Thủ đô Kim Thành - nơi xa hoa bậc nhất nước V, là nơi tập trung đông các danh gia vọng tộc có tiếng trong khắp cả nước.
Ngoài ra đây còn là nơi có nền kinh tế phát triển nhất nước V, sinh ra nhiều thiên tài kinh doanh thành đạt như bây giờ.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, một khi lựa chọn sinh sống ở đây thì tất cả mọi hành động cho dù là nhỏ nhất của bạn đều phải chịu sự soi mói dò xét từ người khác.
Họ như bới lông tìm vết, tìm mọi cách để hạ bệ những kẻ mình không thích xuống dưới đáy xã hội, đến khi kẻ đó không còn có khả năng sinh sống tại đây nữa mới thôi.
Hoàng Thiệu Huy là thiếu gia độc đinh của nhà họ Hoàng, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn, muốn gì có nấy không phải lo nghĩ gì nhiều, tuổi thơ trôi qua rất êm đềm và hạnh phúc.
Gen của nhà họ Hoàng rất trội, con cháu trong nhà hầu như đều là người thông minh tài giỏi, cậu cũng không ngoại lệ.
Từ khi còn nhỏ cậu đã bộc lộ rõ sự thông minh của mình, đi học cũng giống như người ta, không học thêm hay phụ đạo bất kỳ môn học nào nhưng ở mỗi kì thi cậu đều xuất sắc dành được hạng nhất toàn khối.
Càng lớn cậu lại càng thể hiện rõ sự nhạy bén của mình trong kinh danh, tuy vẫn chưa có nhiều hiểu biết nhất định nhưng vẫn có thể thay mặt cha đứng ra xử lý một vài công việc nhỏ nhặt trong công ty.
Trông cậu cứ giống như một thiên tử thời hiện đại vậy, rất được ông trời ưu ái.
Một người tài giỏi như vậy, ai lại không ngưỡng mộ.
Năm cấp ba, người theo đuổi cậu nhiều không đếm xuể, thư tình nhận được còn nhiều hơn cả số lần cậu đụng mặt cha mình.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong tương lai cậu chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Hoàng gia.
Nhưng tương lai làm sao có thể nói trước được.
Cuộc sống tốt đẹp ấy nhanh chóng bị phá hủy khi cha cậu đưa trở về một người thiếu niên nhỏ hơn cậu một tuổi, à không cũng không hẳn, cậu ta chỉ cách cậu vài tháng mà thôi.
Ông nói rằng cậu ta là con của mình, mẹ cậu vì chuyện này mà sốc đến mức phát bệnh, phải nằm tịnh dưỡng tận một tháng trời mới khỏe hẳn.
Sau khi sức khỏe đã hồi phục, bà nằng nặc yêu cầu ông ký giấy ly hôn và thu dọn tất cả đồ đạc trở về nhà ngoại ngay trong đêm, cậu cũng muốn đi cùng nhưng bà lại không cho phép.
Bà nói: "Cho dù cha con có con riêng bên ngoài đi chăng nữa thì con mới chính là thiếu gia hàng thật giá thật của nhà họ Hoàng, chỉ có con mới có đủ tư cách thừa kế sản nghiệp.
Con mà rời đi, tài sản vốn thuộc về con sẽ bị cậu ta cướp mất, con cam tâm để đứa con ngoài giá thú ấy cướp lấy hết những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình hay sao?"
Thiệu Huy tất nhiên không cam tâm.
Cậu căm ghét đứa con riêng này, chính bởi vì sự xuất hiện của cậu ta mà gia đình ba người hạnh phúc của cậu mới tan vỡ, nếu như không có sự xuất hiện của cậu ta thì cậu vẫn là người có cha có mẹ đầy đủ như bao người chứ đâu có như bây giờ.
Nhưng cậu không thể làm gì được, cậu ta được cha bảo hộ rất kỹ lưỡng, thậm chí còn thuê vệ sĩ theo sát bên người 24/7 như thể từng giây từng phút luôn có nguy hiểm rình rập xung quanh vậy.
Đãi ngộ này, thậm chí đến cả cậu còn chưa từng được trải nghiệm qua, nó cho thấy rõ sự ưu ái của ông dành cho đứa con riêng này thậm chí còn hơn cả con trai ruột là cậu.
Thiệu Huy không ngu ngốc đến mức bày kế hãm hại con riêng của cha ngay lúc này, thay vì làm vậy, cậu từng bước từng bước nâng cao năng lực của mình trong công ty khiến cho Hội đồng quản trị tin tưởng giao cho cậu những công việc quan trọng.
Còn đứa con riêng kia, đến cả tư cách bước chân vào công ty để làm việc còn chưa có, điều đó khiến cậu cảm thấy rất đắc ý.
Nhưng không để cậu phải đắc ý lâu, rất nhanh cậu ta đã được cha dẫn vào công ty tiếp nhận chức phó tổng giám đốc, chỉ thua kém cậu một chức vị.
Cậu còn có cảm giác, nếu không phải do cậu làm việc ở đây lâu hơn thì có khi cha đã nâng đỡ cậu ta lên thẳng chức tổng giám đốc, trực tiếp thay thế vị trí của cậu.
Không cam tâm vì điều này, Thiệu Huy nhiều lần gây sức ép nhằm khiến cậu ta phải gặp trở ngại trong công việc.
Nhưng không hiểu vì lí do gì mà hết lần này đến lần khác cậu ta điều có thể dễ dàng vượt qua trong khi đến cả loại công việc đơn giản nhất cậu ta còn không biết làm.
Nó khiến cậu cảm thấy bất công, một loại cảm giác mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ cảm nhận được.
Vì lí do gì cậu ta có thể may mắn vượt qua tất cả trong khi bản thân không hề có ý muốn học hỏi? Còn cậu hằng ngày đều cật lực học tập để có thể nâng cao năng lực, cần cù học hỏi để có thể xử lý công việc một cách hiểu quá nhất nhưng lại không bằng một phần mười sự may mắn đó của cậu ta.
Ôm trong lòng nổi khó hiểu này hơn 3 năm, đến khi gia tộc họ ngoại bị nhiều công ty liên hợp lại chèn ép mà sụp đổ, mẹ bị người ta cưỡng hiếp đến chết, còn bản thân bởi vì bị hãm hại dẫn đến thân bại danh liệt bị người đời chửi rửa thì cậu mới biết được nguyên nhân.
Hóa ra thế giới cậu đang sống cũng chỉ là một cuốn sách, mà đứa con riêng kia lại chính là nhân vật chính trong cuốn sách này, đó cũng là lí do vì sao cậu ta luôn được ưu ái đến mức khiến người ta phải cảm thấy khó chịu.
Còn cậu - Hoàng Thiệu Huy chính là nhân vật phản diện, là một người anh trai độc ác luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho nhân vật chính, nhiều lần hãm hại khiến cho nhân vật chính suýt lâm vào ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nực cười làm sao khi những điều được viết trong sách cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến huống chi là làm, cậu ta cũng chưa bao giờ gặp phải khó khăn gì, cũng chưa từng xém chết.
Còn cậu mới chính là người bị hại, vô duyên vô cớ bị gán lên đầu tội danh cấu kết với kẻ thù phản bội thủ đô.
Cuối cùng bị kết án tử hình, trước khi chết còn bị nhốt trong một cái lồng sắt chở đi khắp ngỏ ngách, hứng chịu đủ mọi lời sỉ vả thậm chí còn bị người dân xung quanh ném đá chọi trứng lên người, bầy hầy đến mức không nỡ nhìn thẳng.
.
.
.
Quay trở lại ngục tối, nòng súng từ trên tay cảnh sát chỉa thẳng vào đầu cậu, "pằng" một tiếng, viên đạn rời khỏi vỏ bay thẳng vào mi tâm cậu.
Sau cùng Thiệu Huy chỉ cảm nhận được cơn đau thấu xương, nó không kéo dài lâu mà chỉ trải qua trong chớp nhoáng.
Mất đi ý thức, cậu ngã ra sàn, máu đỏ từ đầu cứ thế chảy ra không ngừng.
Cậu, đã chết...
Rầm một tiếng, cánh cửa ngục bị đẩy ra một cách mạnh bạo, người đàn ông khoát trên người bộ quân phục, hai mắt tràn ngập tia máu không chút kiên dè bước thẳng vào bên trong, cúi người ôm lấy thân xác đang dần mất đi độ ấm của cậu thiếu niên.
"Giết!" Giọng nói hắn trầm đến cực điểm ra lệnh cho thuộc hạ sau lưng xử lí tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả kẻ đã ra tay bắn phát súng ấy.
Sau đó hắn bế cậu rời khỏi nơi dơ bẩn lạnh lẽo này, nếu để ý kỹ có thể thấy được cánh tay của hắn đang run lên từng cơn.
Có lẽ việc cậu chết khiến hắn khó lòng chấp nhận được, cho đến khi thân xác cậu đã lạnh đi, hắn cũng chỉ xem như cậu đang chìm vào một giấc ngủ say.
Giọng nói hắn khàn khàn: "Anh đưa em về nhà, về đến nhà rồi sẽ không có ai có thể làm tổn thương em, yên tâm mà ngủ nhé bé ngoan..." Nói đến đây, cổ họng hắn bỗng nghẹn ứ lại, không thể nói thành lời.
Chỉ có thể tiếp tục ôm cậu lên xe, rời khỏi nơi xa hoa lại mang đầy đau khổ này.