"Sao vậy, cô nương Hồng Hoa của chúng ta đã trưởng thành rồi à, cũng bắt đầu tương tư rồi!"
"Nói gì vậy, ta cũng chưa từng gặp qua hắn, chỉ là hiếu kỳ thôi. Hiện giờ cả Hắc Vương Thành ai mà chẳng hiếu kỳ, Mộc lão ngươi nói xem hạ giới kia rốt cuộc có bí mật gì, mà lại có thể xuất hiện một vị cự đầu Thiên Cổ như vậy."
"Thôi được rồi, đại thiên thế giới mà, không có gì là lạ. Đúng rồi, việc tu luyện của ngươi thế nào rồi?" Mộc lão đột nhiên chuyển đề tài.
"A!" Thiếu nữ Hỏa Hồng che lỗ tai, làm bộ không nghe thấy gì, rồi nhanh chóng chạy đi mất.
-
Hai ngày sau, phủ thành chủ khắp nơi vui mừng, toàn bộ phủ người đến người đi, hôm nay chính là ngày thọ ba ngàn tuổi của Mộc lão chủ nhân Hắc Vương Thành. Mặc dù Mộc lão không quản sự vụ, nhưng không thể thay đổi được sự thật hắn là người mạnh nhất Hắc Vương Thành, không ai dám không nể mặt, phàm là thế lực lớn nhỏ trong phạm vi quản hạt của Hắc Vương Thành đều tới.
Hai người thụ nhân ở cửa thỉnh thoảng lại hô to tên khách nhân này.
"Đại Giang bang Tiền bang chủ đến!"
"Lam Vũ tộc trưởng đến!"
"Kiếm Tông Thượng Quan Vân đến!"
"Hồng Hồ tộc -"
-
Trong đại sảnh, một lão nhân già nua ngồi trên thủ tọa, chính là chủ nhân Hắc Vương thành Mộc lão, bên cạnh một thiếu nữ áo đỏ đang rót rượu cho lão, hai bên tả hữu đều có bốn chỗ ngồi, đã có bảy chỗ kê đầy người, chính là thủ lĩnh của tám đại thế lực Hắc Vương thành.
Phía dưới còn có trên trăm chỗ ngồi rải rác, là chỗ ngồi dành cho một số thế lực nhỏ hoặc các loại tán tu.
Hai vị Thụ Nhân ở cửa vẫn đang không ngừng cao giọng hô hoán, lúc này đột nhiên xuất hiện ba bóng người trước mặt hai vị ấy, người cầm đầu mặc chiến bào Ma Long, toàn thân tràn ngập khí phách ngạo nghễ, hai người phía sau một người tướng mạo thanh tú khoác trên mình áo bào đỏ, một người mặc áo đen đeo mặt nạ bạc.
Chính là ba người Chu Khung, Liên Sinh, Huyền Nhất.
Một trong hai vị Thụ Nhân chắp tay hướng về Chu Khung, nói rằng: "Các hạ có mang theo thiếp mời hay không?"
Chu Khung bình thản nói: "Không có thiệp mời, bản tọa nghe nói chủ nhân Hắc Vương Thành hôm nay đại thọ, cho nên cố ý đến chúc mừng một chút, chẳng lẽ không được sao!"
Đồng thời trên người Chu Khung có một cỗ bá khí tăng thêm khí thế áp về phía hai người, một thụ nhân khác vội vàng nói: "Được, không biết các hạ thuộc thế lực phương nào, chúng ta vừa lúc thông báo một tiếng!"
"Bản tọa là Ma Giáo Giáo Chủ." Nói xong, Chu Khung không đợi hai người thông báo, trực tiếp mang theo Liên Sinh và Huyền Nhất đi vào trong phủ, hai thụ nhân chịu uy thế căn bản không dám ngăn cản.
Thủ lĩnh các thế lực lớn bên trong đang nói chuyện phiếm, trong đó Tiền Tứ Hải chỉ vào một vị trí trống ở đối diện cao giọng nói: "Ta thấy chúng ta vẫn nên bỏ vị trí này đi, tên Long Xương kia bây giờ còn không biết đang chữa thương ở xó xỉnh nào, căn bản không đến được!"
Một người toàn thân hắc y, đầu đội miếng vải đen, toàn thân quỷ khí dày đặc, vỗ mạnh bàn một cái: "Ta nói, tên Lôi Xương kia cũng quá rác rưởi, lại có thể bị người vừa phi thăng từ hạ giới đánh trọng thương, ta thấy, một mình hắn căn bản không xứng cùng chúng ta trở thành tám thế lực lớn của Hắc Vương Thành."
Nữ nhân mặc một thân áo hồng giống như nhân loại, lại có đuôi hồ ly ở bên cạnh, cũng nhẹ nhàng nói: "Ta thấy cũng đúng, thương thế của Lôi Xương kia chắc là đã khôi phục không tốt, trực tiếp thay thế cho tộc đàn của bọn họ là được rồi."
Lúc này phía sau Tiền Tứ Hải có một thanh niên đang đứng thẳng, lưng đeo một thanh trường kiếm, tay phải thình lình đeo một chiếc nhẫn, thỉnh thoảng còn tản ra ánh sáng màu lam, nghe phần đông người đứng đầu thế lực bàn luận về chuyện giáo chủ Ma Giáo, sắc mặt vẫn luôn khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, rõ ràng là Triệu Lập đã biến mất ở Thương Ngô đại lục.
"Phúc lão, ngươi nói giáo chủ Ma Giáo kia thật sự đã đạt tới Thiên Cổ cảnh sao, còn có thể một kích làm tộc trưởng tộc Độc Nhãn Thiên Cổ bát trọng bị thương nặng."
Chiếc nhẫn tản mát ra một đoạn u quang, một đoạn văn xuất hiện trong đầu Triệu Lập.
"Tốc độ tu luyện của hắn quả thật quá nhanh, có thể sánh ngang với một số hoàng tử, thánh tử của thánh địa đế triều, nhưng hắn đều không phải, trừ phi hắn là đại năng chuyển thế!"
Triệu Lập cau mày, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn.
"Giáo chủ Ma Giáo đến!"
Tiếng chúc mừng bên ngoài truyền đến trong nháy mắt làm cho mọi người trong sảnh đường kinh ngạc.
"Mẹ nó, hắn cũng dám đến phủ thành chủ, chẳng lẽ hắn không biết chúng ta đều ở đây sao?" Ngưu Đầu Nhân sờ sờ sừng, hung hăng nói.
Mấy người khác cũng đều âm trầm nhìn về phía ba người đang bước vào. Ngay cả Mộc lão ngồi ở thủ tọa cũng nhìn về phía người mới đến, thiếu nữ áo đỏ đang rót rượu cho Mộc lão cũng ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.