nhà cô thật sự chịu không nổi nữa, Tô Dạng Nhiên cảm thấy nếu cô không nói gì chắc anh sẽ hoài nghi đời người cả đêm quá, nhưng sau khi nói xong mặt Thẩm Quyến lại càng đen hơn.

Bây giờ suy nghĩ lại, hình như mình cũng đâu có nói gì quá đáng, cô chỉ nói, "Bác sĩ Thẩm anh đừng như vậy mà, coi như một chồng que đó là do tôi ăn đi, như vậy được không?"

Câu này có vấn đề gì không? Hình như ổn mà?

Tám giờ tối, Tô Dạng Nhiên vừa đóng laptop liền nhận được điện thoại của Mạnh Điềm, cô ấy hỏi có muốn ra ngoài ăn khuya không, mấy ngày trước cô vừa cùng Thẩm Quyến ăn một bữa, con sâu thèm ăn lại bị dụ tới, dĩ nhiên là sẽ không từ chối, vì vậy cô quả quyết lại cùng Mạnh Điềm thưởng thức bữa ăn khuya có ý nghĩa.

Sau khi ngồi xuống Mạnh Điềm ôm thực đơn, ghi món xong còn gọi hơn một kết bia, Tô Dạng Nhiên trợn mắt hốc mồm, bạn mình hôm nay bị gì kích thích rồi, cô dè dặt hỏi: "Hôm nay cậu sao vậy?"

Mạnh điềm nhìn cô một cái, "Bực mình, phát nổ."

Tô Dạng Nhiên nhíu mày, "Ai chọc cậu tức giận?"

"Tớ hỏi cậu, có phải lần trước cậu tới bệnh viện mặc váy Gucci không?"

Tô Dạng Nhiên trả lời, "Mới mua đó, sao vậy?"

Mạnh Điềm đem chuyện hôm nay kể ra, sau khi nghe xong Tô Dạng Nhiên cười, Mạnh Điềm hung hãn trừng, "Cậu còn cười nữa?"

"Tớ cảm thấy rất buồn cười, mặc đồ hiệu thì là bị người ta bao nuôi? Suy luận kiểu gì vậy?"

"Suy luận của người ghen tị." Mạnh Điềm nhún bả vai.

"Thôi được rồi, lần sau mà gặp phải cô ta tớ cũng muốn nói chuyện thử xem sao."

"Thôi khỏi, tớ đã thay cậu trút cơn tức giận rồi."

"Hả?"

Lần nữa nghe kể, Tô Dạng Nhiên bội phục sát đất, cũng quyết định không đi tìm vị kia y tá phiền toái kia nữa, bởi vì cô vô cùng rõ ràng không người nào có thể thắng nổi cái miệng của bạn mình cả, chắc hẳn cô y tá kia cũng phải hoài nghi lí do tồn tại của cổ ở trên đời này rồi.

Bữa tiệc này hai người đều ăn uống như bão táp, trên bàn đều là que dùng rồi và chai bia rỗng, lúc tàn cuộc Mạnh Điềm gọi điện thoại cho Giang Thừa.

"Trước đưa... Dạng nhiên về nhà đã." Mạnh Điềm hàm hồ nói không rõ.

"Được." Giang Thừa bất đắc dĩ nhìn cô uống say mà còn lo lắng cho Tô Dạng Nhiên, anh giơ tay gõ đầu Mạnh Điềm, "Lần sau không cho phép uống nhiều vậy nữa."

Giang Thừa lái xe vào hầm, Mạnh Điềm kéo Tô Dạng Nhiên từ trong xe ra ngoài, "Anh ở đây chờ em, em đưa Dạng Nhiên... lên."

Giang Thừa đâu yên tâm về hai con quỷ say rượu này vì vậy đóng cửa xe đi theo bọn họ, ngay lúc mấy người bước tới cửa thang máy thì sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Giang Thừa quay đầu nhìn một cái, là một người đàn ông trẻ tuổi.

Mạnh Điềm híp mắt nhìn người kia, cảm thấy hơi quen mắt, cô chọt vào mặt Tô Dạng Nhiên, "Này...Cậu nhìn kìa... Người đàn ông kia có giống bác sĩ Thẩm nhà cậu không?"

Bác sĩ Thẩm?

Nghe vậy cô ngẩng đầu lên cố gắng mở to hai mắt nhìn sang, vóc người thật đẹp, cái dáng người kia rất giống bác sĩ Thẩm nhà mình, cô theo bản năng tránh khỏi Mạnh Điềm, nhìn người đàn ông kia rồi giang hai tay.

"Tôi muốn... Bác sĩ Thẩm đưa tôi về nhà...."

Bạn đang đọc Ôn Nhu Mười Dặm của Tống Cửu Cẩn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!