Sự hưng phấn chơi cờ của Nguyên Khanh đã bị câu lên, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, quét mắt về phía Lâu Triệu Vân đang ăn nho, chỉ thấy đối phương vội vàng đứng dậy lắc đầu như trống bỏi.
Nguyên Khanh chán nản.
Đang muốn thu thập bàn cờ mất hứng quay về, đột nhiên nghe thấy một giọng nói liễu yếu đào tơ: “Nguyên công tử, nếu không để muội bồi công tử chơi cờ.”
Nguyên Khanh quay đầu nhìn lại, liền thấy vị cô nương Tiết gia xinh đẹp động lòng người đang mỉm cười nhìn mình, trong tay cầm hộp quân cờ trắng, lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt đẹp trong sáng. Nguyên Khanh cảm thấy tim nhói một cái: “Tiết cô nương biết chơi cờ?”
Tiết Tú thẹn thùng gật đầu: “Vâng, chỉ biết một chút, còn thỉnh Nguyên công tử chỉ giáo.”
Cờ nghệ của Nguyên Khanh... người quen đều biết là một trong số người chơi cờ dở, cho nên bằng hữu rất ít khi chịu cùng hắn chơi cờ. Nhưng cố tình hắn vẫn say mê, không am hiểu thì một hai phải nghiên cứu, đánh cờ càng không giỏi thì hắn càng muốn luyện tập cho thật tốt.
Khó được gặp người giống như Tiết Tú, chịu khen hắn ở phương diện cờ nghệ, tức khắc gia tăng hảo cảm đối với vị tiểu cô nương này, đưa tay ra dấu ‘thỉnh’. Tiết Tú liền ngồi vào vị trí lúc trước của Lâu Khánh Vân, vững vàng lại an tĩnh chờ đợi Nguyên Khanh ra quân.
Hàn Ngọc và Lâu Triệu Vân thấy còn có đấu cờ để xem cũng rất cao hứng, quyết định bày thức ăn ngồi vào bên cạnh, vừa xem đánh cờ vừa nhâm nhi.
Sau khi Tiết Thần trở lại phòng, vốn dĩ định đọc sách nhưng cảm thấy một mình quá yên tĩnh, dứt khoát ra phía sau án thư bằng trúc đề bút vẽ tranh. Nàng vừa phác họa xong thì cảm thấy gian ngoài hình như có tiếng động, tưởng Tiết Tú và Hàn Ngọc đã trở lại, bèn cầm cán bút ra khỏi án thư. Tiết Thần đối diện với một người mà nàng không thể nào nghĩ ra có thể xuất hiện ở chỗ này.
Bởi vì kinh ngạc, bút lông tuột ra khỏi tay Tiết Thần suýt nữa rớt xuống đất. Ai ngờ bóng người chợt lóe, lúc trước còn ngồi trên ghế đột nhiên bay đến trước mặt nàng, khom lưng chụp tới liền cứu được bút lông của nàng, đưa đến trước mắt Tiết Thần hỏi: "Bị dọa sợ?”
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai khiến Tiết Thần lại giật bắn mình, theo bản năng lui lại một bước hỏi: “Công tử vào đây bằng cách nào?”
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, gia hỏa này tuyệt đối không có khả năng công khai từ cửa phòng tiến vào. Lâu Khánh Vân nhướng hàng lông mày đẹp, đôi tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn Tiết Thần, sau đó dùng cằm hất lên chỉ cho Tiết Thần một con đường sáng. Ánh mắt Tiết Thần quét về hướng cửa sổ phía nam còn chưa kịp khép lại, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
So với Tiết Thần bị kinh ngạc, Lâu Khánh Vân lại thật là tự nhiên, lướt qua Tiết Thần đi về hướng án thư lúc trước nàng đứng. Lâu Khánh Vân cầm lên tác phẩm nàng mới phác hoạ ngắm nghía, đôi mắt sáng lên, khen ngợi tự đáy lòng: “Nhìn không ra tiểu nha đầu muội còn rất có thiên phú, cách họa này, người bình thường nếu không mất ba bốn mươi năm thì học không được.” Ánh mắt quả thật quá chuẩn, chẳng phải Tiết Thần đã mất ba bốn mươi năm học họa sao?
Tiết Thần nghe hắn nói mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đi qua muốn nói lại thôi nhìn hắn, định duỗi tay đoạt lấy bức họa trong tay hắn, rồi lại không thể nào không biết xấu hổ, rối rắm nửa ngày mới nhẹ nhàng nói một câu: “Công, công tử trả lại cho muội.”
Lâu Khánh Vân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy nhiều ngày không gặp, nha đầu này tựa hồ lại xinh đẹp hơn rất nhiều. Một đôi mắt trong sáng sâu lắng tựa hồ có thể hút hắn vào, vẻ đẹp gần như yêu mị, gương mặt linh động nói không nên lời, thần thái giống như được thần tiên nhập vào, nhìn thế nào cũng như là một bức họa tuyệt vời khiến người không dời mắt được.
Đưa trả giấy vẽ cho nàng, Tiết Thần duỗi tay muốn lấy, hắn lại thu tay về, thật cẩn thận gấp lại, sau đó công khai thu vào trong lòng ngực. Làm vậy sao Tiết Thần có thể đồng ý, thò lại gần nói: “Đại công tử, đó là của muội. Công tử giữ lấy không thích hợp, trả lại cho muội đi.”
Lâu Khánh Vân làm như không hiểu, mạnh mẽ giảo biện: “Có gì không thích hợp? Người khác đâu biết đây là muội vẽ. Vả lại, muội vẫn nên kêu ta là biểu ca đi, đại công tử gì đó nghe khách khí quá.”
“...”
Tiết Thần lớn như vậy mà chưa từng gặp người nào vô lại như thế. Đời trước nàng cảm thấy Tống An Đường đã đủ vô lại, bất quá ít nhất Tống An Đường còn biết che lấp, mà vị này thì khen ngược, hoàn toàn không biết thu liễm và che đậy là có ý gì, công khai ngênh ngang vào phòng nữ nhân không nói, còn làm trò trước mặt nàng cầm đi bức họa của nàng, quả thực là đổi mới tiêu chuẩn của vô lại.
Chỉ tiếc vị này thân phận quá cao, Tiết Thần tự hỏi còn không có tư cách cùng hắn so đo, liền đứng sang một bên không nói lời nào, để mặc hắn đi khắp mọi nơi xem xét, trong lòng cầu nguyện Tiết Tú và Hàn Ngọc đừng đột nhiên trở về ngay lúc này.
“Nha đầu, đang nghĩ gì thế?" Đúng lúc thần trí Tiết Thần đang bay bổng, một gương mặt tuấn mỹ đột nhiên kề sát trước mặt nàng, sợ tới mức Tiết Thần lại thối lui, quyết định mặc kệ hắn tới làm gì, nàng nhất định phải hạ lệnh trục khách. Tiết Thần nghiêm mặt lại cứng rắn nói: “Đại công tử, ngài tùy tiện xâm nhập phòng nữ nhân như vậy thật sự vi phạm lễ nghĩa. Ngài vẫn nhanh rời đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì đối với ai cũng không tốt, không muốn liên lụy đến thanh danh của ngài.”
Nhưng ai ngờ nàng thốt ra lời này xong thì Lâu Khánh Vân liền nở nụ cười, hằm răng trắng tinh đều tăm tắp làm hắn thoạt nhìn hiền lành hơn một chút, đôi mắt đen cong cong sáng chói, gương mặt giống như mặt hồ bị đánh vỡ lớp băng nháy mắt sinh động hẳn lên, vẻ đẹp khiến người giận sôi.
Ngón trỏ đè lên ấn đường của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân điểm nhẹ vài cái vào ấn đường của nàng nói: “Nha đầu muội sao cổ hủ thế? Ta sợ muội ở trong phòng một mình buồn phát hoảng nên cố ý tới bồi muội. Vậy mà muội lại không lưu tình thật khiến người thương tâm.”
Lời nói nửa đùa nửa thật này làm Tiết Thần không còn lời gì để nói, đôi mày vòng cung hơi nhíu lại, biểu hiện tâm tình khó chịu của nàng lúc này. Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng nàng á khẩu không trả lời được chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, thật vất vả lắm mới nhịn xuống ý tưởng muốn tới bẹo má nàng, cảm thấy nha đầu này cho dù tức giận cũng rất có ý nhị. Lâu Khánh Vân nhìn nhìn cửa sổ phía nam lúc nãy hắn tiến vào, đột nhiên lại cong lưng đối mặt với Tiết Thần, dùng giọng nói hoàn toàn để dụ dỗ tiểu nha đầu nhẹ nhàng hỏi: “Đúng rồi, muội có muốn đi ngắm sao không? Ta dẫn muội đi nhìn ngôi sao được không?”
Tiết Thần thật sự không muốn cùng hắn dây dưa, lạnh lùng nói: “Không muốn.” Vừa nói xong liền trực tiếp hướng cửa phòng đi tới, nếu hắn không đi, vậy nàng đi là được. Tuy rằng nàng mới mười ba tuổi, hai người tuổi tác cách nhau khá xa, nhưng nàng không muốn cứ dây dưa không rõ với hắn.
Nhưng mới vừa đi hai bước, Tiết Thần cảm thấy thắt lưng bị tóm lấy, cả người bay ra ngoài cửa sổ. Không kịp kêu sợ hãi, Lâu Khánh Vân đã thả nàng ra.
Gió lạnh trên nóc nhà làm Tiết Thần lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn kêu to lại bị hắn bịt miệng lại. Lâu Khánh Vân chỉ chỉ ngôi đình cách đó không xa được đèn đuốc chiếu sáng choang, bên trong hai cặp nam nữ ngồi đối diện nhau, vừa nói vừa cười hạ cờ, không khí thập phần hòa hợp, không hề có cảm giác cách bọn họ không xa trên nóc nhà trong màn đêm đen nhánh có hai người đang đứng quan sát bọn họ.
Lâu Khánh Vân ấn vai Tiết Thần làm nàng ngồi xuống. Tiết Thần cúi đầu phát hiện phía trên nóc nhà đã sớm trải một lớp chăn nhung. Xem ra hắn đã sớm có kế hoạch chuẩn bị mang nàng lên nóc nhà.
Tiết Thần thấy hắn lại không nằm trên chăn nhung mà trực tiếp nằm xuống nóc nhà, đôi tay gối lên sau đầu, nói với Tiết Thần: “Nằm xuống đây đi. Nhìn bộ dáng cổ hủ của nha đầu muội, khẳng định khi còn nhỏ cha muội không chỉ cho muội ngắm sao thế nào.”
Tiết Thần chán nản, đang muốn xoay người rời đi, chỉ là lúc này nàng đang ở trên nóc nhà, nàng muốn đi cũng không được, thậm chí hơi động một chút là có cảm giác sắp bị ngã xuống, trong lòng tự nhiên tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng không dễ nghe, thẳng thừng cộc lốc: “Không chỉ qua thì thế nào, ngươi cũng không phải là cha của ta.”
Lâu Khánh Vân thấy nàng rốt cuộc không bưng kín bản thân nữa, cuối cùng cũng giống như một tiểu nữ hài bình thường nổi giận với hắn. Tâm tình của Lâu Khánh Vân rất tốt, xoay người chống tay nằm nghiêng lại, búi tóc đen nhánh có chút buông lỏng, gió đêm thổi tới, vài sợi rớt xuống trên gò má trơn láng, khiến dung mạo càng thêm nét quyến rũ. Vốn dĩ hắn đã rất tuấn tú, ngọn gió đêm phong tình làm hắn càng thêm tuấn mỹ, thật sự như là lang quân dưới ánh trăng, uy vũ oai hùng phong lưu ý nhị.
Nhưng cố tình người nào đó cho dù có khuôn mặt đỉnh như vậy, bề mặt nhìn rất đứng đắn nhưng bề trái thì thật vô lại, nói ra câu nào cũng khiến người vô lực phản bác: “Ta nói trong đầu nha đầu này cả ngày suy nghĩ lung tung gì thế? Năm nay ta hai mươi, muội mới mười ba, ta lớn hơn muội nửa người. Ta còn chưa để ý muội làm tổn hại thanh danh của ta, muội để ý cái gì chứ?”
“...”
Tiết Thần cũng muốn tranh luận với hắn một trận, khổ nỗi hắn "nói có sách mách có chứng", căn bản không thể nào cãi lại. Tiết Thần thầm ngẫm lại, cảm thấy hắn nói tựa hồ cũng có chút đúng. Tiết Thần luôn quên mất mình vẫn là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, Lâu Khánh Vân cũng đã hai mươi, hai người hơn kém bảy tuổi, tuổi cách xa như vậy, Lâu Khánh Vân cho dù thế nào cũng không thể động tâm tư gì với một tiểu nha đầu lông tơ chưa rụng, phỏng chừng cũng thật coi nàng như một tiểu muội muội, chọc nàng cho vui vậy thôi. Nếu mình phản đối mãnh liệt như vậy, tựa hồ có điểm làm ra vẻ.
Nghĩ như vậy nên Tiết Thần thỏa hiệp với chính mình, thật cẩn thận đặt mình nằm xuống. Tiết Thần nằm trên tấm chăn nhung, so với Lâu Khánh Vân nằm thẳng trên nóc nhà thì thật đúng là cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mưa cả ngày mãi đến chạng vạng mới ngừng, hiện giờ bầu trời quả thật đầy sao lấp lánh. Đây là một đêm không trăng, từng ngôi sao như những viên pha lê được khảm trên màn trời, miễn bàn đẹp biết bao nhiêu.
Tiết Thần đời trước và đời này đều chưa từng có khoảng khắc lãng mạn ngắm sao như vậy, tức khắc liền đem mọi điều khó chịu lúc trước vứt qua sau đầu.
Lâu Khánh Vân quay đầu nhìn nàng một cái, liền thấy chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, gương mặt trắng nõn như ánh trăng, không hề có tì vết, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mềm nhẹ khép vào nhau, khóe miệng hơi cong lên. Cảnh đẹp như thế thật không chút nào thua kém màn trời phía trên.
Lâu Khánh Vân giơ tay chỉ chỉ phía chân trời, dùng thanh âm trầm thấp đặc biệt giảng giải: “Muội xem bên kia, đó chính là chòm Thất tinh Bắc đẩu, nhìn giống cái muôi hay không? Đấy là ánh dương của ban đêm, nếu muội bị lạc đường trong đêm đen bát ngát, chỉ cần tìm được chòm sao này, vậy không thể lạc được...”
“Còn chòm sao kia, gọi là chòm sao Thợ săn... Kia là Phi hùng... Còn kia là...”
Phía trên nóc nhà trống trải, thanh âm trầm ấm của Lâu Khánh Vân chậm rãi chảy ra. Lúc giảng giải cho Tiết Thần lại nghiêm túc khó thấy, quả thật giống như hắn đã nói chỉ muốn dạy Tiết Thần ngắm sao. Mà Tiết Thần cũng là lần đầu tiên nghe đến mấy thứ này, hóa ra cả một bầu trời đầy sao như vậy cũng có thật nhiều thứ để học.
Lâu Khánh Vân thật giống như là một quyển từ điển sống, vô luận Tiết Thần hỏi hắn điều gì hắn đều có thể giải đáp, hơn nữa suy một ra ba giảng giải cho Tiết Thần, khiến cảm giác xấu hổ lúc đầu của Tiết Thần dần dần thả lỏng. Tiết Thần nhìn những ngôi sao lấp lánh trên không trung, hứng thú bừng bừng hỏi Lâu Khánh Vân đủ mọi vấn đề, không khí nhất thời thập phần hòa hợp.*
Phía đình bên kia trận chém giết trên bàn cờ tựa hồ cũng tới hồi cao điểm.
Lâu Triệu Vân và Hàn Ngọc đều mệt mỏi gục xuống một bên, nhưng Nguyên Khanh và Tiết Tú càng đánh càng hăng, không chút nào cảm thấy mệt mỏi. Toàn bộ tâm trí của Nguyên Khanh đều dồn vào trên bàn cờ, mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ thật cặn kẽ. Tiết Tú cũng không chê hắn chậm, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mà chờ, ánh mắt như có như không dừng trên người hắn, chờ đến khi Nguyên Khanh thật vất vả quyết định đi một bước, Tiết Tú lại nhìn nhìn bàn cờ, tùy tay đi một bước diệu cờ, sau đó Nguyên Khanh lại suy nghĩ rất lâu mới đi một bước. Hai người cứ như vậy mà hạ cờ, quần chúng bên cạnh đều mệt cực kỳ. Tiết Tú thật ra không chút nào phiền chán, vô luận cờ nghệ của Nguyên Khanh dở bao nhiêu nàng cũng không chê.
Hai người chơi cờ từ giờ Tuất một khắc kéo dài tới giờ Hợi canh ba. Rốt cuộc vì Hàn Ngọc kiên trì khuyên nhủ mới dừng tay.
Nguyên Khanh hứng thú bay cao, không tiếc khích lệ Tiết Tú, nói nàng là người phẩm cờ tốt nhất mà hắn gặp được, còn hẹn lần tới nếu có cơ hội, nhất định lại cùng nàng lãnh giáo, vân vân...
Tiết Tú kích động đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng bề mặt lại phải duy trì sự rụt rè của tiểu thư khuê các, quy quy củ củ hành lễ với Nguyên Khanh và Lâu Triệu Vân. Bốn người nói lời từ biệt rồi xoay người, từng người trở lại trong phòng.