Chương 9: Phi Thăng Chi Hậu

Phiên bản 7405 chữ

Phong Vân Vô Kị vội theo sau Triệu Vô Cực , thần thái ung dung, đi từng bước vào trong hang động màu đen, hang động không sâu, vách động sạch sẽ, nền đất không dính chút bụi nào,không bẩn như Phong Vân Vô Kị tưởng tượng trước đó, nghiêm chỉnh mà nói,hang động này vô cùng sạch sẽ.

Sau vài bước chân, khuôn mặt của chủ nhân hang động xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kị , người này tóc rất dài,trên mũ có cài một cái trâm dài. Khuôn mặt chất phác,những nếp nhăn trên mặt nói nên tuổi tác đã cao,chiếc áo màu tro rộng bó lại cả thân hình gầy ốm, ngay cả hai chân cũng ẩn dưới vạt áo màu tro bạc.

Ở đỉnh hang động của người ấy, có treo một viên ngọc châu to như trứng ngỗng, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt,thứ đó, Phong Vân Vô Kị từng ở thế giới trước khi phi thăng thấy qua, chính là một viên bích trần châu.

Trông hang động, trừ khối đá tròn lồi lên mà người ấy đang ngồi, không còn vật nào khác,giản dị đến không thể giản dị hơn được nữa. Sinh hoạt của tu hành giả đơn giản đến thiếu thốn, tằn tiện được gì thì tằn tiện.

"Tự tiện",chủ nhân hang động từ dưới tay áo lộ ra một bàn tay, chỉ chỗ nền đất trống bên cạnh, nói, bàn tay ấy nhanh chóng lại tiến vào trong ống tay áo rộng, nhưng Phong Vân Vô Kị ánh mắt khẽ biến đổi, tại sát na vừa rồi , Phong Vân Vô Kị đột nhiên phát hiện, bàn tay ấy hoàn toàn không thích hợp với dung mạo khô héo của chủ nhân hang động, bàn tay ấy trong sáng đẹp như ngọc,giống như tạo từ thuỷ tinh, ẩn ước có ánh ngọc loé lên, so với bàn tay con gái còn nhỏ mịn, dễ nhìn hơn.

Triệu Vô Cực nghe thấy, khẽ vén vạt áo, ngồi ngay bên cạnh chủ nhân hang động, sau đó gọi Phong Vân Vô Kị , trong mắt lộ ra ý "Cứ làm như thế".

Phong Vân Vô Kị có chút ngập ngừng nhìn quanh mặt đất trống trải, nghĩ một chút, ngồi ngay bên cạnh Triệu Vô Cực .

"Nghe nói ngươi là người mới phi thăng?" Chủ nhân hang động đột nhiên mở đôi mắt, trong mắt loé lên tinh mang, như một ánh sao băng, một màu trắng xoá, trong giây phút ấy, Phong Vân Vô Kị như thấy cả hang động sáng như ban ngày.

"Đúng thế."

Chủ nhân hang động dùng ánh mắt cổ quái nhìn Phong Vân Vô Kị ,tuy không có ác ý, nhưng thật khiến người khó chịu, may mắn cuối cùng ánh mắt người ấy dời đi,, thở dài một hơi: "Đã bao nhiêu năm rồi?Trong cái hang động này, không biết đến thời gian, ta đã lâu lắm không nghe nói có phi thăng giả. Những năm tháng này, phi thăng giả càng lúc càng ít, nhưng ít còn tốt hơn so với không có."

"Cố gắng nỗ lực, ta nhìn ngươi thiên tư không tồi, luyện võ đạo không giống như ở nơi ngươi đến , không có lối tắt. Muốn sống ở thế giới tàn khốc này , chỉ có 2 chữ khổ tu... Đương nhiên,có thể ngươi đối với hai từ tàn khốc mà ta nói không thể lý giải,, nhưng điều đó cũng không quan trọng.Ở đây lâu, ngươi tự nhiên hiểu được thôi.Ở đây có tụ linh trận, tu hành có thể nói bỏ một được gấp nhiều lần, các ngươi không ngại có thể ở lại." Nói xong. Chủ nhân hang động , cũng tức là người mà Triệu Vô Cực nói là Diệt Ma Thủ nhắm mắt , trầm nhập vào trong tự tu, trong hang động trở nên ảm đạm hơn.

"Cám ơn tiền bối!" Triệu Vô Cực không phải lần đầu tiên đến đây, cám ơn xong, quay đầu nói với Phong Vân Vô Kị : "Diệt Ma Thủ tiền bối là như vậy, chỉ cần có thời gian là trầm nhập tự tu, hôm nay chúng ta đến đây, ông ấy có thể mở mắt ra là đã khó gặp. Kì thật không phải chỉ mỗi Diệt Ma Thủ tiền bối như vậy , nhiều người khác cũng như vậy. Ở đây lâu, ngươi sẽ hiểu, năm tháng đối với cao thủ đều tịch mịch như vậy."

Nói hết, Triệu Vô Cực 2 tay đặt lên đầu gối , nhắm mắt bắt đầu tự tu, một làn khói mỏng màu trắng từ cơ thể của hắn thoát ra, bay quanh thân thể.

Thuỷ chung. Phong Vân Vô Kị chỉ cùng vị Diệt Ma Thủ nói qua một câu, nói có hai chữ, vị Diệt Ma Thủ ấy không con để ý tới hắn.Chuyện này làm Phong Vân Vô Kị có chút kì lạ cùng không quen. Nhìn Triệu Vô Cực đang tự tu, Phong Vân Vô Kị không có chuyện gì làm, không muốn cũng phải ngồi thiền.

Quả nhiên, như chủ nhân hang động nói, nơi đây linh khí vô cùng hùng hậu, thiên địa nguyên khí như vật chất từ các lỗ chân lông toàn thân nhập vào cơ thể, chuyển hoá thành một cỗ chân khí lưu động, cảm giác này thật là sảng khoái vô cùng.Dần dần Phong Vân Vô Kị cũng trầm nhập vào trong tự tu , vào trạng thái vô ngã.

Không biết qua bao lâu, khi Phong Vân Vô Kị mê man tỉnh lại , thanh tỉnh lại thì bên tai nghe thấy bên ngoài hang động có tiếng chửỉ quen thuộc: "Triệu Vô Cực , ngươi cái đồ nhát gan, còn tên tiểu tử không biết sống chết kia, cút ra đây cho ta, hừ Triệu Vô Cực , lão tử biết ngươi không có nơi chấp chứa, nhất định trốn trong ẩn cốc. Nói cho ngươi biết , nếu không chịu đưa ra huyền minh quyển, đuèng mong sống qua ngày hôm nay. Không quản các ngươi chạy đến đâu, lão tử cũng tìm được các ngươi. Ra đây , ra ngay đây, lão tử biết các ngươi 2 tên nhát gan đang trốn trong đây, đừng tưởng chạy... Mẹ kiếp, không ra cũng được , các ngươi không ra , lão tử tự vào, tìm từng người một."

Nghe tới đây, Phong Vân Vô Kị đã kinh tỉnh, âm thanh đó không phải của U Vô Tà thì của ai. U Vô Tà đã có lý giải rõ ràng về Triệu Vô Cực , không ngờ dex dàng truy tìm đến đây.

Quay đầu, vừa định gọi Triệu Vô Cực nhưng đúng lúc Triệu Vô Cực mở mắt ra.

"Hừ! U Vô Tà lại ở đó giả trang, nơi đây hang động rất nhiều, hơn nữa U Vô Tà võ công có cao, cũng không dám ở ẩn cốc này đánh rắm, hắn mà dám làm loạn , tự nhiên có người thu thập hắn." Không biết lúc nào Triệu Vô Cực đã tỉnh lại, chỉ nhìn qua đã rõ ý của Phong Vân Vô Kị .

Quả nhiên , bên ngoài hang nghe thấy một tiếng kêu gào như như sấm nổ: "Người nào đấy, dám vào hang của ta đánh rắm!" Rõ là U Vô Tà xâm nhập vào làm chư hang bị kinh tỉnh, trong âm thanh phẫn nộ có thể thấy, chủ nhân hang động phi thường phẫn nộ.

"Hừ. Lão già, có thấy trong cốc có người mới vào, trong đó một người mặc áo nho sinh màu trắng, tuổi không quá bốn mươi, khuôn mặt trông như thiếu niên?Nói cho ta biết, ta sẽ đi,còn không ngươi không dễ chịu gì đâu.!" U Vô Tà cũng không phải người dễ trêu vào, âm thanh của y cường đại vang cả ẩn cốc.

"Hỗn trướng! Ta đang tu hành công pháp, có lúc nào rời khỏi đây chưa!" Chủ nhân hang động đã phẫn nộ. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Hừ, ngươi cho ta là thằng ngốc chắc, tuy nói trong tu hành , đóng cả 6 giác quan, không nghe không biết vật ngoài thân, nhưng còn chưa nói, tu hành giả các ngươi khi tự tu chẳng lẽ không lưu lại bên cơ thể nửa phần thần thức, lắng nghe động tĩnh bên trong cốc, các ngươi làm sao lại không biết. Đồ đáng chết, tiếp một chưởng của ta!"

"Ngươi dám! Đây là..." Câu nói đột nhiên ngắt quãng , sau một khoảng yên tĩnh , đột nhiên một tiếng sét đánh trong cốc nổ ra, ngay sau đó một cỗ khí lưu mạnh mẽ từ ngoài hang tràn vào trong động, như sóng lớn đánh tới, đánh mạnh vào thân người Phong Vân Vô Kị .

A, hự! Phong Vân Vô Kị hự một tiếng , cả thân thể bị một cỗ lực lượng cường đại đẩy về phía sau đập vào vách đá, rủ người xuống, cơ thể bị cỗ đại lực đập dính vào tường , tâm tạng đau như xé,một dòng máu tươi chảy ra từ miệng.

Chỉ là một chút áp lực sinh ra do quyền kình va chạm, đã có thể làm tâm tạng Phong Vân Vô Kị trọng thương, so sánh mà nói, Triệu Vô Cực tốt hơn nhiều, trừ sắc mặt có chút trắng bệch , không có chuyện gì. Còn chủ nhân hang động vẫn không cử động, kình khí sản sinh do giao chiến đến ngay cả vạt áo màu tro của ông ta cũng không bị lay động.

" Đó là khoảng cách tuyệt đối sao?" Thất lạc cực độ làm Phong Vân Vô Kị thương thế thêm nặng, phun ra một ngụm máu tươi,từ trên vách động trượt xuống, lăn ra trên mặt đất.

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!