Chương 80: Phấn Đấu Cho Khoa Học

80

Phiên bản convert 25150 chữ

Kết thúc một ngày sôi động, Thẩm Trường An nằm trên giường, vươn tay chọc vào chiếc đèn ông sao mà Đạo Niên tặng cậu nhân ngày sinh nhật, ánh đèn lập loè nhưng không chói mắt, cậu nằm trên giường, bắt đầu sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Cậu gửi lời chúc cho Đạo Niên nhưng lại bị sét đánh, cuối cùng còn ngã xuống hố nữa.

Ký ức sau đó trở nên mơ hồ, khi tỉnh lại lần nữa thì đã ở trên máy bay riêng của Đạo Niên, Thần Đồ nói cậu bị bệnh nên được bọn họ đón về.

Thế nhưng cậu nhớ rất rõ rằng, cậu đã bị sét đánh, trong sân vẫn còn sót lại mấy cái hố to mà, chẳng lẽ lúc Đạo Niên đi đón cậu không nhìn thấy sao?

Hay là......!Thần Đồ đã che giấu giúp cậu vậy?

Nghĩ đến khả năng của Thần Đồ, Thẩm Trường An cảm thấy hắn có thể làm được.

Nhưng cậu chỉ muốn cho Đạo Niên sống tốt hơn mà thôi, tại sao ông trời lại phản ứng lớn như vậy chứ, như thể cậu là kẻ không tuân thủ pháp luật đang muốn cướp pháp trường vậy.

Đạo Niên không làm gì sai, nhưng sao ông trời lại đối xử bất công với y như thế?

Trái tim người vốn nghiêng về một bên, người khác gặp phải chuyện bất công, Thẩm Trường An sẽ đứng lên, cũng sẽ tức giận, nhưng sẽ không cảm thấy ấm ức.

Nhưng Đạo Niên thì khác, Đạo Niên là người thân thiết của cậu, nghĩ đến những khó khăn mà Đạo Niên phải chịu đựng trong những năm qua, cậu không khỏi chạnh lòng, cảm thấy ấm ức cho Đạo Niên

Cốc cốc.

Cửa bị gõ, Thẩm Trường An mở cửa, trông thấy Thần Đồ đứng bên ngoài, liền sửng sốt: "Thần Đồ?"

"Cậu quên chuyện đã ước hẹn với tôi rồi à?" Thần Đồ hỏi.

"Chuyện gì cơ?" Thẩm Trường An ngạc nhiên, cậu và Thần Đồ có ước hẹn gì mà không thể không nói ra vậy?

"Lúc ở đế đô, không phải đã nói sẽ đi theo tôi học phép thuật mỗi đêm sao?" Thần Đồ thấy Thẩm Trường An mặc đồ ngủ, vẻ mặt mờ mịt, liền biết cậu đã quên mất chuyện này từ lâu, không thể không thở dài nói, "Cậu quên thật rồi à?"

Thẩm Trường An cười gượng.

"Được rồi." Thần Đồ bước vào phòng, ánh mắt đột nhiên rơi vào chiếc đèn ông sao ở đầu giường, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, "Tối nay sẽ không dạy phép thuật cho cậu, tôi muốn biết căn bản của cậu trước."

"Ngồi xếp bằng trên thảm, thả lỏng thể xác và tinh thần."

Thẩm Trường An thuận theo lời này ngồi xuống rồi quay đầu hỏi Thần Đồ: "Có cần cởi q.uần áo không?"

"Cởi, cởi q.uần áo?!" Thần Đồ sợ tới mức lắc đầu lia lịa, "Không cần không cần."

Lỡ như làm tiên sinh biết được, hắn để Thẩm Trường An ở trong một không gian với hắn, còn kêu Thẩm Trường An cởi q.uần áo, thì có lẽ phủ thần này của tiên sinh cần phải thay đổi một môn thần khác mất thôi.

"Tôi thấy phim truyền hình đều diễn như vậy mà, nói gì mà cởi q.uần áo nửa người trên thì càng có lợi cho việc hấp thu linh khí của trời đất."

"Cho nên đây chỉ là suy nghĩ hạn hẹp của loài người các cậu mà thôi, linh khí không có chỗ nào là không có, chỉ một bộ quần áo nhỏ bé thì sao có thể ngăn cản được chứ?" Thần Đồ nghiêm nghị nói, "Ngồi ổn, thả lỏng thể xác và tinh thần, đừng nghĩ gì cả, tôi sẽ đả thông và làm sạch kinh mạch cho cậu."

Sau khi Thần Đồ đưa linh khí vào cơ thể Thẩm Trường An thì phát hiện thức phủ của cậu đã được mở ra từ lúc nào rồi, bây giờ thế mà đã có thể hấp thu linh khí trong không khí một cách vô thức, linh khí mà hắn chuyển vào giống như một chén nước đổ vào biển rộng, biến mất không còn dấu vết gì.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Thần Đồ âm thầm kinh hãi, thức phủ mạnh mẽ như vậy, nếu ở mấy ngàn năm trước, chỉ sợ đã sớm đạp đất phi thăng, trở thành đại tiên một phương rồi.

Hắn nhịn không được lại chuyển thêm một luồng linh khí vào trong, kết quả vẫn bị nuốt sạch.

Đây đâu phải thức phủ, rõ ràng nó là một cái động không đáy, còn là loại ăn cực giỏi nữa.

Thần Đồ rất khó chịu, nhưng Thẩm Trường An lại cảm thấy cả người rất thoải mái, giống như một mầm non gặp hạn hán lâu ngày, cuối cùng cũng chờ được mưa.

Cậu có thể cảm nhận được luồng khí thoải mái đang chuyển động quanh cơ thể mình, cậu không nhịn được mà muốn bắt lấy luồng khí này, không cho nó trốn.

Một lúc sau, cậu phát hiện Thần Đồ không còn truyền linh khí vào người mình nữa, có chút mất mát mà nhìn về phía hắn: "Làm cái này rất thoải mái đó, hay là chúng ta tiếp tục đi?"

"Cậu muốn tiếp tục, nhưng tôi chịu không nổi đây này." Thần Đồ lắc đầu lia lịa, "Cơ thể của cậu ăn quá giỏi, tôi có chút không chịu đựng nổi."

"Vậy sao......" Thẩm Trường An đồng tình nhìn Thần Đồ, hèn gì không làm yêu tinh mà lại muốn đến làm việc cho người ta, hóa ra là do năng lực không tốt nên chỉ có thể tới thế giới con người để kiếm cơm.

"Ánh mắt này của cậu là có ý gì, nghi ngờ năng lực của tôi hả?" Đường đường là môn thần, không biết đã từng lăn lộn giữa bao nhiêu loài người, gặp qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế của con người, ánh mắt kia của Thẩm Trường An có ý gì, hắn liếc mắt một cái là có thể biết được.

"Không có không có." Thẩm Trường An lắc đầu, "Ý của tôi là anh vất vả rồi, có muốn tích góp một chút thể lực, ngày mai tiếp tục lại không?"

"Chờ ngày mai gì chứ, bây giờ đến luôn đi." Thần Đồ vén tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không cho cậu mở mang kiến thức, cậu sẽ không biết cái gì gọi là hùng mạnh."

"Hai người đang làm gì vậy?" Không biết cánh cửa phòng đã bị đẩy ra từ lúc nào, Đạo Niên mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, đứng trên hành lang với khuôn mặt không cảm xúc, y nhìn Thần Đồ đang chuẩn bị duỗi tay về phía Thẩm Trường An, ánh mắt lạnh lẽo đến mức như được phủ một lớp sương giá.

Thần Đồ: ......

À ha, gặp ma rồi, bây giờ hắn nên giải thích thế nào với tiên sinh rằng hắn chỉ đang tiến hành hoạt động dạy học trong sáng và thân thiện với Trường An đây?

"Đạo Niên, anh vẫn chưa ngủ sao?" Thẩm Trường An cũng có chút kinh ngạc, cậu nhìn Đạo Niên đang đứng ở cửa, "Khuya rồi, anh đi ngủ trước đi."

Thần Đồ: Tôi khuyên cậu nên nói cẩn thận, đây chính là một đề bài toi mạng đấy.

"Tôi ở đây quấy rầy hai người lắm sao?" Chân Đạo Niên dường như đã bị bén rễ, không nhúc nhích tí nào.

"Tôi chỉ đang sợ anh ngủ không ngon thôi mà." Tất nhiên Thẩm Trường An sẽ không nói với Đạo Niên rằng cậu đang học phép thuật với một yêu tinh, cậu nhìn Thần Đồ, "Thật ra chúng tôi đang vật lộn."

"Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam ở bên nhau tập vật lộn?" Đạo Niên hừ lạnh, "Thẩm Trường An, sao trước kia tôi không phát hiện cậu có sở thích này vậy?"

Thần Đồ: Xong rồi, xong rồi, tiên sinh bắt đầu gọi tên đầy đủ rồi, đây là tiết tấu của sự tức giận đó.

Hắn lén liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, e rằng chốc lát nữa sẽ có sấm sét ầm ầm cho coi.

"Lúc nãy có tán gẫu với Thần Đồ về bộ môn quyền anh nên tùy tiện thử một chút." Thẩm Trường An cảm thấy vẻ mặt Đạo Niên có chút không ổn, "Đạo Niên, anh bị sao vậy?"

Thần Đồ: Ngài ấy bị cậu chọc giận đó!!!!!

"Không có gì đâu." Lời nói của Đạo Nhiên gần như là bị ép ra từ trong kẽ răng: "Thần Đồ, cậu về ngủ đi.

Lớn tuổi như vậy rồi, sao không dạy cho Trường An thói quen sinh hoạt tốt vậy, đêm hôm khuya khoắt mà tập vật lộn gì.

Cậu thích vật lộn như vậy, sáng mai cứ từ từ mà tập, đừng quấy rầy giấc ngủ của Trường An."

Thần Đồ: Tôi không phải, tôi không có, tôi bị oan mà.

"Thật ra là tôi muốn học......"

Thần Đồ: Tôi cầu xin cậu, đừng nói nữa.

Thần Đồ nói: "Tiên sinh nói đúng, tôi không nên dạy hư Trường An, để cậu ấy làm việc và nghỉ ngơi không đúng giờ giấc, giờ tôi sẽ trở về diện bích tư quá(*), kiểm điểm lại hành động sai trái của mình trong đêm nay."

Nói xong, hắn liền lăn lê bò lết đứng dậy từ trên sàn, không quay đầu lại mà chạy thẳng ra khỏi phòng Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An: "......"

Bản thân là yêu quái, vì để giữ được bát cơm của mình, thế mà có thể co được dãn được như vậy luôn.

Không dễ dàng, quá không dễ dàng mà......

Thấy Thẩm Trường An vẫn đang nhìn chằm chằm vào cửa, Đạo Niên nhướng mày, dường như ngay cả khóe mắt cũng mang theo vẻ không vui: "Trông cậu mất mát như vậy, có muốn tôi giúp cậu gọi cậu ta trở lại không."

Miệng Thẩm Trường An muốn nói được, nhưng não cậu lại lanh trí lựa chọn lắc đầu: "Không cần đâu, muốn học vật lộn thì lúc nào cũng có thể học, tôi nghe lời anh, đi ngủ sớm dậy sớm đây."

"Biết nghe lời là tốt rồi." Đạo Niên chỉ vào giường, "Lên giường nằm xuống."

Thẩm Trường An ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

Đạo Niên giúp cậu tắt đèn trong phòng.

Trong bóng tối, Thẩm Trường An nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Đạo Niên đang đứng ở cửa, y vẫn chưa đi.

"Trường An......" Bóng dáng của Đạo Niên di chuyển lên phía trước, dường như muốn tới gần Thẩm Trường An, nhưng rồi lại lùi về.

Sau một lúc im lặng, Đạo Niên lùi ra ngoài cửa phòng nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Thẩm Trường An mở to mắt nhìn về phía cửa, trông thấy Đạo Niên đang nhẹ nhàng đóng cửa cho mình, trong lòng nảy lên một loại cảm giác kỳ quái, cậu muốn giữ y lại nói thêm điều gì đó.

Thế nhưng cậu cũng không biết mình nên nói gì với Đạo Niên.

Đã muộn đến thế này rồi, nên thứ có thể nói có lẽ cũng chỉ có một câu "ngủ ngon" mà thôi.

Ngày hôm sau, Thẩm Trường An vừa đến văn phòng không lâu thì đã có một nhân viên giao hàng mang đến cho cậu một bữa sáng thịnh soạn, cậu không biết là ai mua cho mình nên không dám ăn, cũng không dám đưa cho đồng nghiệp ăn.

Không đến nửa tiếng sau, lại có thêm một nhân viên giao hàng mang đến cho cậu một đống đồ ăn vặt chưa mở, Thẩm Trường An đem đồ ăn vặt chất đống trong góc phòng.

Lại qua không lâu, tiếp tục có người mang đến cho cậu một bó hoa hồng trắng, nhưng cậu từ chối nhận.

Nửa tiếng sau, lại tiếp tục có người mang đến cho cậu một bó hoa hồng xanh, cậu vẫn từ chối nhận.

Các đồng nghiệp bị tình huống đa dạng diễn ra suốt một buổi sáng này làm cho sợ ngây người, dì Quyên đã biến kiểu tóc quăn lọn nhỏ thành kiểu quăn lọn to cũng không khỏi thốt lên: "Trường An, cháu lại gây ra món nợ phong lưu ở đâu đấy?"

Thẩm Trường An: "......"

Sao cậu biết được chứ?

Điện thoại đổ chuông, người gọi là Đạo Niên, cậu nhanh chóng nhấc máy.

"Trường An, trưa nay có người mời đi ăn hải sản, tôi sẽ đưa cậu đến đó cùng."

"Tôi đi theo, có phải có chút không thích hợp không?" Cậu quen biết Đạo Niên lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Đạo Niên đi dự tiệc, cùng lắm là nhìn thấy người khác đưa đồ đến khi ở nhà mà thôi.

"Thích hợp." Đạo Niên ở đầu dây bên kia nói, "Không có ai thích hợp ngồi cạnh tôi, ngoại trừ cậu."

Câu nói này......

Thẩm Trường An xoa xoa vành tai của mình, cảm thấy hai gò má hơi nóng lên.

"Trưa nay sau khi tan làm, tôi sẽ tới đón cậu, hửm?"

Thẩm Trường An: "Được, được."

"Trường An." Đinh Dương thò qua, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, "Đang gọi điện thoại cho ai thế, vành tai đỏ như vậy luôn rồi kìa?"

"Nhiều chuyện như vậy luôn à?" Thẩm Trường An đẩy đầu hắn lại, "Đừng nghĩ nhiều, là anh em tốt của tôi gọi điện thoại đến, muốn đưa tôi theo ăn tiệc thôi."

"Tôi cũng muốn có một người anh em tốt như vậy." Đinh Dương nhìn về phía Từ Trạch, "Người anh em, chừng nào thì cậu mới mang tôi đi ăn ké uống ké đây?"

Từ Trạch nhìn hắn, khéo léo liếc xéo một cái đè nén sự khinh bỉ.

Đến trưa, vừa đến giờ tan làm, Thẩm Trường An liền tắt máy tính văn phòng, chạy xuống lầu cũng không thèm quay đầu lại.

"Thẩm Trường An."

Một cô gái xinh đẹp ngăn cậu lại, cầm trên tay một bó hoa bách hợp tuyệt đẹp.

Thẩm Trường An dừng chân, nhìn cô gái đang đứng dưới tàng cây: "Cô Tằng Di?"

"Rất xin lỗi vì đã mạo muội đến quấy rầy cậu." Tằng Di nhìn anh chàng đẹp trai, cười tươi như ánh mặt trời trước mặt, lúc cô gặp phải tình cảnh nguy hiểm nhất, tất cả mọi người đều la hét bỏ chạy hết, chính cậu đã chạy ngược lại với dòng người, cứu sống cô dưới nhát chém đó.

Chàng trai này tốt về mọi mặt, điều không tốt duy nhất là cậu không thích cô.

Cô cắn m.ôi d.ưới, sắc mặt có chút tái nhợt, cô luôn thẳng thắn trong lời nói việc làm, chỉ có hôm nay là cô cảm thấy mình do dự thiếu quyết đoán.

Biết rõ trong mắt đối phương, mình chỉ là một người qua đường xa lạ, nhưng vẫn muốn tìm kiếm những hy vọng xa vời ngoài tầm với.

Giống như một người nghèo chạy đến trạm xổ số, biết rõ mình không có khả năng trúng giải độc đắc, nhưng vẫn không nhịn được mà ảo tưởng mình sẽ sống hạnh phúc như thế nào nếu trúng số.

"Xin hỏi, cô có chuyện gì vậy?" Thẩm Trường An nhìn chiếc xe màu đen đang đậu bên ngoài, vẫn kiên nhẫn dừng bước.

"Cậu không thích những bó hoa tôi tặng vào buổi sáng sao?"

"Wow, màn kịch cô gái si tình dũng cảm theo đuổi người trong lòng đang được trình diễn nè."

Một giọng nói vui sướng khi người gặp họa vang lên, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ sau lưng Tằng Di, hình như cái cây này lại cần được dạy dỗ rồi?

"Xin lỗi." Thẩm Trường An cười xin lỗi Tằng Di, "Tôi rất biết ơn tấm lòng của cô, nhưng tôi không thể tiếp nhận tấm lòng của tôi được."

Cây cổ thụ nhẹ nhàng đong đưa: "Câu chuyện đã chuyển sang hướng cô gái si tình và chàng trai vô tình, đàn ông đều những cái móng heo chết tiệt."

Sắc mặt Tằng Di trở nên tái nhợt, khóe mắt nổi lên hơi nước mờ mịt: "Cậu có người mình thích rồi đúng không?"

Bóng dáng của Đạo Niên nhanh chóng lóe lên trong tâm trí Thẩm Trường An, cậu nghĩ có lẽ cả đời mày mình chỉ có thể tập trung vào Đạo Niên, nên sẽ không có thời gian, cũng không tinh lực thích những cô gái tốt khác.

"Không có."

"Cậu không thích ai, mà tôi thì thích cậu, chúng ta có thể thử ở bên nhau, có lẽ......"

"Rất xin lỗi." Thẩm Trường An ngắt lời cô, "Tôi cảm thấy như vậy không công bằng với cô, cũng không công bằng với người mà có lẽ tôi sẽ thích trong tương lai."

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Tằng Di không cam lòng nhìn Thẩm Trường An: "Cậu chắc chắn sau này sẽ không thích tôi như vậy luôn sao?"

Thẩm Trường An không trực tiếp trả lời câu hỏi này, cậu không muốn làm bầu không khí trở nên xấu hổ hơn: "Xin lỗi."

Sự từ chối rõ ràng như vậy, sao Tằng Di có thể không hiểu được, cô lau đi những giọt nước mắt sắp rơi ra khỏi khóe mắt, mỉm cười nói: "Thẩm Trường An, cậu chính là chàng trai đầu tiên mà tôi chủ động theo đuổi trong đời."

"Nếu như cậu không thích tôi, thì thôi vậy." Tằng Di ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Là một người phụ nữ, tôi phải đối xử với mình tốt một chút, cậu đã không thích tôi, tôi cũng không ép buộc."

"Không biết sau này người nào có thể làm cậu động lòng nữa......"

"Trường An." Đạo Niên bước xuống từ trên xe, đi đến bên cạnh Thẩm Trường An, rất tự nhiên đặt tay lên vai cậu, "Sao lâu thế?"

"Có chút việc làm trì hoãn." Thẩm Trường An không nói về việc Tằng Di tỏ tình với cậu, rốt cuộc chuyện này liên quan đến mặt mũi của con gái nhà người ta, cậu không thể nói bậy được.

"Ừm." Đạo Niên chuyển mắt sang Tằng Di, dè dặt khẽ gật đầu, "Chào cô."

"Chào, chào anh." Tằng Di ôm chặt bó hoa trong tay, cảm thấy trên người người đàn ông này có một loại hơi thở khiến người ta sợ hãi.

Hơn nữa còn cô cảm nhận được, đối phương cũng không có ý muốn trò chuyện với mình, như thể cái gật đầu dè dặt vừa rồi cũng là để cho Thẩm Trường An thể diện mà thôi.

Đạo Niên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói với Thẩm Trường An: "Đi thôi."

"Ừm, được." Thẩm Trường An nói với Tằng Di, "Cô Tằng, tạm biệt."

Tằng Di cười khổ, người ta từng câu từng lời đều gọi "cô", đã lễ phép đến mức xa cách, nếu cô thật sự không biết thức thời, chính là tự làm mình mất mặt: "Tạm biệt."

Cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, bó hoa này cũng giống như tấm lòng hiện tại của cô, tặng không được.

Cô nhìn bóng dáng Thẩm Trường An và bạn cậu, loáng thoáng nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.

"Cậu thích nhận hoa sao?"

"Gì?"

"Ngày mai tôi tặng cho cậu, bảy màu được không?"

"Nói lung tung, trên thế giới làm gì có hoa bảy màu chứ."

Tằng Di ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu có chút trống rỗng, cô cứ cảm thấy hình như mình đã hiểu rõ được điều gì đó, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, thì lại cảm thấy chẳng hiểu được điều gì cả.

"Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?" Thẩm Trường An thấy Lưu Mao lái xe đến bờ sông, cười nói, "Đi ra sông ăn tiệc hải sản, người mời khách cũng sáng tạo ghê."

Thành phố Ngô Minh không gần biển nên hải sản trong các nhà hàng cao cấp đều được chở từ nơi khác đến, nhưng mặc kệ làm như thế nào, nó cũng không ngon bằng các thực phẩm tươi sống ở các vùng ven biển được.

Ra sông ăn hải sản, tuy rằng hương vị không chân thực như ở ven biển, nhưng ít ra cảnh vật cũng rất nên thơ.

"Thẩm tiên sinh, lát nữa cậu cứ ăn thoải mái, người mời tiên sinh ăn cơm lần này, mấy thứ khác đều bình thường, chỉ có hải sản là nổi tiếng nhất thôi." Lưu Mao cười ha hả nói, "Chỉ cần là hải sản mà cậu muốn ăn, ông ta đều có thể lấy ra cho cậu."

Thẩm Trường An không khỏi nuốt nước miếng.

Đạo Niên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không có nghe Thẩm Trường An và Lưu Mao nói chuyện phiếm, mà là bấm đốt ngón tay tính toán chuyện xảy ra hồi sáng.

Hóa ra là có một cô gái đưa đồ ăn thức uống và còn tặng hoa cho Trường An nữa.

Tặng hoa có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong văn hóa của loài người.

Nét mặt của Đạo Niên rất nặng nề, y cảm thấy mình cũng không muốn để Thẩm Trường An thuộc về bất cứ kẻ nào, càng không muốn cậu ở bên người khác.

Nếu Trường An đã hứa ở bên y đến già, thì cũng nên giữa lấy lời hứa này.

Đã hứa với ông trời rồi, sao có thể đổi ý được?

"Đạo Niên." Thẩm Trường An thấy Đạo Niên không nói lời nào, duỗi tay chọc chọc eo của y, "Người bạn này của anh làm nghề gì vậy, dễ ở chung không?"

"Không phải bạn." Đạo Niên cảm thấy nơi mà mình bị Thẩm Trường An chọc vào, có chút ngứa, "Bạn của tôi, chỉ có một mình cậu."

Thẩm Trường An muốn nói, chỉ có mình cậu là bạn thì sao được? Thế nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Đạo Niên, cậu thế mà lại cảm thấy mừng thầm một cách đáng xấu hổ.

Thẩm Trường An ơi Thẩm Trường An, cậu thầm trách mình trong lòng, sao mày có thể ích kỷ như vậy, lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?

Tuy nhiên, khi nghĩ đến mình là người bạn duy nhất của Đạo Niên, thì cậu vẫn thấy rất vui, cũng cảm thấy rất an toàn, hì hì.

Nhìn vẻ mặt như cười như nghiêm túc của Thẩm Trường An, Đạo Niên rũ mi xuống: "Cậu khác với tôi, cậu có vô số bạn bè......"

"Cái này thì không đúng rồi, bọn họ chỉ là bạn của tôi thôi, nhưng anh là người vào sinh ra tử với tôi, một người bạn thân không thể thay thế, cũng là anh em cả đời này của tôi." Thẩm Trường An càng giải thích, càng cảm thấy mình giống như tên cặn bã vô địch của thế kỷ đang nói với con gái nhà người ta rằng "Anh chỉ chơi đùa với mấy cô gái đó thôi, còn yêu thật lòng thì chỉ có mình em."

"Tôi biết." Đạo Niên nói với vẻ bình tĩnh, "Tuy rằng cậu có rất nhiều người bạn tốt, nhưng tôi là người đặc biệt nhất trong lòng cậu, như vậy tôi đã hài lòng rồi."

Nghe vậy, Thẩm Trường An giống như là nghe được một cô gái si tình nói với tra nam rằng "Em không cần anh chỉ yêu một mình em, chỉ cần anh vĩnh viễn nhớ về em, để em trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh, thì đời này xem như em cũng không phí hoài gì nữa."

Càng nghĩ càng cảm thấy mình là một đại tra nam vô địch thế kỷ, Thẩm Trường An không nhịn được mà muốn đối xử tốt với Đạo Niên hơn một chút, rồi lại tốt hơn chút nữa.

Không biết Lưu Mao lái xe như thế nào mà xe chỉ xuyên qua một đường hầm tối tăm, rồi chạy về phía trước chưa được ba phút thì đã ngừng ở bờ sông rồi.

Thẩm Trường An cảm thấy thiết kế của con đường này không được hợp lý lắm, một con đường hầm dẫn thẳng ra bờ sông, lỡ như có tài xế nào đó đầu óc không được tỉnh táo hoặc là không biết đường mà chạy đến đây vào buổi tối, sau đó lái xe xuống sông thì chắc chẳng kịp kêu cứu luôn.

Cậu sống ở thành phố Ngô Minh đã gần nửa năm, nhưng sao trước đây chưa từng phát hiện có một con đường như thế này vậy?

"Tiên sinh." Có một con tàu du lịch rất lớn cập bến trên sông, trên tàu du lịch, có một người đàn ông để râu, mặc áo khoác màu vàng, đi xuống từ phía trên đó với vẻ kích động, phía sau ông còn có mười mấy người đàn ông trẻ và đẹp trai đi theo, rất đông người, giống như ông trùm xã hội đen mang theo đàn em đi tuần vậy.

"Tiên sinh bằng lòng hạ mình tới nơi tồi tàn này của tôi, bồng tất sinh huy(*), mời ngài vào trong, mời ngài vào trong." Người đàn ông khom lưng mời Đạo Niên lên thuyền, cái eo đang cong gần như chưa từng thẳng lên.

Đến nỗi những thanh niên tuấn tú phía sau ông thì càng thêm cẩn thận, cong eo không dám liếc nhìn Đạo Niên lấy một cái.

Thẩm Trường An nghĩ, có lẽ bọn họ giống ông lớn xã hội đen hơn.

"Vị này là Thẩm tiên sinh đúng không?" Người đàn ông lấy lòng Đạo Niên xong, cũng không quên thổi phồng Thẩm Trường An một phen, "Từ lâu đã nghe đến tên của tiên sinh, bây giờ gặp được, quả nhiên là nhân trung......!một người tài giỏi, khí vũ hiên ngang(*)."

Nói xong, ông lại giới thiệu mười mấy thanh niên sau lưng mình, "Tôi họ Long, tên Quảng, ngài gọi tại hạ Long Quảng là được.

Mấy đứa nhỏ này đều là mấy đứa cháu không nên thân nhà tôi, nếu Thẩm tiên sinh cần gì, cứ việc nói cho bọn nó."

"Ông quá khách sáo rồi." Thẩm Trường An nhìn đám người trẻ tuổi này, gia đình này sinh nhiều con như thế, chắc năm đó cũng bị phạt không ít tiền sinh con nhỉ?

"Tiên sinh và Thẩm tiên sinh có thể đến đây, là niềm vinh hạnh lớn nhất của tại hạ."

Long Quảng đi trước dẫn đường, dọc theo đường đi, Thẩm Trường An nhìn thấy khắp nơi trên con tàu này đều được đính đá quý sáng chói, còn treo rèm pha lê, ngay cả đèn trên trần, cũng được làm bằng pha lê lấp lánh.

Đi lên trên, cậu nhìn thấy dòng chữ "Thủy Tinh Cung" treo ở cửa chính, khá đặc biệt.

Cũng không biết những viên pha lê và đá quý này là thật hay giả nữa, nhưng dù sao xếp chúng lại với nhau cũng không có quê mùa một chút nào, ngược lại còn xa hoa sang trọng đến cực điểm.

Bước vào trong cánh cửa, Thẩm Trường An nhìn thấy rất nhiều cô gái đang ngồi trong phòng, cậu nghĩ thầm, đừng nói đây là con gái và cháu gái của chủ nhà này nha?

Quả nhiên, Long Quảng giới thiệu nói: "Đây là con gái và cháu gái của nhà tôi."

Thẩm Trường An: "......"

"Mời ngài ngồi." Long Quảng dẫn Đạo Niên đến vị trí cao quý nhất ngồi xuống, chỗ ngồi của Thẩm Trường An ở ngay bên cạnh Đạo Niên.

Làm khách, ban đầu cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng thấy Đạo Niên ngồi ổn định vững vàng, không có chút không được tự nhiên nào, thì cũng thanh thản ổn định ngồi xuống theo.

Nói là tiệc hải sản, Long Quảng cũng không hề keo kiệt, tất cả cá tôm cua sò được bưng lên đều là những nguyên liệu cao cấp nhất, điều đáng sợ nhất là Thẩm Trường An còn phát hiện ngay cả trên bộ đồ ăn, cũng được đính những món châu báu xinh đẹp.

Thẩm Trường An vừa đặt con tôm to béo đã bóc vỏ vào chén Đạo Niên, vừa nó nhỏ bên tai y: "Đạo Niên, mấy món châu báu đều là thật hả?"

Đạo Niên nhàn nhạt nói: "Thật thì sao, chúng chỉ là vài món đồ chơi không bắt mắt mà thôi."

Tay cầm chén của Thẩm Trường An hơi chút lên, cậu nhìn bộ đồ ăn đính đầy đá quý trên bàn, kẻ có tiền đúng là có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn mà.

Không biết mấy món hải sản này được nấu như thế nào mà hương vị thơm ngon lạ thường, Thẩm Trường An cũng không có sức lực để nghe bọn họ nói gì, làm một người ăn ké có trình độ, điều cậu cậu cần làm là vùi đầu chăm chỉ ăn uống.

"Tiên sinh, nếu Thẩm tiên sinh thích mấy thứ này, không bằng để tại hạ cho người đưa mấy món ngài ấy thích nhất đến phủ mỗi ngày đi." Long Quảng chờ mong nhìn Đạo Niên, hy vọng y có thể gật đầu ngay lập tức.

"Tuy những thứ này có hương vị rất ngon, nhưng không thể ăn nhiều được." Giọng điệu của Đạo Niên có chút nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Trường An thì đầy vẻ cưng chiều, "Không cần gửi mỗi ngày, mỗi tuần chỉ gửi một lần là được."

"Được được được." Long Quảng liên tục gật đầu, không thể che giấu nụ cười trên mặt, "Tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chọn những thứ tươi ngon nhất gửi đến."

"Ừ." Đạo Niên chậm rãi gật đầu, cái này có nghĩa là đồng ý.

Nhóm con cháu ngồi đầy bàn cũng rất vui, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thẩm Trường An trở nên nhiệt tình hơn.

Nhiều năm như vậy, bọn họ thậm chí còn không có cách để ôm đùi, lại không ngờ tới, còn có thể đi đường vòng để cứu nước.

Nhận thấy đang có rất nhiều người lén lút nhìn mình, Thẩm Trường An làm bộ bình tĩnh lau khô khóe miệng rồi ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Thẩm Trường An vừa ngẩng đầu, mấy ánh mắt này liền vội vàng rút đi.

Tổ chức một bữa tiệc cao cấp như vậy, lại ân cần muốn tặng đồ cho Đạo Niên, vừa nhìn đã biết là có việc muốn nhờ.

Cậu quay đầu thấy trên mặt Đạo Niên không có vẻ khó xử, vì thế cũng không quản nhiều, bắt đầu xuống tay với một con cua to béo.

Cơm nước xong, trước khi đi, Thẩm Trường An nhận được hai cái hộp lớn từ Long Quảng.

"Lúc ăn cơm, tôi thấy hình như Thẩm tiên sinh có hứng thú với mấy món đồ chơi này, nên tôi muốn đưa mấy thứ này cậu ngắm." Long Quảng ân cần nói, "Đợi đến mùa thu hoạch, tại hạ sẽ gửi loại mới đến."

Thẩm Trường An từ chối không nhận, cuối cùng Đạo Niên mở miệng nói: "Cứ lấy chơi đi."

"Đúng đúng đúng, lấy chơi đi, lấy chơi đi." Long Quảng đưa bọn họ lên xe, "Mời hai quý ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến chơi ở Thủy Tinh Cung."

Sau khi xe chạy ra khỏi đường hầm, Thẩm Trường An mở hộp ra, nhìn thấy thứ được bảo là để "ngắm" ở bên trong, chân mềm nhũn suýt nữa đã quỳ ở trong xe.

Đầu năm nay, người có tiền tặng quà đều hào phóng như vậy à?!

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Người nhà họ Long: Nhà họ Long chúng tôi, thứ khác thì không có nhiều, chứ mấy món đồ chơi nhỏ này thì nhiều lắm, hải sản cũng nhiều nữa.

____ ____ ____

Chú thích:

*Diện bích tư quá (面壁思過): Là ngồi xoay mặt vào vách để xám hối về những lầm lỗi của mình đã gây ra.

*Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉):

_Nhà tranh rực rỡ, phát sáng (lời khách sáo)

_Thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa.

_ Rồng đến nhà tôm, quý khách đến nhà, thật là vinh hạnh.

*Khí vũ hiên ngang (器宇轩昂): Ý chỉ người có dáng vẻ đàng hoàng, tự tin, không chịu cúi đầu khuất phục trước những sự đe doạ..

Bạn đang đọc Phấn Đấu Cho Khoa Học của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!