Buổi tối, có lúc Mộ Dung Viêm tới rất sớm, nhưng rất ít khi qua đêm ở Nam Thanh cung. Trước đây, hắn chưa từng phải làm màn dạo đầu khi ở cùng nàng, thân thể này luôn rất dễ dàng bị hắn thuần phục, tự nguyện phục tùng hắn. Nhưng bây giờ, dù hắn có làm màn dạo đầu đến nửa đêm, cơ thể này vẫn khô căng, không có chút cảm giác nào.
Hắn không muốn gợi lại nỗi đau của nàng, cũng không ép buộc nàng như trước. Trước đây nàng rất khát khao vòng tay của hắn, chỉ cần hắn ôm nhẹ, nàng sẽ ngủ rất ngon.
Vậy mà bây giờ, khi hắn tỉnh dậy, luôn phát hiện nàng đã thoát khỏi vòng tay mình, hai người cùng trên một chiếc giường, mà mỗi người đơn độc ngủ.
Có lúc hắn hôn lên khắp cơ thể nàng, nàng vẫn mỉm cười không đổi, cười đến tàn nhẫn, nói: “Chủ thượng, người không thấy bẩn lắm sao?”
Cuối cùng Mộ Dung Viêm cũng hiểu rõ, nàng đang tự ngược đãi chính mình, khi thân thể không đau thì ngược đãi trái tim mình. Hắn thở dài ôm nàng vào lòng, đáng tiếc trái tim nàng giờ không biết đã đi đâu, liệu còn đang đập?
Chưa tới canh hai, có thái giám chạy vào cấp báo, Hoàng hậu đã sinh, mẹ tròn con vuông.
Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Viêm là nhìn Tả Thương Lang, đôi mắt dưới ánh nến lập lòe trong màn trướng, không thấy rõ buồn vui. Hắn đứng dậy thay xiêm y, nghe thấy người trong màn nhỏ giọng lặp đi lặp lại: Mẹ tròn con vuông… mẹ tròn con vuông…
Từng chữ từng chữ vang lên bên tai hắn, quanh quẩn không ngừng, chẳng thể xua tan.
Tê Phượng cung.
Mộ Dung Viêm vuốt ve khuôn mặt đứa bé, đây là cốt nhục của hắn, cái mặt nhỏ nhắn xấu xí, đang ngủ rất ngon. Khương Bích Lan yêu kiều tựa vào đầu giường, yếu ớt gọi một tiếng Viêm.
Hắn qua đó, giúp nàng ta vén lại mái tóc lòa xòa, nhẹ nhàng vỗ về: “Nàng nghỉ ngơi đi.”
“Viêm, chàng có yêu thiếp không?”
Mộ Dung Viêm nhìn thấy vẻ không chắc trong mắt nàng, thời gian như quay ngược, trở lại lần đầu gặp nhau năm bảy tuổi. Nàng vẫn là đại tiểu thư kiều diễm ngang ngược, ngả nghiêng rớt xuống từ lưng ngựa. Còn hắn vẫn là Nhị Hoàng tử, vội vàng tới đỡ nàng, để nàng rơi vào lòng hắn.
Hắn giao con cho cung nữ bên cạnh, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ thì thầm bên tai nhưng rất rõ ràng: “Đương nhiên.”
Khương Bích Lan hạnh phúc nhắm mắt, từ từ thiếp đi. Tấm màn long phụng hoa lệ buông xuống, Mộ Dung Viêm đứng ngoài trướng thật lâu.
Buổi tối, Vi Vi bưng trà tới cho Tả Thương Lang, thấy nàng đang ngủ say, nên cũng không đánh thức.
Ở trong sân bỗng nhiên xuất hiện con chó lông vàng, biết nó là vật cưng của Khương hậu. Tuy Vi Vi đối với Hoàng hậu không có chút hảo cảm nào, nhưng con chó này thật sự rất đáng yêu.
Vi Vi lấy bánh ngọt, bẻ ra thành từng miếng đút cho nó ăn. Chó con cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn ăn ngon lành cho đến tận khi thị vệ của Tê Phượng cung – Hồ Nghị tìm đến đây dẫn nó về.
Vi Vi cũng không để ý tới chuyện này nhiều. Ai ngờ sáng hôm sau, chó con tự nhiên lăn ra chết, thất khiếu1 chảy máu. Vì vậy Vi Vi bị người của Tê Phượng cung gọi đi. Chỉ là một con chó, nàng ta nghĩ mình sẽ không sao, nên cũng không đánh thức Tả Thương Lang, tới đó một mình.
[1] Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Khi Tả Thương Lang tìm được Vi Vi, không dám tin vào mắt mình. Nàng vuốt cái chân bị gãy của Vi Vi, Vi Vi chưa bao giờ dám tưởng tượng nàng cũng có vẻ mặt dữ tợn như vậy: “Là ai làm?”
“Không có… Tướng quân, là Vi Vi bị ngã.”
Tả Thương Lang nhìn vết thương trên chân nàng ta, hiểu ra gần hết. Tay phải không còn sức lực, Tả Thương Lang không ôm nàng đi được, nửa kéo nửa dìu vào Nam Thanh cung. Vi Vi nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng Tả Thương Lang: “Tướng quân, người đi đâu vậy?”
“Tìm đại phu.”
Nhưng Tả Thương Lang không hề đi tìm đại phu. ngày hôm đó, nàng dùng tay trái cầm cung thay thương, khiến Tê Phượng cung trở nên hỗn loạn. Hồ Kiên thân là thị vệ trưởng, chỉ biết liều mạng chống lại, cuối cùng hắn cũng gặp được chiến thần trong truyền thuyết, trên người bị thương, một, hai chỗ, dường như không thấm vào đâu.
Đến khi mũi tên của nàng xuyên qua chân Hồ Kiên, máu tươi chảy ra nhuộm đầy cả bức tường trắng tinh, từng chút từng chút một, Khương Bích Lan mới cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta ôm tiểu Hoàng tử chưa đầy tháng trốn khỏi Tê Phượng cung. Tả Thương Lang cũng không đuổi theo, nàng chỉ dùng đầu gối đè mạnh lên Hồ Kiên, ép hai chân hắn máu me be bét, nhìn mà ghê người.
Không còn nghe thấy tiếng hắn kêu la thảm thiết, thần sắc của nàng khi đó, như một con dã thú phẫn nộ điên cuồng.
Mộ Dung Viêm ôm Khương Bích Lan trở về Tê Phượng cung, nàng ta sợ hãi hốt hoảng, mặt ngọc tái mét, hoa dung thất sắc.
“A Tả, nàng đang làm gì vậy?” Giọng nói hắn uy nghiêm, Tả Thương Lang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn hồi lâu, cuối cùng buông tay thả Hồ Kiên ra, khi đó Hồ Kiên đã thần trí mơ hồ.
Nàng vẫn quỳ phục dưới đất, không nói lời nào. Mộ Dung Viêm nhìn cảnh tượng kinh hoàng ở Tê Phượng cung, không thể không bực, nhưng đầu tiên, hắn không biết nên xử lý nàng ra sao.
“Viêm, thiếp muốn đích thân xử lý nàng ta.” Khương Bích Lan căm phẫn, ám sát quốc mẫu, chắc chắn là tội chết. Nàng ta tin chắc lần này không ai có thể cứu được Tả Thương Lang.
“Không được, nàng ấy dù sao cũng là công thần Viêm triều…”
“Chàng nói sao?” Khương Bích Lan kéo tay áo Mộ Dung Viêm, không tin vào tai mình: “Viêm, chàng nói gì vậy?”
“Nàng ấy là công thần Viêm triều, không thể tùy tiện xử lý.”
“Chàng nói dối!” Khương Bích Lan khóc, khóc thật sự, nam nhân này chưa từng làm trái ý nàng. Nhưng hôm nay lại mặc cho nữ nhân khác ngang nhiên ám sát nàng, lời hứa thuở ấu thơ kia, cũng chỉ là dối trá: “Mộ Dung Viêm, chàng nói dối!”
Mộ Dung Viêm không muốn nhìn thấy Khương Bích Lan khóc, hắn sẽ lại nhớ tới gương mặt mẫu phi khi cầm chén rượu độc trên tay năm đó, cũng tuyệt vọng và thê lương như vậy. Cứ đứng hồi lâu, cuối cùng hắn thấp giọng, như không còn sức lực: “Ta không hề.”
“Có, chàng có dối thiếp.” Nước mắt của Khương Bích Lan rơi lên mặt đứa trẻ mới sinh trong lòng, từng giọt từng giọt như trân châu vỡ vụn, đến trời xanh cũng xót xa.
“Được rồi, ta giao người cho nàng, có điều Khương Bích Lan, bổn vương không muốn nàng ấy chết. Nàng nhớ kỹ!”
Màn giao dịch thuận lợi kết thúc, Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt hắn. Mộ Dung Viêm chậm rãi ngoảnh mặt đi.