Mặc Lê là một vũ giả rất mạnh, ngày trước trên không gian Thái cổ tuy không tính là mạnh nhất, nhưng cũng là một thân võ công cao cường trong số vũ giả bình thường.Nhưng vào lúc này, y một thân áo nâu bẩn thỉu, râu lởm chởm, một đôi mắt đờ đẫn vô thần.Tại nơi thuỷ lao dưới lòng đất thấp dưới mực nước biển này, y đã ở vài trăm vạn năm rồi, ngày nào còn là một vũ giả chỉ cần nhấc tay có thể huỷ diệt một ngọn núi, giờ này chỉ là một lão già bình thường.
Kít! Một loạt tiếng vang của cửa sắt truyền lại, vài tên ác ma trên đầu có sừng, toàn thân đỏ máu,dáng hung ác, đầy vảy trên người khiêng một thiếu niên từ ngoài cửa ngục vào. Con ngươi đã vài vạn năm không chuyển động của Mặc Lê đôt nhiên khẽ chuyển, một niềm trùng động muốn trốn ra không thể ức chế tràn lên trong tim.
"Là vào lúc này, nhanh!" Trong tim Mặc Lê gào thét điên cuồng, nhưng lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, hai tay vô lực buông lỏng.
"Ngay cả chạy khỏi cánh cửa này thì sao?" Mặc Lê nghĩ, "Chạy ra ngoài, bên ngoài còn có vài cánh cửa nữa, cửa có chứa thần lực kỳ quái của Ma giới, còn chưa nói đến ác ma lưng mọc nhiều cánh . Chạy, thế nào thì cũng chẳng thoát được."
Mặc Lê thở dài một hơi, nhìn qua hai tay đầy vết sẹo, trong lòng đầy đau khổ, ngày nào bàn tay có thể phá núi lấp biển, giờ thì trói gà không chặt.
"Con người, đây là bạn mới của mày, hôm nay trở về sau, nó sẽ ở cùng mày." Một tên ác ma lòng mắt màu tím trừng lên ,hung ác nói, nói xong nhổ một bãi nước bọt vào thân thể thiếu niên trên đất, lại đá một cước, lúc này mới vừa chửi vừa đi ra khỏi thuỷ lao.
Tiếng chửi của hai tên ác ma từ xa truyền lại: "Loài người cái loại hèn kém nên sớm diệt tuyệt mới phải, chỉ là một tên tiểu tử, dám động vào nhị hoàng tử, còn chém đứt tay ngài ấy, nếu không phải ác ma chúng ta trời sinh có khả năng khôi phục mạnh..."
Mặc Lê đứng dậy khó khăn,sợi xích sắt lớn trên cổ tay leng keng va chạm, đến bên người thiếu niên kia, Mặc Lê cẩn thận xem xét một hồi: dung mạo phi thường tuấn tú, tóc dài buông xoã che trên mặt, môi có chút trắng bệch, hô hấp có hơi yếu. Nhìn qua ngực thiếu niên ấy, Mặc Lê lập tức đoán được đối phương từng thụ thương thế vô cùng nghiêm trọng, cả lồng ngực rất có thể từng bị xuyên thủng, có khả năng còn nghiêm trọng hơn. Chân khí trong cơ thể lưu chuyển rất chậm, lượng chân khí cũng không nhiều.
"A! Giết! Giết! ....... Các ngươi đều đáng chết!" Thiếu niên ấy đột nhiên bắt đầu nói mơ, đôi mắt trên mặt nhắm chặt, nhân vì quá kích động nên trông có vẻ hung tợn.
"Ngươi mau tỉnh lại." Mặc Lê xuất ra một ngón tay, run run đối với lồng ngực Phong Vân Vô Kị , liên tiếp bắn ra nhiều lần, mới từ đầu ngón tay bắn ra một sợi chân khí màu trắng, nhập vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kị . Một luồng khói trắng mờ mờ nhanh chóng chui ra từ cơ thể Phong Vân Vô Kị , bao khoả trong phạm vi 3 xích quanh Phong Vân Vô Kị ,sau chốc lát toàn bộ nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , đến lúc này mặt Phong Vân Vô Kị mới hiện lên một chút huyết sắc.
Khi ý thức quay trở về cơ thể, Phong Vân Vô Kị chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là một lão già ăn mày,trên khuôn mặt già lão đầy dấu vết của năm tháng lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ngươi đã tỉnh rồi."
Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, một tay chống xuống dưới thân,dựng nửa người lên, sau đó xếp chéo hai chân, hai tay áp vào nhau, theo đó nhắm mắt lại, Cửu Chuyển Sinh Tử chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tấn tốc chữa trị nội thương trong cơ thể, không đến phút chốc, thân thể đã tốt hơn bảy tám phần.
Phong Vân Vô Kị không tránh thầm kì quái, nhớ được thương thế trước đó đáng ra không có nhẹ như vừa rồi, cũng không rõ là xảy ra chuyện gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Cám ơn người, tiền bối." Phong Vân Vô Kị mở miệng nói, vào lúc vừa vận động thì, Phong Vân Vô Kị đã phát hiện một luồng chân khí trên thân lão già có khí tức giống chân khí đang vận chuyển trong cơ thể giúp chữa trị thân thể.
Mặc Lê cười cười, quay người, lại quay lại chỗ cũ, ngồi trên mặt đất.
"Tiền bối, đây là nơi đâu ?"
Mặc Lê thở dài một tiếng, nhìn nóc thuỷ lao phía trên vẽ đầy ấn phù kì quái, có ánh sáng bạc lưu chuyển, nói:" Thuỷ lao của Ma giới, nơi đây là nơi giam kẻ bị đưa làm nô lệ của Ma tộc.
"....nơi này có bao nhiêu người?"
"Không biết, trước khi ta đến, nơi đây ít nhất có hơn chục vạn người."
"Nơi này tiền bối đến từ bao giờ, sao lại có nhiều người bị giam tại đây."
"Ta trăm vạn năm trước đã bị đưa đến đây, trăm vạn năm trở về trước, có bao nhiêu người bị áp giải đến Ma giới, ngay ta cũng không rõ nữa."
Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi không thôi: "Mười vạn,sao có thể. Tôi từng thấy qua nhị hoàng tử của Ma giới, cùng với bốn tuỳ tùng của y, hình như không được mạnh cho lắm. Bằng vào sức mạnh của võ giả Thái cổ chúng ta, hoàn toàn có thể dùng sức mạnh trốn khỏi đây mà."
Mặc Lê nghe thấy chớp đôi mắt vô thần một cái, đối với Phong Vân Vô Kị nói: "Ngươi huy ra một quyền, đối với đỉnh đầu đánh ra một quyền!"
Phong Vân Vô Kị tuy không hiểu, nhưng vẫn nắm chặt đầu quyền, đối chuẩn đỉnh thuỷ lao phía trên đánh ra một quyền, tiếng phá không veo veo truyền lại, Mặc Lê ngẩng đầu nhìn , thấy trên đầu quyền của thiếu niên không phải quyền kình, mà là một cột kiếm khí lớn, kiếm khí sáng rỡ đánh trúng lưới kết thành từ những sợi tơ ánh sáng bàng bạc, lại thấy ở giữa trên đỉnh đầu một trận pháp kì lạ hình có bốn đầu nhọn đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, sau đó, từng đạo ánh sáng bạc truyền lại theo các sợi tơ từ bốn phía, đạo quyền kình vừa rồi không ngờ không dẫn đến một chút rung động.
"Thế nào?"
"Sao lại không có hiệu quả gì, đó là cái gì vậy?"
"Ta là hỏi cơ thể ngươi thế nào?" Lão già lắc đầu, nói.
Phong Vân Vô Kị mắt vừa nhắm, chớp mắt lại mở ra, sắc mặt kinh ngạc nói: "Sao lại thế này? Chân khí trong cơ thể tôi giống như ít đi, chân khí đánh ra , giống như không nhận thêm được bổ sung."
"Không phải không nhận được bổ sung, mà là bổ sung vô cùng ít." Lão già lúc này mới nói: "Ở nơi đây, mỗi chút chân khí đều rất quý báu, một khi dùng một phần chân khí, chân khí trong cơ thể lại ít đi một phần. Không chỉ như vậy, ngươi có thể cảm giác được ở nơi đây, rất khó chịu, giống như có cái gì như ngọn núi đè lên trên thân thể.
Nhìn thấy biểu tình của Phong Vân Vô Kị , lão già thờ ơ nói: "Bọn ta ở đây vài trăm vạn năm, không phải không nghĩ đến bỏ trốn, nhưng căn bản là không thể, nơi đây không phải thế giới mà chúng ta đến, chân khí của chúng ta, ở nơi đây, nhận bài xích của thế giới này, ngươi nhìn thấy cái tên nhị hoàng tử cùng bốn tên hộ vệ của y, có lẽ cũng như vậy, mới thể hiện ra không mạnh. Ma tộc ở thế giới Thái cổ chúng ta, nhận bài xích, so với bài xích chúng ta nhận được ở nơi này còn mạnh hơn trăm lần. Còn về thực lực tên nhị hoàng tử ấy, tăng thêm trăm lần, ngươi có lẽ đã biết thực lực của hắn rồi."
"Lực lượng của một thế giới, đều có bài xích với các lực lượng khác, đó là một trong các quy tắc của vũ trụ, cũng là nguyên nhân loài người chúng ta tuy yếu hơn yêu ma vẫn có thể tồn tại. Ngoài ra, như một cái giá cho hoà bình, người ở đây, không có một ai nghĩ đến bỏ trốn, cả cuộc đời của bọn ta, sẽ trải qua ở nơi này, ngươi nếu muốn bỏ trốn, tất sẽ thành tội nhân của tộc chúng ta, đến lúc ấy, đừng nói người khác trong tộc ,ngay cả ta cũng không tha cho ngươi!"
Như bị sét đánh, Phong Vân Vô Kị mắt mở to, nhìn lão già trước mắt vẻ khó tin: "Ông.......!"
"Ta biết ngươi phi thăng chưa lâu, nhưng chỉ cần là người tộc chúng ta , vì bình yên của cả loài người, hi sinh bản thân tính là gì, đó cũng bởi nguyên nhân vì sao mỗi trăm năm, lại có nhiều người trong tộc ở lại Ma giới chịu khổ, chưa từng có một người bỏ trốn. So sánh cùng đại nghĩa dân tộc, bọn ta không là gì cả." Tiếng của lão già vô cùng bình hoà, nhưng Phong Vân Vô Kị như cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ trong linh hồn.
"Ở Ma giới bị Ma tộc nô dịch qua quá nhiều năm tháng, trải qua quá nhiều chuyện (Chuyện này nghĩ cũng đều không cần nghĩ), bọn họ không ngờ không những không tự bỏ trốn, ngược lại...." Phong Vân Vô Kị cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ trong linh hồn, một hơi lạnh chạy dọc toàn thân, làm cả con tim y phát cóng.