Chương 62: Phấn Đấu Cho Khoa Học

62

Phiên bản convert 16721 chữ

Nghe tiếng xe bị va đập rầm rầm đến lắc lư, Thẩm Trường An không khỏi cảm thấy đau lòng, đây chính là siêu xe đó, nghe đâu chỉ cần tróc một miếng sơn thôi cũng phải tốn rất nhiều tiền rồi.

Nhìn người đang say rượu nổi điên kia, Thẩm Trường An xăn tay áo len, quay đầu nói với Đạo Niên đang có vẻ mặt bình tĩnh: "Cứ giao tên ngốc này cho tôi xử lý, bên ngoài lạnh lắm, anh đừng đi xuống, Thần Đồ, gọi cảnh sát ngay đi."

Nói xong, cậu hung hung kéo cửa xe ra, rồi đóng sầm cửa lại, bước về phía Tào Tiến vẫn đang đập vào mui xe, vươn tay túm chặt cổ áo gã, kéo gã sang một bên: "Vượt đèn đỏ, chuyển làn không bật đèn tín hiệu, lái xe khi say rượu.

Cậu muốn tự sát thì chết xa một chút, đừng làm liên lụy đến người khác."

"Lão tử làm chuyện gì, liên quan gì đến mày à?" Tào Tiến đưa tay đẩy Thẩm Trường An, nhưng với chút sức này của gã, đừng nói đẩy Thẩm Trường An, ngay cả đứng cũng không vững được kia kìa.

Thẩm Trường An buông quần áo của gã ra, lùi về sau một bước, Tào Tiến xoay hai vòng tại chỗ, rồi quỳ xuống vạch kẻ đường luôn, từ trong mấy chiếc xe thể thao đang đậu ven đường, có vài thanh niên bước xuống, ba chân bốn cẳng đỡ gã lên.

"Tào Tiến, thôi quên đi, bỏ qua đi mà." Mấy tên ăn chơi trác táng này nhìn chiếc xe cùng người đi đường suýt bị Tào Tiến đâm phải, chuyện này là Tào Tiến sai, nên nếu nó bị làm lớn ra thì sẽ không tốt cho Tào Tiến.

Nếu lúc nãy chiếc siêu xe màu đen này không phản ứng nhanh, chặn ở trước mặt Tào Tiến, làm Tào Tiến đạp phanh theo bản năng, thì e rằng mấy người đi đường trên vạch kẻ đã bị Tào Tiến tông bay rồi.

Hơn nữa, chiếc siêu xe màu đen này còn là phiên bản giới hạn trên toàn cầu, người có thể lái chiếc xe này phi phú tức quý(*), lỡ như đắc tội nhân vật lớn nào đó, thì gặp rắc rối lớn rồi, tốt hơn hết là bây giờ nhận thua, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có chuyện gì.

Nhưng tiếc thay, các bạn nhỏ có ý tốt, nhưng Tào Tiến lại không hiểu một chút nào, gã mở to đôi mắt say lờ đờ, nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An một hồi lâu: "Sao thằng nhóc này lớn lên giống Thẩm Trường An quá vậy?"

"Mẹ nó, lão tử ghét Thẩm Trường An nhất, mày đã phát triển xấu xí y chang nó rồi, mà còn dám chạy ra thách thức lão tử à?" Tào Tiến tránh khỏi tay bạn mình, lảo đảo lắc lư vươn ngón trỏ ra, chỉ vào mũi Thẩm Trường An với vẻ khinh miệt, "Mày là cái thá gì chứ, dám tới quản tao à?"

"Tôi là ông nội của cậu!" Thẩm Trường An gạt phăng tay Tào Tiến, "Không đúng, ông nội này không có đứa cháu nào thấy gớm như cậu, làm ông nội của không phải đang mắng cậu, mà là đang mắng tôi á."

Trong số các bạn nhỏ, có người suýt nữa không nhịn được mà phì cười, nhưng dù sao bề ngoài mọi người đều là anh em bạn bè, cười ra thì có lẽ không ổn lắm.

"Tao, tao giế.t chết mày!" Tào Tiến xông về phía Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An vươn chân dài, đá Tào Tiến ngã xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, hơi nâng cằm nhìn về phía mấy tên hồ bằng cẩu hữu(*) đó của Tào Tiến: "Mấy người cũng thấy rồi đi, tôi chỉ đang tự vệ chính đáng, không có vi phạm pháp luật."

Hồ bằng cẩu hữu: "......"

Nói đến cỡ này rồi thì bọn họ phải đi lên giả vờ giúp một chút, hay là đứng ở tại chỗ, làm một thanh niên tốt tuân theo luật pháp đây?

Cùng nhau im lặng nửa phút, rốt cuộc đám ăn chơi trác táng vẫn cảm thấy, làm một thanh niên tốt tuân theo luật pháp an toàn hơn.

Con đường bên này gần ngoại ô, không có nhiều người đi đường và xe cộ, nên bọn họ mới dám đua xe ở lề đường, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng, Tào Tiến dù nhìn thấy người sống cũng không giảm tốc độ, cứ đâm sầm về phía trước.

Chơi ra chơi, chứ gây án mạng cũng không phải chuyện tốt.

Họ im lặng vào lúc này, thậm chí không đi gây chuyện với Thẩm Trường An, cũng là vì giữ lại đường lui cho mình.

Vì lỡ mà người này thật sự là một nhân vật lớn nào đó không thể trêu vào, thì dù bọn họ không chiếm được chỗ tốt, nhưng ít nhất cũng không trở thành tòng phạm.

Tình anh em plastic giữa mấy tên ăn chơi trác táng, chính là mỏng manh như vậy đó.

Tào Tiến bị Thẩm Trường An đá một cái, phải mất một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất được.

Nhưng sau khi ăn một đá này, gã đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng lập tức phát hiện ra người đá gã không phải là một ai đó giống Thẩm Trường An, mà chính là Thẩm Trường An.

"Thẩm Trường An?!" Gào lên một tiếng sau khi nhận ra Thẩm Trường An, Tào Tiến hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã cũng không dám xông lên nữa.

Từ sau khi bị Thẩm Trường An đánh một trận ở trường đại học, cơ thể gã liền nhớ thật kỹ sự hung tàn của Thẩm Trường An, làm cho mỗi lần gã nhìn thấy cậu, nhiều nhất cũng chỉ dám dùng miệng công kích, chứ cũng không dám thật sự làm gì.

"Chẳng phải mày không sống nổi ở đế đô, nên đã đi địa phương khác kiếm ăn rồi à, sao còn về đây làm gì?" Nhớ lại trải nghiệm kinh khủng khi bị Thẩm Trường An đánh, phải nằm ở trên giường hai ba ngày vào hai năm trước, giọng Tào Tiến có chút chột dạ, thậm chí còn lui về sau hai bước mà không tự nhận thấy được, "Mày lái chiếc xe này à?"

Khi Thẩm Trường An còn học đại học, năm nào cũng liều mạng lấy học bổng, nhìn sao cũng không giống như kẻ có tiền, nên sao cậu có khả năng mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy chứ?

"Đúng vậy." Thẩm Trường An nhướng mày nhìn chiếc xe thể thao của Tào Tiến, tấm tắc nói, "Tôi còn tưởng rằng nhà cậu giàu lắm chứ, hóa ra cũng chỉ có thể lái loại xe thể thao rách nát này thôi à, chẳng lẽ là mấy năm nay làm ăn không thuận luận, nên tài sản ít đi rồi?"

Đối với một người tự nhận mình có gia cảnh tốt, lại bị người ta cười nhạo xe không cao cấp, gia đình làm ăn không tốt, thì mấy câu này tương đương với việc ném mặt mũi của gã xuống đất rồi dẫm lên: "Câm miệng!"

Mấy năm nay cũng không biết bị làm sao, việc làm ăn trong gia đình gã càng ngày càng sa sút, các quảng cáo được đăng lên nền tảng mạng vào khoảng thời gian trước, còn bị cư dân mạng mắng gì mà kỳ thị giới tính, khiến cho doanh số bán hàng trong sự kiện ngày 11 tháng 11 năm nay của gia đình gã còn không bằng 1/5 doanh số bán hàng năm ngoái.

Còn gã thì vì bị phanh phui chuyện sao chép luận văn, nên cũng chẳng lấy được bằng tốt nghiệp.

Cũng không biết nhà trường nghĩ gì nữa, ba của gã đã đề nghị cung cấp tiền giảng dạy cho trường rồi, mà nhà trường học cũng không chịu đồng ý.

Hôm nay, sau khi gã cãi nhau với ba mình vài câu thì ra ngoài uống chút rượu, vừa bước xuống khỏi chiếc xe này, liền gặp được cái tên Thẩm Trường An khiến người ta thấy mà ghét này, đây là cái vận khí rách nát gì vậy?

"Suýt nữa cậu đã tông chết người rồi đấy, còn bảo tôi câm miệng à?" Thẩm Trường An túm chặt áo Tào Tiến, ấn gã lên mui xe, nắm lấy tóc của gã, để gã nhìn thấy rõ những người đi đường đứng trên lối đi bộ vẫn còn đang sợ hãi: "Nhìn thấy chưa, bọn họ là người còn sống, cậu tùy tiện uống vài ngụm rượu, đạp ga vài lần, liền có thể hại chết họ, có hiểu không vậy?!"

Bị Thẩm Trường An ấn lên xe trong tư thế nhục nhã này, Tào Tiến muốn giãy giụa, lại không thể giãy giụa được, mặt gã dán lên mui xe lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thẳng về phía mấy người đi đường kia.

Những người đi đường này mặc áo khoác rộng thùng thình, khuôn mặt phủ đầy sương gió, trên ống quần bẩn thỉu dính rất nhiều sơn trắng, cả cơ thể từ trên xuống dưới dính đầy bụi bặm, trông như vừa làm việc xong và đang về nhà.

Bọn họ thấy Tào Tiến bị Thẩm Trường An ấn lên xe không thể nhúc nhích, vẻ hoảng sợ trong mắt dần dần tan đi.

Người đàn ông lớn tuổi nhất trong số họ dường như đã ngoài bốn mươi, ông thận trọng đến gần Thẩm Trường An: "Em trai à, không thể trêu vào những kẻ có tiền này đâu, cậu đừng để bị liên luỵ."

Lúc này, bọn họ đã phản ứng lại, cũng biết được chiếc xe màu đen đang chắn trước mặt họ này, đã cứu mạng của họ.

Tuy nhiên, chiếc xe đen như mực này, mới nhìn là biết nó không có giá trị bằng chiếc xe thể thao màu đỏ kia, ông sợ Thẩm Trường An vì bọn họ mà làm mất lòng một nhân vật lớn nào đó.

Người trẻ tuổi sinh sống ở đế đô không dễ dàng gì, nếu vì bọn họ mà bị ảnh hưởng xấu, thì có khả năng sẽ bị liên luỵ đến cả đời này đều không ngóc đầu lên nổi.

"Đại ca, không sao đâu." Thẩm Trường An nói, "Với cái loại người không biết trời cao đất dày, không coi trọng tính mạng con người này, nếu không cẩn thận dạy cho một bài học, nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ hại chết người đấy."

Môi người đàn ông trung niên mấp máy: "Vậy, vậy chờ cảnh sát tới, tôi sẽ làm chứng cho ngài."

"Không sao đâu mà, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi." Thẩm Trường An thấy bàn tay đang xách thùng sơn của ông đã đỏ lên vì lạnh, "Trên xe của tôi có máy giám sát hành trình, nên không sợ."

"Vậy cũng không giống mà, có người thật thì cũng dễ nói chuyện hơn." Người đàn ông trung niên sợ sau khi cảnh sát giao thông đến sẽ nghiêng về phía tên thiếu gia lái xe thể thao mà giúp cho gã, vì vậy đã quyết định không rời đi.

Vài công nhân khác bị cơn gió đêm lạnh lẽo thổi đến mức rụt cổ lại, nhưng tất cả đều đứng ở ven đường không rời đi.

Đám ăn chơi trác táng nhìn những công nhân mặt xám mày tro này, rồi lại nhìn Tào Tiến đang bị Thẩm Trường An đè ở mui xe, có người muốn đi lên khuyên can, nhưng đã bị những người bạn đi cùng khác cản lại.

"Đừng đi qua đó." Nét mặt của tên ăn chơi trác táng đang nói chuyện có chút nặng nề, "Mấy cậu không phát hiện, người này quen biết Tào Tiến à? Nếu cậu ta đã biết thân phận của Tào Tiến, mà vẫn dám đối xử với Tào Tiến như thế, vậy nó nói rõ điều gì?"

Nghe thấy câu này, tên ăn chơi trác táng đã đưa chân ra, lại yên lặng rút chân về.

Không ai muốn chuyện này xảy ra, không phải bọn họ không muốn giúp Tào Tiến, chỉ là vì không giúp được mà thôi.

Mọi người đều là anh em, chắc chắn Tào Tiến có thể hiểu cho họ.

Sau vài phút chờ đợi, cảnh sát giao thông cũng đã tới.

Thị lực của Thẩm Trường An rất tốt, từ xa đã nhìn thấy xe cảnh sát đang đến gần, vì vậy liền buông Tào Tiến ra.

Bị Thẩm Trường An ấn lên xe vài phút, Tào Tiến cảm thấy mất mặt không chịu nổi, rồi không nhịn được mà muốn tấn công Thẩm Trường An.

"Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ, chỉ cần cậu dám ra tay, tôi liền dám tự vệ chính đáng." Thẩm Trường An cười nhạo một tiếng, "Đây là đế đô, cậu đừng nghĩ có thể một tay che trời."

Nói xong, Thẩm Trường An hạ giọng nói tiếp: "Năm đó, cậu ở trong trường, bị tôi đánh thành như vậy, cậu cũng không làm gì được tôi, nếu hôm nay tôi có đánh cậu, cậu vẫn chẳng làm gì được tôi đâu.

Nếu không tin, vậy cậu có thể thử xem."

Sắc mặt Tào Tiến trở nên thoạt trắng thoạt xanh, nhìn mấy công nhân rõ ràng đứng về phía Thẩm Trường An, nắm chặt nắm đấm nhét vào trong túi.

Sau khi cảnh sát giao thông đến, liền chụp ảnh hiện trường, sau đó quay đầu chào Tào Tiến một cái: "Tiên sinh, xin vui lòng hợp tác điều tra về hành vi say rượu lái xe với chúng tôi."

Tào Tiến lạnh lùng nhìn người cảnh sát giao thông trẻ tuổi: "Cậu có biết nhà tôi làm nghề gì không?"

"Không biết." Cảnh sát giao thông đưa thiết bị đo nồng độ cồn tới trước mặt Tào Tiến, "Sau khi cậu thổi vào thiết bị này, chúng ta lại từ từ tìm hiểu."

Tào Tiến cười lạnh quay mặt sang chỗ khác, không hợp tác với công việc của cảnh sát giao thông.

"Tiên sinh, mong ngài hãy hợp tác làm việc với chúng tôi." Giọng điệu của cảnh sát giao thông trở nên nghiêm túc hơn, "Nếu cậu không hợp tác, thì chúng tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với cậu."

Tào Tiến quay đầu nhìn cảnh sát giao thông, chỉ vào Thẩm Trường An: "Vừa rồi tôi bị cậu ta tấn công, cảnh sát mấy người tính mặc kệ à?"

Cảnh sát giao thông quay đầu nhìn Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An mở to đôi mắt vô tội: "Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi mà."

"Đánh rắm, mày ấn lão tử lên xe lâu như vậy, chẳng lẽ cũng là tự vệ chính đáng hả?" Tào Tiến mắng Thẩm Trường An om sòm, "Thẩm Trường An, lúc trước mày đã thích dùng cách này để lừa giáo viên trong trường học rồi, bây giờ còn muốn lừa luôn cảnh sát giao thông à?"

"Không, không phải như thế đâu." Người đàn ông trung niên rụt cổ, sợ hãi nhìn thoáng qua Tào Tiến, giải thích với cảnh sát giao thông, "Em trai nhỏ này thấy người này uống say, cảm xúc không ổn định, sợ cậu ta tiếp tục làm người khác bị thương, nên mới ấn cậu ta ở trên xe á.

Chẳng phải gần đây thường xuyên có người uống say, lái xe chạy loạn sao, em trai nhỏ này cũng vì sợ xảy ra tình huống như vậy, nên mới có thể làm như thế.

Hơn nữa, tôi có thể làm chứng, ngoại trừ việc đè cậu ta, thì em trai nhỏ này không có làm gì nữa hết."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng có thể làm chứng." Một số công nhân khác cũng sôi nổi tỏ vẻ rằng Thẩm Trường An là một người tốt bụng, từ đầu tới đuôi, đều do Tào Tiến quá kích động, muốn ra tay đánh người, Thẩm Trường An bị buộc không còn cách nào khác, mới đành phải ra tay tự vệ.

Tào Tiến không ngờ được rằng, mấy người công nhân tưởng như rất chân chất thật thà này, khi đến một ngày muốn giúp đỡ ai đó, thì miệng lưỡi lại là trơn tru đến như vậy.

Từng câu từng chữ nghe như không có vấn đề gì, nhưng khi đặt cạnh nhau, thì rõ ràng đang nói gã là một tên xấu xa có thể lái xe trả thù xã hội trong từng giây một, mà Thẩm Trường An chính là một người tốt vĩ đại dám đứng ra ngăn chặn điều xấu xa.

Mẹ nó, khi những người thành thật đứng ra hố người khác, còn đáng sợ hơn mấy tên lừa đảo chuyên nghiệp nữa.

Tào Tiến cảm nhận được rất rõ ràng rằng, ánh mắt đang nhìn vào gã của mấy người cảnh sát giao thông đang thực thi pháp luật ở hiện trường đã thay đổi hết.

Cuối cùng, Tào Tiến vẫn phải khuất phục dưới thái độ cứng rắn của cảnh sát giao thông, mà thổi một hơi vào thiết bị kiểm tra nồng độ cồn, xác nhận việc đã lái xe khi say rượu.

Nghe thấy cảnh sát giao thông muốn đưa mình đi, Tào Tiến lập tức trở nên hung dữ không muốn hợp tác làm việc, mấy tên ăn chơi trác táng khác thấy như vậy, liền lén gọi điện thoại tìm kiếm quan hệ, xem có thể đưa Tào Tiến ra ngoài hay không.

Tuy nhiên, động tác của nhóm cảnh sát giao thông xử lý sự việc này lại rất lưu loát, không sợ Tào Tiến đe dọa và uy hiếp, trực tiếp áp giải gã lên xe cảnh sát luôn.

"Thẩm Trường An!" Tào Tiến dựa vào cửa sổ, gân cổ hét về phía Thẩm Trường An, "Mày chờ cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."

"Chú cảnh sát ơi, câu ta đang đe dọa đúng không?" Thẩm Trường An ôm chặt lấy mình, "Cháu sợ quá à."

Người cảnh sát giao thông chưa đầy 30 tuổi: "......"

Hắn thật sự không muốn trở thành chú một chút nào.

"Trường An." Không biết Đạo Niên đã xuống xe từ khi nào, y điều khiển xe lăn đến bên cạnh Thẩm Trường An, đưa áo khoác cho cậu: "Ngoài đây lạnh lắm, bỏ tay áo len xuống, mặc áo khoác vào đi."

"Ừm." Thẩm Trường An ngoan ngoãn làm theo.

"Thẩm Trường An!" Thấy mình đã nói nhiều lời độc ác như vậy mà Thẩm Trường An cũng không thèm nhìn mình cái nào, Tào Tiến tức giận đến mức mất lý trí, "Thẩm Trường An, mày chờ cho tao, chờ tao ra ngoài rồi, tao sẽ làm cho mày và Thái Nhiễm phải hối hận!"

Bàn tay đang sửa áo khoác của Thẩm Trường An dừng lại, cậu quay đầu nhìn Tào Tiến bằng khuôn mặt không có cảm xúc gì: "Thái Nhiễm, ai vậy?"

"Mày không cần phải làm bộ làm tịch với tao, hồi đó con đi.ếm Thái Nhiễm kia vì giúp mày nói mấy lời hay ho, mà chạy đến văn phòng dạy học nói tao cứ quấy rối cô ta cả ngày." Tào Tiến cười lạnh, "Tao thích nó hai ba năm, nó lại cho rằng hành vi này là quấy rối.

Thấy mày cũng biến khỏi mắt tao rồi, tao cũng lười so đo với nó."

"Nhưng hôm nay mày lại nhiều chuyện, thích lo chuyện bao đồng, vậy thì đừng trách tao không nói đến tình cảm."

"Ở trước mặt cảnh sát, uy hiếp người khác." Cảnh sát giao thông cầm máy ảnh liên tục chụp hình Tào Tiến, sau đó nói với đồng nghiệp làm công việc ghi chép, "Viết chuyện này vào."

Sau khi chụp xong, hắn nhét cái đầu đang dựa vào cửa sổ xe của Tào Tiến vào trong: "Tiên sinh, việc uy hiếp đe dọa người khác là phạm pháp, ngài nên đi học luật đi."

Tào Tiến né khỏi tay cảnh sát giao thông, không cam lòng nên lại thò đầu ra ngoài.

Cảnh sát giao thông lại ấn gã vào trong.

"Buông ra coi!"

Nghe thấy tiếng hét giận dữ của Tào Tiến, cảnh sát giao thông không chỉ không buông gã ra, mà còn kêu đồng nghiệp nâng kính cửa sổ xe lên.

Hắn xoay người đi đến trước mặt Thẩm Trường An: "Xin tiên sinh đừng lo lắng, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người dân, nếu gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, hãy gọi cho cảnh sát để được giúp đỡ."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An chỉ vào nơi bị Tào Tiến tông móp méo, "Chiếc xe này của bạn tôi rất đắt tiền, cậu ta đã vượt đèn đỏ, nên cậu ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đúng chứ?"

Cảnh sát giao thông không nhịn được mà bật cười: "Ngài cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý vụ này thỏa đáng."

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Trường An thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói với Đạo Niên: "Đạo Niên, may mà cậu ta chịu trách nhiệm hoàn toàn, chứ không thì......"

"Thái Nhiễm là ai?" Đạo Niên không quan tâm đến chiếc xe một chút nào hết, "Là cô gái mà cậu thích sao?"

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Thái Nhiễm: ??? Ai đang nói về tôi vậy?

____ ____ ____

Chú thích:

*Phi phú tức quý (非富即贵): Không phải người giàu thì cũng là người có quyền thế.

*Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): Những người bạn xấu, không tốt..

Bạn đang đọc Phấn Đấu Cho Khoa Học của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!