Chương 62: Phía Cuối Đôi Cánh

Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (8)

Phiên bản convert 19917 chữ

Việc đầu tiên sau khi hạ cánh bình an và cũng thuộc trách nhiệm của đội bay, chính là liên hệ với người nhà bệnh nhân. Cả đống việc phải giải quyết khiến hàng không Nam Trình trải qua một đêm vô cùng bận rộn. Sau khi nhận được tin, Cố Nam Đình và Kiều Kỳ Nặc là hai người đến sân bay đầu tiên. Tuy nhiên, dù Thịnh Viễn Thời hạ cánh từ độ cao 7000m chỉ trong sáu phút, thì cũng không thể cứu lại được sinh mệnh cho ông Lâm.

Tang Chất là người học y, thật ra đã quen chứng kiến cảnh này. Từ khi anh phát hiện ra điều khác thường của ông Lâm rồi tiến hành sơ cứu, đến khi các dấu hiệu sinh tồn đã mất đi, anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục sơ cứu, nhưng làm bác sĩ mà dù cho dùng đủ mọi cách vẫn không thể khôi phục được nhịp tim cho ông cụ, anh vẫn có chút bàng hoàng. Tang Chất cứ thế ngồi bệt dưới đất, cho tới khi toàn bộ hành khách của chuyến bay đã rời đi, cho tới khi người cuối cùng là Thịnh Viễn Thời xuống khỏi máy bay…

Thịnh Viễn Thời đứng trên cầu ống lồng, lúc nhìn thấy Tang Chất gục đầu ngồi bệt dưới bãi đỗ sân bay, anh đã biết kết quả cuối cùng rồi. Chính xác mà nói, ngay khi báo với đài quan sát rằng ông Lâm không còn dấu hiệu sống, anh đã biết là còn rất ít hy vọng, nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng rằng kỳ tích sẽ xuất hiện. Giờ phút này, anh giữ nguyên tư thế bước xuống bậc thang, bất động một lúc lâu, cho tới khi Tùng Lâm đi ở phía trước phải ngoảnh lại gọi, “Sư phụ!”, anh mới thở hắt ra một hơi rồi đi xuống.

Tới trước mặt Tang Chất, Thịnh Viễn Thời giơ tay ra.

Tang Chất ngẩng đầu, thấy Thịnh Viễn Thời thì đưa tay ra, mượn sức anh để đứng dậy, “Xin lỗi, tôi cố hết sức rồi.”

Thịnh Viễn Thời dùng lực nắm tay anh, chân thành nói: “Là tôi nên cảm ơn anh.”

“Nên làm mà, chẳng ai thấy chết mà không cứu cả, có điều…”, Tang Chất nhìn đội bay và đội tiếp viên hàng không theo sau anh, “Tôi về trước đây, sau này cần gì thì cứ gọi điện cho tôi.”. Tuy anh không phải người làm trong ngành hàng không dân dụng, nhưng trên chuyến bay có người mất mạng, anh cũng tự biết câu chuyện sẽ không chỉ kết thúc ở đây.

Thịnh Viễn Thời gật đầu, lời cảm ơn đến bên miệng rồi lại thu về, “Chắc là không tránh được việc phải làm phiền anh rồi.”

Có lẽ là thông cảm cho tâm trạng của anh lúc này, để giảm bớt áp lực tâm lý cho anh, Tang Chất giơ tay, không nặng không nhẹ đấm vào bả vai anh, “Cảm giác làm cho cậu nợ tôi, cũng không tệ lắm.”

Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười bất đắc dĩ. Chờ Tang Chất đi khuất, anh quay lại nói với Tùng Lâm và đội tiếp viên hàng không: “Mọi người vất vả rồi, tuy nhiên, vẫn chưa thể về nhà ngay được. Thế này đi, mọi người gọi điện về cho người nhà báo tin bình an trước đã, sau đó quay về trung tâm chỉ huy đợi lệnh.”

Đương nhiên mọi người đều nghe theo sự sắp xếp của anh một cách vô điều kiện.

Tiếp viên trưởng dẫn tổ tiếp viên về trung tâm chỉ huy trước, còn Thịnh Viễn Thời và Tùng Lâm thì đến bệnh viện. Anh đang chuẩn bị đi rồi mới nhớ ra nên gọi điện cho Nam Đình, hoặc là gửi cho cô một tin nhắn, dù sao thì trải qua sự việc vừa rồi, nhất định cô sẽ lo lắng, kết quả là vừa mới khởi động máy thì đã nghe thấy có tiếng gọi mình, “Anh Bảy!”

Là Nam Đình, không còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là cô đã nhìn ra Thịnh Viễn Thời đang đi về hướng ngược lại, cô sợ không đuổi kịp nên cuống cuồng chạy tới.

Thấy thế, Tùng Lâm bèn nói với Thịnh Viễn Thời: “Em đi lấy xe trước.”

Thịnh Viễn Thời gật đầu.

Nam Đình chạy thẳng một mạch từ đài quan sát đến bãi đỗ sân bay, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, nhưng cô không quan tâm, vừa tới nơi đã kiễng chân ôm cổ anh.

Thịnh Viễn Thời giang tay ôm lấy cô, cảm giác nặng nề dồn nén cuối cùng đã có thể trút ra vào giây phút này.

Nam Đình không nói gì, chỉ ôm anh, dùng hơi ấm cơ thể mình để giảm bớt những áp lực trong lòng anh. Có lẽ trong mắt người khác, một cái ôm chẳng đáng là gì, nhưng đó là toàn bộ tình yêu và sự khích lệ của cô.

Thịnh Viễn Thời nhắm mắt lại, vùi đầu vào gáy cô rồi mới khàn giọng nói: “Không cứu được.”

Chính tai nghe thấy kết quả như vậy, dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng Nam Đình vẫn khó tiếp nhận được, thế nên có thể tưởng tượng, người làm cơ trưởng như anh sẽ khổ sở đến mức nào. Nam Đình thầm thì bên tai anh: “Anh đã hạ cánh trong thời gian ngắn nhất rồi.”

Khi trên máy bay xuất hiện một hành khách đổ bệnh, thì cả đội bay sẽ phải chạy đua với sinh mệnh. Mười năm, từ học viên đến cơ phó, từ cơ phó lên cơ trưởng, Thịnh Viễn Thời từng gặp vô số trường hợp hành khách đổ bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên, anh phải bất lực chứng kiến một sinh mệnh mất đi trên máy bay của mình. Anh đã chú ý cẩn thận, tổ tiếp viên cũng đã chăm sóc tận tình cho ông cụ, nhưng vẫn không thể đưa ông cụ về nhà bình an. Thịnh Viễn Thời tiếc nuối, cả đội bay cũng vậy, nhưng họ lại chỉ có thể đối mặt.

Thịnh Viễn Thời buông cô ra, vén mấy lọn tóc lòa xòa của cô ra sau tai, “Anh phải đến bệnh viện một chuyến.”. Sau khi về tới trung tâm chỉ huy, tiếp viên trưởng đã lập tức gọi cho người nhà của ông Lâm, hiện giờ nhất định họ đã chạy tới bệnh viện rồi.

Thật ra Nam Đình rất muốn đi cùng anh, nhưng trong tình huống này, chắc chắn anh có vô số việc cần giải quyết, cô đi theo lại thành vướng bận, thế nên cô bảo: “Anh đi mau đi.”, thấy anh còn định nói gì đó, cô lại nói: “Em không phải trẻ con, tự lo cho mình được, anh làm việc của anh đi.”

Thịnh Viễn Thời không chần chừ nữa, xoa đầu cô rồi bước đi.

Lúc anh và Tùng Lâm tới bệnh viện, người nhà của ông Lâm ở thành phố G đều đã đến. Thịnh Viễn Thời còn chưa tới gần thì đã nghe thấy tiếng gào khóc nức nở, và tiếng nói già nua chậm chạp: “Ông bảo ông đợi tiễn tôi đi rồi mới đi cơ mà, sao lại đi trước thế này?”

Là vợ của ông Lâm. Người phụ nữ đang khóc nức nở kia, hẳn là con gái của ông ấy, còn người đứng bên cạnh đỡ bà cụ chắc là ông con rể, nhìn thoáng qua thì hẳn là đã bốn năm mươi tuổi.

Thịnh Viễn Thời bước đến, còn chưa kịp nói gì, con gái của ông Lâm thấy anh mặc đồng phục cơ trưởng liền nổi điên, hùng hổ xông tới, trừng đôi mắt đẫm lệ mà chất vấn anh: “Cậu là người của Hàng không Nam Trình phải không?”

Thịnh Viễn Thời mới nói một chữ “phải” đã bị bà ta ngắt lời luôn, bà ta vừa khóc vừa nói: “Trước khi lên máy bay bố tôi vẫn khỏe mạnh, sao mới có mấy tiếng thôi mà đã mất rồi, rốt cuộc các người đã làm gì ông ấy hả?”, lại vừa gào thét vừa xông lên đánh Thịnh Viễn Thời.

Tùng Lâm thấy thế vội chạy tới cản bà ta rồi khuyên, “Bà chị này, chị tỉnh táo một chút đi, chúng tôi là phi công, ngoài lái máy bay đưa hành khách đến nơi đến chốn ra, chẳng lẽ lại còn đe dọa đến tính mạng họ à?”

Lời này vào tai người nhà của người mất nghe như đang trốn tránh trách nhiệm. Đương nhiên là con gái của ông Lâm không nghe lọt tai, đối với bà ta, trước khi lên máy bay, bố còn gọi điện với bà ta, xuống máy bay thì cả nhịp tim và hơi thở đều không còn, lúc họ chạy tới nơi thì bác sĩ cũng đã tuyên bố thời gian tử vong xong rồi, bà ta nhận định, trách nhiệm thuộc về công ty hàng không, thuộc về cơ trưởng, “Các cậu lái máy bay thế nào đấy hả? Bay đến mức mà một người khỏe mạnh mất mạng, các cậu còn tư cách làm phi công không?”

Bà ta nói như vậy khiến Tùng Lâm không thể chấp nhận nổi, hai mắt đỏ ngầu, anh ta nói bằng giọng nghẹn ngào: “Chúng tôi là phi công, mấy người là người nhà còn không rõ tình trạng sức khỏe của hành khách, làm sao chúng tôi có thể đảm bảo trên hành trình không có tình huống phát sinh? Sáu phút bay bảy cây số, tất cả mọi người trên máy bay đều phối hợp…”, anh ta không nói được nữa, cuối cùng phải quát lên: “Ai muốn như vậy chứ?”

Từng lời anh ta nói đều có lý, nhưng lúc này thì không thể nói lý với người nhà nạn nhân được. Thịnh Viễn Thời tiến lên kéo Tùng Lâm đang mất kiềm chế ra, rồi nói với con gái ông Lâm: “Tôi là cơ trưởng của chuyến bay 1268, mọi người có gì thì cứ nói với tôi.”, vừa nói, anh vừa chắn cho học trò ở phía sau.

Con gái ông Lâm dường như chỉ đợi lúc này, bà ta không chút chần chừ, giơ tay giáng cho Thịnh Viễn Thời một cái tát, “Cậu là cơ trưởng, cậu phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bố tôi!”

Tùng Lâm không nhìn thấy hành động của bà ta, chỉ nghe “bốp” một tiếng, anh ta ngơ ra trong giây lát rồi mới biết là Thịnh Viễn Thời bị đánh, chẳng bận tâm đến sự ngăn cản của thầy, anh ta xông ra, “Bà làm gì đấy? Bà dựa vào đâu mà đánh người hả?!”

Thịnh Viễn Thời bất động chịu đựng cú tát này, anh lập tức tóm lấy cổ tay Tùng Lâm, không cho anh ta xông lên, rồi cố gắng bình tĩnh để nói với con gái ông Lâm: “Đối với kết cục như vậy, tôi rất lấy làm tiếc, những lời như đội bay đã cố hết sức rồi, tôi cũng không muốn nói nữa. Về việc tôi và công ty phải chịu trách nhiệm thế nào, cục hàng không dân dụng sẽ có quyết định, hiện tại, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem, gia đình có cần chúng tôi hỗ trợ gì hay không thôi.”

Con rể của ông Lâm không ngờ vợ mình sẽ ra tay, ông ta đỡ mẹ vợ ngồi xuống, rồi bước đến kéo vợ lại, thấp giọng trách: “Bà làm thế bố có tỉnh lại được không?”, sau đó quay sang xin lỗi Thịnh Viễn Thời: “Bà ấy đang sốc quá, cậu đừng để bụng.”

Thịnh Viễn Thời gật đầu, “Không sao, tôi hiểu.”, nói xong, anh đi đến cạnh bà Lâm, ngồi xổm xuống rồi nói: “Mong bà bớt đau buồn. Hành lý của ông Lâm sẽ được bên cháu chuyển về nhà cho bà.”, sau đó anh đón lấy chuỗi vòng hạt cổ trong tay Tùng Lâm, đặt vào tay bà cụ, “Ông Lâm cứ cầm nó suốt, cháu sợ rơi mất nên mang đến đây.”

Bà cụ cầm lấy món đồ cổ mà ông cụ đã chơi nhiều năm, nước mắt lại lăn dài, “Lão Lâm ơi…”

Cho tới tận khi công ty cử chuyên gia đến bệnh viện xử lý những việc liên đới, Thịnh Viễn Thời mới ra về. Trên đường quay về trung tâm chỉ huy, Tùng Lâm vẫn còn ấm ức, “Có phải trách nhiệm của mình đâu, sao bà ta dám đánh anh chứ, quá vô lý, đúng là đồ chanh chua.”

Thịnh Viễn Thời cầm lái, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, một lát sau mới nói: “Trước sinh mệnh, không cần nói đến vấn đề trách nhiệm vội.”

Tùng Lâm không phục, “Nhưng ông Lâm đã tám mươi tuổi rồi, vốn dĩ thuộc loại khách đặc biệt.”

Lúc này, Thịnh Viễn Thời kiên nhẫn hơn nhiều so với lúc chỉ đạo bay, “Mình bán vé ra, cũng không ngăn ông ấy lên máy bay, hợp đồng vận chuyển hành khách được thành lập. Khi hợp đồng được thành lập, mình phải chịu trách nhiệm với hành khách.”

Tùng Lâm lại bảo, “Nhưng ông ấy ký giấy miễn trừ trách nhiệm rồi mà!”

Thịnh Viễn Thời giơ một tay ra, vỗ vai học trò, “Tôi biết cậu cảm thấy bất bình thay tôi, nhưng mình cũng phải hiểu cho tâm trạng mất bố của người ta.”

Lần này, Tùng Lâm không nói gì nữa.

Trở về trung tâm chỉ huy lại là một hồi bận rộn.

Có lẽ trong mắt người ngoài, một ông lão tám mươi tuổi đột ngột lên cơn đau tim và tử vong, chẳng liên quan đến bất cứ ai cả. Nhưng ông cụ không mất trong bệnh viện, không mất trong nhà, mà lại mất trên chuyến bay đang thực hiện trách nhiệm vận chuyển hành khách của Hàng không Nam Trình. Mặc dù hành khách đã ký vào giấy miễn trừ trách nhiệm, nhưng Nam Trình có phải chịu trách nhiệm hay không, thì không phải việc một mình Thịnh Viễn Thời, cũng không phải bảy người trong đội bay, thậm chí là cả Hàng không Nam Trình có thể nói được.

Sau khi sự việc xảy ra, cục hàng không dân dụng ngay lập tức cử tổ công tác đến tiến hành điều tra. Thế nên, từ khi ông Lâm mua vé, những người liên quan như người bán vé, nhân viên quầy, thành viên tổ bay, đều bị tạm ngừng công tác, phối hợp điều tra. Là trưởng đào tạo bay, nhưng trước khi có kết quả điều tra, Thịnh Viễn Thời cũng tạm thời không được bay. Mà Tang Chất là hành khách, cùng với những hành khách chứng kiến quá trình ông Lâm được sơ cứu cũng được mời đến để làm chứng. Thậm chí là cả kiểm soát viên không lưu cũng sẽ bị hỏi đến.

Cuộc điều tra kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, tất cả những nhân viên của Nam Trình có tiếp xúc với ông Lâm đều được tổ công tác yêu cầu tường trình lại sự việc. Người bán vé kể như sau: “Lúc nhận được số chứng minh của ông Lâm Vĩnh Hưu, tôi có gọi điện xác nhận xem người nhà có đi cùng hay không, họ trả lời là ông Lâm đi một mình, còn nhấn mạnh là ông Lâm rất khỏe, có thể thích ứng được với điều kiện bay trên cao. Tôi có nhắc họ là cố gắng đến sân bay làm thủ tục đăng ký sớm một chút, vì công ty có quy định, khách ngoài tám mươi tuổi phải ký giấy miễn trừ trách nhiệm xong mới đăng ký lên máy bay được, nếu không sẽ không được chấp nhận, lúc đấy họ đồng ý rồi tôi mới xuất vé.”

Cô nhân viên quầy từ thành phố A bay tới thành phố G, cũng kể lại một lượt toàn bộ quá trình ông Lâm ký giấy miễn trừ trách nhiệm, mà những lời cô ấy nói, hoàn toàn trùng khớp với nội dung trình bày của Tang Chất. Về phần Tang Chất, ngoài cảnh tượng chứng kiến ở quầy đăng ký ra, anh còn kể lại chi tiết quá trình sơ cứu trên máy bay.

Bảy người của tổ bay và tổ tiếp viên là bị hỏi trong thời gian dài nhất, đặc biệt là cơ trưởng Thịnh Viễn Thời. Hai nhân viên của tổ công tác lặp lại câu hỏi: “Sau khi phát hiện ra ông Lâm hôn mê, anh đã làm gì?”

Lúc đầu, Thịnh Viễn Thời còn kiên nhẫn, dù anh đã rơi vào trạng thái mệt mỏi rã rời, tổ điều tra hỏi một câu, anh vẫn phối hợp trả lời một lượt, cho tới khi anh sắp không nhớ là mình đã lặp lại bao nhiêu lần, thì anh không thể ôn hòa nổi nữa, “Nếu anh cho rằng tôi có thao tác nào sai lầm, mời anh nghe bản ghi âm.”

Một trong hai người của tổ điều tra quan sát anh một cách tỉ mỉ, “Thịnh tổng, chúng tôi đang hỏi theo quy định.”, ý là, anh phải phối hợp.

“Cùng một câu hỏi, anh đã hỏi chín lần rồi.”, Thịnh Viễn Thời dựa vào thành ghế, dùng cặp mắt hằn tơ máu nhìn đối phương, anh lặp lại một lần nữa: “Vì thời tiết không tốt, nên toàn bộ quá trình từ khi cất cánh đến khi chạm đất, đều do tôi điều khiển, cơ phó chỉ phối hợp hỗ trợ. Còn việc bay lách qua cơn giông là do tôi chủ động yêu cầu, mục đích là để bớt xóc, chỉ lệnh cụ thể thế nào, mời anh nghe ghi âm, cả chuyến bay ba tiếng, tôi không thể nào nhớ chính xác từng câu được.”

Hai người của tổ điều tra nhìn anh vài giây, không hỏi lại vấn đề này nữa.

Đến ngày thứ ba, phòng kiểm soát tiếp cận và kiểm soát viên của đài quan sát cũng nhận được thông báo. Lúc Nam Đình đến trung tâm chỉ huy thì Thịnh Viễn Thời cũng đi từ trong văn phòng ra. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau hôm chuyện không may xảy ra ở bãi sân bay.

Trên người Thịnh Viễn Thời vẫn là bộ đồng phục cơ trưởng, Nam Đình không biết anh được về nhà thay quần áo hay vẫn mặc nguyên bộ từ hôm đó đến giờ. Ánh mắt cô lưu luyến trên gương mặt anh, phát hiện ra những tơ máu giăng trong mắt anh, cô đau lòng vô cùng.

Đã mấy ngày không gặp cô, trong lòng Thịnh Viễn Thời cũng đầy nhung nhớ, nhưng bận quá, quả thật không làm gì được, ngoài việc gửi cho cô mấy tin nhắn, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi nổi. Khoảnh khắc thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh nở một nụ cười, “Anh nhếch nhác quá, không nhìn nổi à?”

Nam Đình biết tâm trạng anh đang không tốt, ra vẻ thoải mái cười đùa chỉ là vì không muốn cô lo lắng, mà cô cũng không muốn anh phân tâm vì cô, thế nên cô cười, “Đúng, nếu lần đầu gặp nhau mà anh như thế này, chắc chắn em sẽ không theo đuổi anh.”

Thịnh Viễn Thời véo má cô, “Chưa chi đã ghét bỏ anh rồi.”

Nam Đình nhìn xung quanh, xác nhận trên hành lang không có ai, cô mới tiến lại gần rồi giữ chặt tay anh, “Còn phải điều tra mấy ngày nữa?”. Cô mới ra làm độc lập chưa lâu, số lần chứng kiến tình huống khẩn cấp có hạn, lần này coi như là nghiêm trọng nhất, chẳng có kinh nghiệm có thể tham khảo, không biết trình tự thông thường ra sao.

Thịnh Viễn Thời lật bàn tay lại, nắm lấy tay cô, “Hôm nay là xong phần thẩm vấn, ngày mai bắt đầu nghe ghi âm, trong vòng một tuần là có kết quả điều tra.”, cuối cùng, anh xoa xoa đầu cô, “Không cần căng thẳng, hỏi gì thì em cứ trả lời đúng thực tế là được.”

Nam Đình sán lại gần anh, “Thế hôm nay anh có về nhà được không?”

Thịnh Viễn Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, như đang tính xem cần bao lâu để xử lý nốt công việc, sau đó đáp: “Được.”

Thời gian Nam Đình bị hỏi không dài, dù sao thì phòng kiểm soát tiếp cận và đài quan sát cũng chỉ phối hợp chỉ huy trong vòng năm sáu phút, đưa ra có vài chỉ lệnh cho đội bay, cô đều nhớ rõ ràng. Cuối cùng, tổ điều tra đột nhiên hỏi cô: “Cô với Thịnh Viễn Thời có quan hệ gì?”

Quan hệ của họ với sự việc này có liên quan gì đến nhau? Nam Đình nhìn hai người của tổ điều tra và nói: “Thịnh Viễn Thời là bạn trai tôi, chúng tôi là người yêu của nhau.”

Hai người họ liếc nhìn nhau, sau đó một trong hai người nói: “Cảm ơn cô đã phối hợp, chúng tôi không còn câu hỏi nào nữa.”

Sau khi tổ điều tra ra về, Cố Nam Đình gọi Kiều Kỳ Nặc và Thịnh Viễn Thời vào văn phòng, anh nói: “Tuy trong vòng một tuần mới có kết quả điều tra, nhưng chúng ta cũng tự biết, trên phương diện trình tự quy tắc, chúng ta không có gì sai cả. Kết quả khám nghiệm của bệnh viện cũng sẽ có nhanh thôi, nếu chứng minh được ông Lâm chết do tình trạng sức khỏe của ông ấy, thì công ty sẽ không phải chịu trách nhiệm, mặc dù xét về cái tình thì chúng ta có thể làm gì đó cho ông Lâm, nhưng đấy không phải là bồi thường, mà là tấm lòng thôi, có nhận hay không thì tùy vào người nhà.”, anh nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, “Viễn Thời, cậu về nhà nghỉ đi, không phải lo đến những chuyện tiếp sau đây nữa.”

Sự việc đúng như Cố Nam Đình nói, có điều, “Cháu ngoại của ông Lâm là Lâm Như Ngọc, chắc sẽ không từ bỏ ý định đâu, nghe nói, cô ta đang liên hệ luật sư đấy.”, Thịnh Viễn Thời ngẫm nghĩ, “Sắp đến 1/10 rồi, nếu Nam Trình dính vào kiện tụng thì phiền phức đây.”

“Nếu cô ta không sợ phiền phức…”, Cố Nam Đình nói một cách thoải mái: “Chúng ta có đoàn luật sư, sợ gì phiền phức.”

Bạn đang đọc Phía Cuối Đôi Cánh của Mộc Thanh Vũ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!