Chương 101: Phật Môn Ác Thê

Yêu tu lão tổ

Phiên bản convert 16927 chữ

Cái gì gọi là nghiệt duyên? Đối với Âm Tế Thiên mà nói, trong tình huống có vô số tu sĩ bay đến biên thành, còn có thể gặp phải người kia, thì đây chính là một loại nghiệt duyên! Hắn và bọn Vô Tịnh mới vừa bay ra khỏi Bắc hoàng thành không bao lâu thì đụng phải Hiên Viên Duật và Tư Đồ Tâm, họ cũng nhận được tin tức Thú Triều và đang nóng lòng bay đi. Nếu Âm Tế Thiên nhìn thấy Hiên Viên Duật sớm hơn một chút, hắn sẽ bảo Vô Tịnh bay chậm lại hoặc đáp xuống phía dưới. Thế nhưng hai người kia đứng khuất bóng vì thế khi họ đến gần rồi hắn mới nhìn thấy.

Hiên Viên Duật nhìn thấy Âm Tế Thiên lẳng lặng lấy đấu lạp từ túi càn khôn ra đội lên đầu, tủm tỉm cười nói: “Tịch Thiên, chúng ta thật là có duyên!”

Âm Tế Thiên chắp tay trước ngực: “Hiên Viên thí chủ, nghiệt duyên là một loại duyên phận tội ác, nó sẽ làm ngài không hạnh phúc, cũng mang đến cho người khác đau đớn tột cùng!”

Hiên Viên Duật cười cười: “Ta thấy trí nhớ Tịch Thiên không tốt lắm, trên đỉnh Duyên sơn hôm ấy, rõ ràng chúng ta cầu được là thần duyên!”

Tư Đồ Tâm nghe Hiên Viên Duật nói vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, khó tin mà hỏi lớn: “Cái gì?”

Âm Tế Thiên châm chọc cười khẽ! Cái đó gọi là cầu được thần duyên sao? Rõ ràng là Hiên Viên Duật cưỡng chế kéo tóc hắn, chẳng quan tâm xem hắn có đồng ý hay chưa mà đem đi cầu duyên! Nếu là thế, làm sao hắn có thể thừa nhận lời Hiên Viên Duật nói là cầu được thần duyên chứ! Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên im lặng, lại tiếp tục nói: “Sao hai tháng này, ngươi không đến khách *** tìm ta? Ta nghĩ là ngươi sẽ rất muốn biết ai đã hủy linh căn của ngươi! Chẳng lẽ ta đoán sai?”

Mấy ngày nay y vẫn luôn chờ Âm Tế Thiên, đáng tiếc đến tận khi Thú Triều đột ngột xảy ra thì vẫn không thấy hắn tìm đến! Âm Tế Thiên nhướng mày: “Hiên Viên thí chủ nói xem, bần tăng biết hay chưa biết thì có gì khác nhau? Với năng lực hiện tại của bần tăng, đến trói gà còn khó chứ đừng nói là đối phó với một người có tu vi!”

Thực ra hắn cũng rất muốn biết người kia là ai, thế nhưng ai mà biết được Hiên Viên Duật có đáng tin hay không? Tư Đồ Tâm lấy lại *** thần, lo lắng hỏi: “Hiên Viên sư huynh, ngươi vừa nói gì cơ?”

Hiên Viên Duật cứ như không nghe thấy Tư Đồ Tâm nói, tiếp tục trò chuyện với Âm Tế Thiên: “Ta có thể giúp ngươi mà!”

Âm Tế Thiên kéo đấu lạp xuống, nhếch miệng cười, xem ra Hiên Viên Duật đang rất sốt ruột việc gì đó, may mắn hắn không bị trúng kế!

“Bần tăng và Hiên Viên thí chủ chẳng phải quen chẳng thân, vì sao Hiên Viên thí chủ lại giúp bần tăng? Hơn nữa, cổ nhân vẫn nói “oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, vì thế buông tha được thì cứ buông tha!”

Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Duật cảm thấy vô lực như vầy, y không tin Tịch Thiên bỏ qua được, hơn nữa, y cho là có Vô Tịnh ở đây nên Tịch Thiên mới tỏ vẻ không thèm để ý xem người đã hủy linh căn của hắn là ai!

Tư Đồ Tâm thấy Hiên Viên Duật ngó lơ mình, liền trút giận sang Âm Tế Thiên: “Cái tên xú hòa thượng này, rõ ràng đã có Minh sư huynh, giờ còn muốn thông đồng với Hiên Viên sư huynh. Ngươi có chỗ nào giống hòa thượng thanh tâm quả dục của Vạn Phật tự chứ! Rõ ràng là một tên *** tăng! Đại *** tăng!”

Từ đầu tới cuối Vô Tịnh vẫn không lên tiếng, nghe thấy những lời Tư Đồ Tâm vừa nói, sắc mặt liền biến đổi, không khỏi trầm giọng nói: “Thỉnh vị nữ thí chủ này ăn nói cẩn thận! Không nên bêu xấu sư thúc của bần tăng!”

Vô Tịnh đều nhìn đều nghe thấy rõ ràng, cơ bản sư thúc không có để ý tới Hiên Viên thí chủ, mà ngược lại Hiên Viên thí chủ cứ chủ động nói chuyện với sư thúc! Hiên Viên Duật lạnh lùng nói: “Sư muội, đừng vô lễ!”

Âm Tế Thiên đối với những lời Tư Đồ Tâm vừa nói không để tâm chút nào! Hắn chỉ không rõ lắm, vì sao Hiên Viên Duật lại thấy hứng thú với mình, hơn nữa còn nói sẽ giúp mình báo thù, hắn cứ có cảm giác kiểu như Hiên Viên Duật muốn tạo quan hệ với mình!

Tư Đồ Tâm ủy khuất trừng Âm Tế Thiên: “Đều là tại hắn!”

Còn chưa nói dứt lời thì nàng bị ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Duật liếc qua, lúc này những lời khó nghe đang định nói ra mới nuốt ngược vào trong bụng. Thanh Bảo nhìn nhìn Âm Tế Thiên như đoán được gì đó, đột nhiên cười nói: “Không phải Tịch Thiên tiểu sư phụ muốn tham gia Thú Triều đó chứ?”

Âm Tế Thiên giả như không nghe thấy!

Thanh Phong tung hứng: “Thanh Bảo, chắc ngươi nhầm rồi! Với năng lực hiện giờ của Tịch Thiên tiểu sự phụ thì làm sao có thể tham gia Thú Triều chứ!”

Thanh Bảo gật gù: “Sư huynh nói cũng đúng! Cứ cho là Tịch Thiên tiểu sư phụ muốn tham gia Thú Triều thì cũng phải đi cùng Minh sư huynh mới phải, hiện giờ là đi cùng với Vô Tịnh sư phụ, không phải là bị Bắc gia đuổi đi rồi đó chứ?”

Tư Đồ Tâm nhìn Thanh Bảo và Thanh Phong ngầm trào phùng Âm Tế Thiên, đáy mắt hiện lên tia cười đắc ý. Âm Tế Thiên nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh lùng. Hiện giờ vui vẻ được thì cứ vui vẻ đi, sau này hắn nhất định sẽ làm cho bọn họ khóc thét!

Bắc Sinh và Bắc Duy vẫn luôn đi theo phía sau, thấy Thanh Phong và Thanh Bảo kẻ tung người hứng chế nhạo thiếu phu nhân của bọn họ thì lập tức bay lên. Bắc Sinh hừ một tiếng: “Đồ chó má các ngươi, Bắc gia mà muốn đuổi thiếu phu nhân đi thì cần gì phái chúng ta theo sau? Đúng là đầu óc bị yêu thú đạp hỏng!”

“Ngươi…” Thanh Bảo và Thanh Phong bị mắng đến tức điên, nhưng chỉ có thể giận dữ trừng Bắc Sinh! Hiên Viên Duật khẽ híp mắt, lạnh lùng liếc Thanh Bảo và Thanh Phong, thản nhiên nói: “Hai người các ngươi có phải muốn bị phạt hay không?”

Thanh Bảo Thanh Phong nghe vậy thì hoảng hốt, nhanh chóng lui trở lại vị trí ban đầu! Tư Đồ Tâm thấy Hiên Viên Duật giúp đỡ người Bắc gia thì thở phì phì vò quần áo trên người. Hiên Viên Duật quay đầu nói với Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên muốn đi biên thành sao? Vừa lúc! Chúng ta có thể làm bạn đồng hành”

Tư Đồ Tâm không nhịn được xen miệng nói: “Ai muốn làm bạn với hắn?”

Ánh mắt Hiên Viên Duật đột nhiên hiện lên vẻ tà ác: “Tư Đồ Tâm, ngươi muốn đi một mình thì chẳng ai ngăn đón ngươi đâu!”

Tư Đồ Tâm thấy Hiên Viên Duật thật sự nổi nóng, cuống quít lôi kéo tay áo Hiên Viên Duật: “Hiên Viên sư huynh, ta sai rồi! Ta không nói lung tung nữa đâu!”

Hiên Viên Duật dùng tay kia kéo tay nàng ra, tiếp tục nói với Tịch Thiên: “Trước khi rời đi Bắc hoàng thành, ta nhận được tin của sư phụ, lão nhân gia hy vọng được nhìn thấy ngươi. Đợi đến khi tới biên thành, ta đưa ngươi đi gặp sư phụ!”

Sư phụ của Hiên Viên Duật? Vậy không phải là mẹ ruột của Bắc Minh sao?

Âm Tế Thiên cắn cắn môi, trong lòng đột nhiên có chút không tự nhiên, làm hắn có cảm giác con dâu xấu cũng phải đi gặp bố mẹ chồng! Hiên Viên Duật thấy hắn không lên tiếng thì không nói nữa, bất quá khóe miệng lại nở nụ cười khó hiểu!

Bắc hoàng thành cách Biên thành hơn vạn dặm, đoàn người Âm Tế Thiên đi ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư mới tới biên thành! Tường Biên thành cao ngất trời, chiến địa rất lớn, mở rộng về các phía Đông Tây Nam Bắc. Trừ bỏ những người do các gia tộc và môn phái lớn điều tới trấn giữ bên ngoài, thì cũng chỉ có một số ít tu sĩ thanh bần ở lại đây. Vào ngày thường, không khí Biên thành rất quạnh quẽ, không chỉ do sát cạnh Vạn Yêu Sâm Lâm, mà còn do nơi này khá ít người, dường như mỗi hộ gia đình đều ở cách nhau rất xa.

Âm Tế Nhiên nhìn người qua kẻ lại, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ: “Chúng ta đi xung quanh ngao du trước đi!” Nhân cơ hội người Bắc gia chưa tới thì đi cho đã, đợi bọn họ tới lại phải chịu quản thúc, khó mà đi dạo lung tung!

Hiên Viên Duật cười nói: “Tịch Thiên! Ta phải tìm chỗ ở của sư phụ, vì thế hiện tại tạm chia tay!”

Âm Tế thiên nhìn đám người náo nhiệt, không yên lòng gật đầu.

“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau thôi!”

Hiên Viên Duật vừa nói xong câu đó thì cùng bọn Tư Đồ Tâm rời đi!

“Hiện tại đi tham quan đây đó đã!” Âm Tế Thiên vụt chạy đến chỗ đám người náo nhiệt! Bắc Duy và Bắc Sinh gấp gáp đuổi theo, Bắc Sinh hạ giọng nói nhỏ bên tai Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, nơi này rất hỗn tạp, cẩn thận là trên hết!” Âm Tế Thiên nghe Bắc Sinh nói, mới chú ý tới những tu sĩ đi ngang đều muôn hình vạn trạng. Trừ bỏ những tu sĩ tu chân mà hắn đã từng thấy qua, thì còn có phật tu, ma tu, quỷ tu, cả yêu tu ăn diện đầy yêu khí nữa!

Hắn đến Tu Chân giới đã hơn ba tháng, đây là lần đâu nhìn thấy nhiều loại tu sĩ khác nhau như vậy! Âm Tế Thiên nhỏ giọng hỏi: “Ma tu, quỷ tu, yêu tu không phải thường đối nghịch với tu sĩ tu chân sao? Vì cớ gì bây giờ đều cùng tụ lại một chỗ?”

Bắc Sinh rất kỳ quái khi Âm Tế Thiên không biết sự tình liên quan đến Thú Triều, bất quá gã vẫn giải thích: “Tất cả mọi người đã bàn bạc với nhau, mỗi năm đến ngày Thú Triều thì các môn phái lớn, các gia tộc lớn và các loại tu sĩ khác nhau, đều phải bỏ qua hiềm khích lúc trước để cùng nhau đối phó yêu thú. Trong ngày Thú Triều thì không được sinh sự, cho dù có thù lớn đến đâu cũng phải gạt qua một bên!”

“À… thì ra là thế!”

Âm Tế Thiên *** tế quan sát các loại tu sĩ khác nhau, đoán xem những kẻ nào phát ra khí tức âm trầm thì là quỷ tu, người nào lộ ra tà khí thì là ma tu, cuối cùng là ăn mặc yêu khí thì là yêu tu, ngay cả động tác cũng tràn đầy yêu khí thì chắc chắn là yêu tu rồi.

“Thiếu phu nhân, ta cảm thấy bên kia hơi kỳ quái!” Bắc Duy nhận ra được dị trạng, nhanh chóng nhỏ giọng nói. Vô Tịnh cũng phát hiện, vội vàng đến bên cạnh Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn theo ánh mắt của Bắc Duy, nhìn về nhóm yêu tu phía trước, chỉ thấy mấy tên yêu tu kia đều quay mặt lại, hình như là đang đánh giá bọn họ. Bắc Sinh nhìn hơn một ngàn yêu tu bộ dáng rục rịch, mà ngay cả ma tu và quỷ tu bên cạnh cũng bị yêu tu ảnh hưởng, dần dần hướng mắt nhìn về phía bọn họ.

Gã không khỏi lo lắng nói: “Chúng ta rời khỏi đây nhanh!”

Bắc Duy đồng ý gật đầu. Âm Tế Thiên cũng rất kỳ quái, nhanh chóng xoay người, mới bước được nửa bước đã bị mấy tu sĩ đi phía sau chắn ngang,khiến hắn phải lùi lại mấy bước. Bắc Sinh và Bắc Duy nhanh chóng đỡ lấy Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên đứng vững thân mình, giữ đấu lạp ở trên đầu, hắn nhìn thấy người đụng phải mình là một nam tu sĩ, đang dùng ánh mắt yêu dị nhìn thẳng vào hắn, sau đó giọng điệu tự cho là rất thân thiết nói với hắn: “Thật sự xin lỗi! Ta không nhìn thấy phía trước có người mới đụng phải đạo hữu. Vị đạo hữu này không sao chứ?”

Âm Tế Thiên bị người kia nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu cũng run lên, không muốn gây sự nên nói: “Không sao!”

Tu sĩ yêu tu tiến lên một bước: “Ta thấy thân mình đạo hữu có vẻ không tốt lắm, sợ đụng đau ngươi, chi bằng để ta nhìn sơ một chút xem đạo hữu có sao không, nếu không thì ta băn khoăn lắm!”

Khóe mắt Âm Té Thiên giựt giựt, hắn không cho rằng tu sĩ yêu tu kia chỉ vì đụng phải một người mà cảm thấy băn khoăn. Bắc Sinh và Bắc Duy cũng thấy nam tu sĩ này không ổn, vội vàng bảo vệ Âm Tế Thiên ra phía sau. Vô Tịnh hai tay tạo thành chữ thập, đi đến phía trước bọn người Bắc Sinh nói, với tu sĩ yêu tu: “A di đà phật, người xuất gia sẽ không nói dối, sư thúc của bần tăng nếu đã nói không có chuyện thì tức là không có chuyện gì, tạ ơn thí chủ đã quan tâm!”

Tu sĩ yêu tu vẫn cười nói: “Vẫn nên để ta kiểm tra một lần thì trong lòng với có thể an tâm!”

Lời vừa dứt thì một cỗ linh khí cường đại nhanh chóng bao phủ cả ba người Vô Tịnh Bắc Sinh và Bắc Duy, nhất thời khiến cả ba người đều không thể động đậy. Vô Tịnh và Bắc Sinh Bắc Duy sắc mặt đại biến, Bắc Sinh cắn chặt răng rít ra tiếng: “Thiếu… Thiếu phu nhân, mau chạy đi!”

Nghe thấy thế, Âm Tế Thiên nhíu mày, không có ý định bỏ chạy mà muốn đứng lại đó xem xem tu sĩ yêu tu kia muốn làm gì. Lại nói, hiện tại hắn chỉ là người thường, sao có thể chạy trốn khỏi tu sĩ có tu vi cao hơn cả Vô Tịnh? Chi bằng giữ sức để nghĩ cách chạy trốn! Tu sĩ yêu tu đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, khách khí nói: “Vị đạo hữu này, không cần lo lắng, ta chỉ xem xem thân thể ngươi có việc gì hay không thôi. Kiểm tra xong rồi sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không mảy may làm bị thương các ngươi!”

Âm Tế Thiên nhận ra tu sĩ yêu tu kia không nói dối, hơn nữa cũng không cần phải nói dối. Nếu như gã muốn mạng bọn họ, với gã mà nói thì nhẹ như lông hồng, không nhất thiết phải viện lý do gì để lại gần mình.

“Vậy đành nhờ vị đạo hữu này xem xong thì thả sư điệt và hộ vệ của bần tăng ra!”

Tu sĩ yêu tu sảng khoái đáp ứng: “Cái đó là đương nhiên!” Gã bước đến trước mặt Âm Tế Thiên, đầu tiên là ngửi ngửi người hắn. Trong mắt vị tu sĩ kia hiện lên vẻ hưng phấn, đôi môi màu tím đen không biết là do quá vui hay quá sợ hãi mà run rẩy không ngừng. Nháy mắt, trên mặt gã thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, không khỏi vươn tay đến bụng của Âm Tế Thiên dò xét, sau đó nhanh rút tay về. Cuối cùng lại đánh giá một hồi, rồi ôm quyền nói với Âm Tế Thiên: “Quấy rầy!”

Tu sĩ yêu tu vừa xoay người đi thì linh áp cũng bị thu hồi lại, bọn người Vô Tịnh buông lỏng cơ thể, cả người ngã ngồi trên mặt đất. Bắc Sinh lau mồ hôi trên trán, thở dốc không ngừng: “Ta còn tưởng ta nhất định chết chắc!”

Bắc Duy cũng dùng ống tay áo lau mồ hôi, hỏi Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, hắn làm gì ngươi vậy?”

Âm Tế Thiên nhìn tên tu sĩ kia lắc lắc đầu đi đến chỗ nhóm yêu tu đang tụ tập. Tên yêu tu vừa rồi hành động giống y như Thôn Phách trước kia, là muốn nhìn xem hắn có tu vi hay không sao? Cách đó không xa, tên tu sĩ kia vừa trở lại với nhóm yêu tu đã bị bọn họ sôi nổi hỏi:

“Lão tổ, vị tu sĩ tu chân kia rốt cục là ai, vì sao chúng ta nhìn thấy hắn thì khí huyết trong cơ thể lại hưng phấn sôi trào. Tuy nhiên, toàn thân lại không ngừng run rẩy, thậm chí còn muốn quỳ xuống thần phục tên tu sĩ ấy!”

“Đúng vậy, ta cũng có cảm giác thế! Quá kỳ lạ! Mấy trăm năm nay ta chưa từng gặp chuyện lạ như vậy! Vừa rất hưng phấn nhưng lại rất sợ hãi, cảm giác quá mâu thuẫn!”

“Lão tổ, ngài không phải vừa mới xem tên tu sĩ kia sao? Trên người hắn có mang theo pháp bảo gì đó để khắc chế yêu tu chúng ta hay không? Nếu thật như vậy thì chúng ta thừa dịp Thú Triều giết chết hắn, sau đó hủy diệt pháp bảo kia!”

Lão tổ vội đưa tay ngăn cản người vừa muốn giết Âm Tế Thiên: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ!”

Gã nhăn mày: “Các người nói này đó, bổn tọa cũng giống vậy, nhưng có vẻ đó không phải vì pháp bảo!”

Nhóm yêu tu vừa nghe thì đồng loạt kinh ngạc nhìn lão tổ. Lão tổ bọn họ đã là cảnh giới đại Thừa, làm sao có thể thần phục một tên tu sĩ không tiếng tăm. Lão tổ bảo tất cả rời đi, chỉ để lại thân tín bên người.

“Lão tổ, tên tu sĩ kia rốt cục là ai?” Thiên Thuyết tò mò hỏi

Lão tổ nheo lại ánh mắt yêu dị, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Âm tế Thiên đang đi đi: “Đi bên người tên kia là đồ đệ của con lừa ngốc Tịch Lễ, mà hắn lại gọi tên tu sĩ kia là sư thúc, có thể thấy được tên tu sĩ đó là tăng lữ đời chữ Tịch. Về phần hai tên hộ vệ đi theo bên người thì dựa vào trang phục chắc chắn là người Bắc gia!”

Thiên Thuyết vừa nghe, lập tức nhớ lại tin đồn từ ba tháng trước, vội nói: “Ý lão tổ, vị tu sĩ kia là đệ tử đắc ý của Hư Không – Tịch Thiên?”

“Không tồi!” Lão tổ gật đầu: “Bổn tọa xem đan điền của hắn rất hỗn loạn, đúng là một người bị hủy linh căn!”

Thiên Thuyết liền không rõ: “Nếu là một phế nhân thì làm sao có thể…” Lão tổ nhìn Âm Tế Thiên đi về phía cửa thành, thở dài: “Đó cũng là điều khiến bổn tọa cảm thấy khó hiểu!”

Âm Tế Thiên đang đứng ở cửa thành, hoàn toàn không biết tên yêu tu kia sau khi trở về thì luôn mồm nói về hắn, giờ phút này hắn đang thắc mắc vì sao có nhiều tu sĩ chạy về phía tường thành như vậy.

“Bọn họ đang làm gì đó?”

Bắc Sinh giải thích cho hắn: “Thiếu phu nhân bọn họ đang quan sát động tĩnh của yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm”

Âm Tế Thiên nhướng mày, hắn nhớ rõ lúc cùng Vô Tịnh đến Bắc gia, từ Vạn Yêu Sâm Lâm sang biên thành phải phi hành hơn ngàn dặm, vậy mấy tên tu sĩ đứng trên tường thành có thể nhìn tới một nơi xa như vậy sao?”

Hắn đang định hỏi Bắc Sinh thì trên tường thành có một vị tu sĩ mặc áo trắng lo lắng hô: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm trở nên xao động, chỉ sợ là muốn công thành!”

Tu sĩ đứng bên cạnh cũng nói: “Ta cũng nhìn thấy!”

“Kỳ quái! Vừa rồi yêu thú vẫn rất bình tĩnh, sau đó bỗng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cuối cùng giờ lại xao động lên?”

Trên thành xôn xao huyên náo, rất nhanh thú hút sự chú ý của các tu sĩ bên dưới, sôi nổi dùng pháp khí bay lên. Bắc Sinh và Bắc Duy nhanh chóng lôi kéo Âm Tế Thiên lùi sang một bên để tránh cho bị mấy tên tu sĩ đang chạy trốn đụng vào. Rất nhiều tu sĩ bay lên tường thành, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi bọn họ nghe tu sĩ áo trắng nói qua tình huống, thì dùng thần thức đảo qua Vạn Yêu Sâm Lâm xem tình huống. Có một ngươi tu sĩ áo lam nói với tu sĩ áo trắng: “Trước hết đừng để mọi người hoảng hốt!”

Người đó vừa nói xong, thì tu sĩ mặc áo trắng rống lớn với mọi người ở phía sau tường thành: “Mọi người trước đừng hoảng hốt, tình huống cũng không nghiêm trọng như vậy đâu!”

Tu sĩ áo lam tiếp tục nói: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm chỉ gào thét hưng phấn, không chạy về hướng Biên thành, có thể thấy được chúng nó chưa có ý định công thành. Hưng phấn gào thét có thể là nghênh đón yêu thú cấp cao.”

Đám người nghe tu sĩ áo lam nói thì nhất thời thở phào một hơi. Âm Tế Thiên tò mò nhìn tu sĩ áo lam đứng trên tường thành hỏi: “Ngươi kia là ai mà sao tất cả đều nghe lời hắn nói vậy?”

Bạn đang đọc Phật Môn Ác Thê của Kim Nguyên Bảo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!