Mộ Dung Viêm đưa phi tần hậu cung đến ngự hoa viên ngắm sen. Lần đầu tiên, Tả Thương Lang cũng được gọi đi cùng. Nàng vẫn ngại phận công thần của mình, đi bên tay trái hắn. Khương Bích Lan tài hoa tuyệt vời, hậu cung lại càng không thiếu giai nhân đa tài đa nghệ, Tả Thương Lang vô vị nghe họ ngắm sen ngâm thơ, đối đáp lời hay ý đẹp, cũng không hiểu tại sao Mộ Dung Viêm muốn đưa nàng theo.
“Tả tướng quân dường như không thích ngâm thơ đối chữ nhỉ?” Khương Hoàng hậu mặc cung trang màu hồng nhạt, do đang dạo chơi, nên cũng không cài nữ trang rườm rà. Trước hồ đầy sen nở, nàng ta chỉ cần mỉm cười cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Mộ Dung Viêm sủng ái ôm lấy nàng ta, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “A Tả cầm quân nhiều năm, những việc văn nhã thế này không phải sở trường.” Đôi mắt đẹp của Khương Bích Lan chợt lóe sáng, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Viêm bảo vệ ai như vậy bao giờ, hắn sợ nàng khiến Tả Thương Lang xấu hổ sao?
“Hoàng thượng, thần thiếp nào dám làm khó dễ Tả Tướng quân, chỉ sợ Tả Tướng quân cảm thấy vô vị thôi.”
“Tạ ơn nương nương quan tâm, thần không sao.” Nàng không giỏi tranh luận bao biện, chỉ có thể bày tỏ ý tứ của mình, mấy lời khôn khéo linh hoạt nàng không biết diễn đạt thế nào.
Không thấy vô vị sao? Mộ Dung Viêm nhìn người bên cạnh, ta còn cảm thấy tẻ nhạt, thì nàng sao thích cho được.
***
Buổi tối Tả Thương Lang đang ngủ, bên ngoài có người đập cửa, Vi Vi mở cửa chi thấy một chiếc đèn lồng, tên thị vệ dẫn đầu hung hăng càn quấy: “Chó tông mao của Hoàng hậu nương nương mất tích, thị vệ trưởng Tê Phượng cung Hồ Nghị phụng mệnh lục soát các cung mong hãy hợp tác.”
Tả Vi Vi chán nản, chỉ vì một con chó mà dám nửa đêm lục soát Nam Thanh cung.
Nàng đang muốn xông ra cãi lý, Tả Thương Lang đã khoác áo đứng bên cạnh: “Vi Vi, cứ để bọn họ lục soát đi.” Hồ Nghị không phải lần đầu tiên trông thấy vị Tướng quân này, thân cũng là quân sĩ, đối với chiến thần trong truyền thuyết hắn cũng có phần kính nể, nhưng lại nhớ tới lời căn dặn của chủ nhân, đành phải bất chấp: “Làm phiền Tướng quân rồi.”
Đám người lật tung cả Nam Thanh cung, nhốn nháo nửa canh giờ, rốt cục cũng chịu đi. Vi Vi tức giận: “Tướng quân!”
Tả Thương Lang trông theo bóng lửa đỏ đi về nơi khác, thấp giọng nói: “Ra oai phủ đầu thôi, không cần để ý đến họ, nhưng cũng không được gây gổ với họ.” Chốn hậu cung không như nơi sa trường, coi biểu hiện của mấy nàng phi tần kia sáng nay cũng thừa hiếu đây là thiên hạ của ai.
Người kia ở trong lòng hắn như thế nào, Tả Thương Lang hiểu rất rõ.
Ngày thứ hai nhận được khẩu dụ từ trong cung, muốn Tả Thương Lang lập tức thu dọn hành trang theo thánh thượng đi săn ở Trấn Nam sơn, Tả Thương Lang rất vui vẻ, nàng ở hoàng cung lâu đến phát chán rồi.
Mấy vị võ tướng, thị vệ tháp tùng, Trấn Nam sơn chính là nơi Mộ Dung Viêm gặp Tả Thương Lang, Tả Thương Lang rất thích nơi này, giục ngựa chạy khắp núi, tự do thoải mái như được trở về nhà.
Mộ Dung Viêm đi phía trước với nàng, kỹ thuật cưỡi ngựa của hai người đều rất tuyệt, khi vọt lên trước chẳng ai theo kịp. Mộ Dung Viêm săn được rất nhiều hổ, ly, hươu nai các loại, Tả Thương Lang chỉ lo ngắm cảnh, đi sát sau hắn nhưng không hề giương cung.
Hắn kêu nàng ra tay, nàng rút mười mũi tên, Phong hỏa Liên hoàn tiễn bắn như mưa, chim đậu trên cây, rơi xuống mười bốn con tất cả.
Mộ Dung Viêm dẫn theo nàng thúc ngựa phi nước đại, đám thị vệ không biết đã bị bỏ lại ở nơi nào. Hắn đã nhảy qua ngựa nàng, cảm thấy cả người mình đang nằm trong lòng hắn, Tả Thương Lang hơi hồi hộp. Hắn chậm rãi giữ tay nàng, giương cung kéo căng dây, một lần nữa lên dây cung, hai mươi mũi. Tả Thương Lang trước giờ chưa từng thử bắn nhiều đến thế, quay đầu lại nhìn nhưng môi còn chạm phải mặt hắn.
Mộ Dung Viêm ngắm chỉnh góc độ. Trong nháy mắt, có con chim trên cây rơi xuống đất, mà đàn chim trên cây kia lại không hề bị hoảng sợ.
Xong xuôi, hắn ném cung xuống đất, bế nàng xuống ngựa, đè nàng trong bụi cỏ. Tả Thương Lang lúng túng đẩy ra không cho hắn càn quấy: “Chủ thượng… họ sẽ đuổi theo tới đây!”
Hắn nhếch môi cười khẽ, đến mức khiến nàng mặt đỏ tới tận mang tai, yếu đuối thu tay về.
Mộ Dung Viêm cúi người hôn nàng, khi đầu lưỡi nóng rực thăm dò trong miệng, nàng mới chợt tỉnh, trúc trắc cùng môi hắn dây dưa. Thì ra, hôn, chính là cảm giác này. Ngắm khuôn mặt gần ngay trước mắt, cõi lòng không cầu tình cảm đã nguội lạnh từ lâu, nay như le lói ngọn lửa nhỏ.
Chủ thượng, phải chăng người cũng yêu Thương Lang, dù chỉ một chút thôi?
Mặt của nàng sớm đã ửng đỏ, cả người nàng thẹn thùng tựa như thiếu nữ lần đầu tiên. Mộ Dung Viêm trong lòng rung động, thò tay xuống dưới hài lòng xem xét cơ thể này, ngắm nó nhẹ nhàng thuần phục dưới thân mình.
Cuồng loạn triền miên, người dưới thân cười nhẹ ngọt ngào đắm say lòng người. Mộ Dung Viêm hôn phiến má ửng hồng trên mặt nàng, tay nhẹ nhàng luồn lên vai nàng, ngay lúc nàng sắp lên tới đỉnh cao khoái lạc, hắn đột ngột ra tay, ngón tay dùng lực, bóp nát xương quai xanh bên vai phải nàng.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Mộ Dung Viêm phủ lên đôi môi thâm tím của nàng, vừa động chạm vừa trấn an: “Đừng sợ, sẽ nhanh thôi, rất nhanh.”
Đôi mắt nàng mông lung ngập nước, nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, từ sung sướng tới đỉnh điểm của sự đớn đau. Nụ hôn đầu của nàng, bên môi vẫn còn lưu lại hương vị của hắn, vậy mà trên người chỉ còn lại nỗi đau, đau đến mức xương cốt run rẩy.
Lúc hắn phát tiết vào cơ thể nàng, nàng đã lạnh ngắt tựa hồ không còn chút hơi ấm, ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn.
Mộ Dung Viêm không muốn thừa nhận bản thân cũng cảm thấy đau lòng. Hắn cười cười dỗ dành nàng: “Được rồi, không sao nữa.”
Nàng như con tôm cuộn tròn trên mặt đất, cơ thể không ngừng run lên, tay trái ấn vai phải, chỉ mong lấy được mảnh xương quai xanh kia ra. Mộ Dung Viêm giữ tay nàng: “Đừng động linh tinh, sẽ khiến mình bị thương đấy.”
Nàng tựa như chẳng nghe thấy gì, cố gắng dùng tay trái sửa sang lại trang phục. Tuy nàng cúi thấp đầu, rất thấp, nhưng Mộ Dung Viêm vẫn có thể thấy nước mắt của nàng, một giọt nước trong suốt lấp lánh rơi lên mu bàn tay, thấm vào trong vạt áo.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy nước mắt của nàng. Cho dù lúc hoàng thành bị bao vây, nàng cầm chưa tới hai vạn quân giết địch phá vòng vây, mang trên mình hơn hai mươi vết thương nặng nhẹ, cũng không thấy nàng rơi một giọt nước mắt.
Mộ Dung Viêm đương nhiên không phải không biết làm thế nào đề dỗ dành nữ nhân. Khương Bích Lan thích hắn cũng không phải không có lý do, nhưng hiện giờ hắn nhất thời không biết vỗ về Tả Thương Lang thế nào, hắn ôm nàng vào trong lòng: “Đừng khóc nữa, cánh tay đó sau này nàng không cần dùng đến. Ngoan ngoãn ở lại Nam Thanh cung, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Hắn không biết nàng khóc không phải vì mất đi võ công. Nàng khóc vì nụ hôn đầu của mình, một chút vọng niệm vừa nhen nhóm trong lòng, hưởng thụ sự dịu dàng chẳng được bao lâu, cuối cùng phải chịu nỗi đau tàn nhẫn thế kia.
Chủ thượng, lần sau người có thể ra lệnh trực tiếp trên đại điện, để người khác thi hành mệnh lệnh, tội danh gì cũng được, ít ra, trái tim này của thần vẫn có thể trốn nguyên trong vỏ tự dối lòng mình, cũng cam tâm tình nguyện bị người lừa dối…
***
Tả Tướng quân bị thương trong lúc đi săn, không thể tiếp tục sử dụng Phong hỏa Liên hoàn tiễn, ơn vua to lớn, đặc biệt cho phép ở lại trong cung dưỡng thương.
Tin tức đồn trong dân gian như vậy, nhưng Tả Vi Vi không tin, nàng ta hung hăng ném khăn mặt vào trong chậu nước nóng: “Tả Thương Lang, nô tì thật sự đã nhìn lầm người. Cứ nghĩ người là chiến thần vô địch trong số vạn quân, là nữ nhi vượt qua đám mày râu, trăm trận trăm thắng, nhưng bây giờ, người nhìn có khác gì thiếu nữ yếu đuối chốn khuê phòng không? Hoàng thượng muốn người đi, người cất bước, muốn người ở, người dừng chân. Khi Hoàng thượng lấy người, người làm phi tử, khi phế bỏ người, một câu cũng chẳng than! Đến bây giờ, khi tay phải bị người ta đánh gãy, người vẫn im lặng. Ngã bị thương? Người xem tất cả đều là kẻ mù sao? Chính người mới đang gục ngã đó!”
Tả Thương Lang cố nén đau đớn trên vai mặc Vi Vi trút giận. Vi Vi chỉ vào mặt nói nàng đáng đời, có chết cũng đáng lắm. Tả Thương Lang cũng chi im lặng nhìn nàng. Vi Vi tức giận tột cùng, cứ mắng mãi, mắng mãi, xong nước mắt cứ thế tuôn rơi. Ôm lấy nàng nức nở.
Tả Thương Lang nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau thấu xương, cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Thật ra đau một chút cũng tốt, có thể cắt đứt mọi ảo tưởng viển vông. Bên ngoài cửa sổ chợt có mưa rơi, mưa mùa hạ đến thật nhanh, mưa rào xối xả. Vi Vi khóc lóc một hồi, cuối cùng cũng nín, cảm thấy ban nãy mình thật quá đáng, người ta đã đau thế rồi, mình còn xát thêm muối vào vết thương,
“Tướng quân, đi ngủ thôi.”
Nàng khẽ gật đầu, lắng nghe mưa rơi gió rít bên ngoài, cảm thấy mình như một chú chim non bị ướt cánh, cả người nặng trĩu, lúc muốn dang cánh thì phát hiện mình đã không thể bay được nữa.
Buổi tối, Mộ Dung Viêm có ghé qua, thấy nàng đang ngủ say nên cũng không làm phiền. Đèn đuốc nơi này vẫn sáng, như vẻ âm thầm vốn có của nó. Trong đêm nghe rõ bước chân. Vương công công soi đèn lồng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên con đường lát đá xanh, đó là lần đầu tiên hắn đi sớm như vậy.
“Vương Duẫn Chiêu.”
“Có nô tài.”
“Lệnh cho Thái y đưa thuốc tới, hàng ngày đều phải chú ý thăm bệnh, cho đến khi Tả Tướng quân khỏi hẳn mới thôi.”
“Tuân lệnh.”
***
Vết thương của Tả Thương Lang dần lành lại. Hoàng cung này dược liệu quý hiếm, đại phu tài giỏi đều đủ, vết thương thể xác luôn hồi phục rất nhanh.
Sau khi khỏe lại. Tả Thương Lang rất an phận, an phận đến mức trong cung dường như không cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Có tối Mộ Dung Viêm tới, không màng miệng lưỡi người đời, qua đêm ở đây.
Tả Thương Lang cố gắng phối hợp với hắn, tất cả đều như trước, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng Mộ Dung Viêm cảm giác có gì đó không giống, cơ thể nàng không dễ dàng thỏa mãn như xưa. Có lúc hắn thậm chí không biết nàng có đang vui sướng hay không.
Mỗi lần hắn chạm vào người nàng, nàng không kìm được run rẩy, khi Mộ Dung Viêm tâm trạng tốt sẽ an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương. Đừng sợ.” Nàng không nói gì, dùng đủ mọi cách cung phụng hắn, để hắn thỏa mãn đến mức quên đi cảm nhận của mình.
Thời gian Mộ Dung Viêm ở lại Nam Thanh cung dần lâu hơn. Một lần ngắm trăng cùng Khương Bích Lan. Khương Bích Lan vòng tay qua cổ, dựa vào trước ngực hắn: “Viêm, có phải chàng không còn yêu thiếp nữa?”
“Yêu chứ.”
“Yêu bao nhiêu?”
“Yêu vô cùng.”
“Vậy… hơn yêu Tả Tướng quân chứ?”
“A Tả?” Mộ Dung Viêm cười, bóng dáng dưới trăng của hắn, khiến Khương Bích Lan cũng phải mê đắm: “Sao lại nhắc đến nàng ấy?”
“Không được đổi đề tài.”
“Được rồi Bích Lan, ta so sánh nhé, nàng là thê tử của ta, còn nàng ấy là thú cưng của ta. Nàng đã hiểu chưa?”
“Chàng nói thật chứ?”
“Ta thật lòng.”
“Vậy sao lâu lắm rồi chàng không ở lại Tê Phượng cung?”
“Thì ra là nàng nhớ ta sao.”
“Chàng..Tiếng vui đùa của hai người vang vọng khắp khu vườn. Khương Bích Lan cười rất vui, thú cưng sao…