Chương 30: Phố Dài

Phiên bản convert 22833 chữ

[Không chịu đứng đắn gì cả!]

***

Mưa hôm đó không lớn lắm, so với trận mưa bão ở Trường Sa lúc bọn họ quen nhau vào mùa hè năm ngoái thì trận mưa này không tính là gì cả.

Cũng chỉ là mưa tí tách rơi dày đặc, làm ướt hết mặt của Cận Phù Bạch, mái tóc bị anh mất kiên nhẫn vén lên tít bên trên, để lộ ra vầng trán, áo sơ mi thấm nước mưa dính tệp vào da.

Nhếch nhác, lo lắng, nhưng lại khiến người ta không cách nào không rung động.

Hướng Dụ đứng yên ở trong dòng xe ùn tắc, vẫy tay, kiễng chân gọi anh: "Cận Phù Bạch! Em ở đây!"

Chỉ cần một tiếng gọi đó, Cận Phù Bạch lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.

Bọn họ cách nhau một màn mưa bụi mù, trên con phố xa lạ ở nước ngoài nhìn thẳng vào mắt nhau. Cửu biệt trùng phùng, vì vậy ánh mắt còn càng thêm bịn rịn và dai dẳng hơn cơn mưa này.

Hướng Dụ nhìn Cận Phù Bạch ném trả chiếc loa phát thanh lại cho cảnh sát, sau đó sải bước lớn đi tới chỗ cô.

Anh kéo cổ tay cô chuẩn bị rời đi, Hướng Dụ bấy giờ mới hoàn hồn: "Em vẫn chưa trả tiền xe."

Cận Phù Bạch đứng trong mưa, dùng tiếng nước ngoài nói chuyện với tài xế mấy câu, sau đó lấy tiền ra trả tiền xe.

Anh xoay người bế thốc Hướng Dụ lên, băng qua dòng xe cộ ùn tắc ồn ào, băng qua tiếng còi xe cảnh sát, băng qua màn mưa, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào trong xe.

Xe lái ra khỏi đường ở sân bay, Cận Phù Bạch từ đầu tới cuối đều im lặng.

Thẳng tới lúc vào trong thang máy của khách sạn, Hướng Dụ mới tiến tới khều khều ngón tay anh, dò hỏi: "Em tới đây khiến anh không vui sao?"

Cận Phù Bạch quay đầu, ánh mắt thâm trầm rơi vào trong mắt cô, anh nói: "Anh nghe nói đường ở sân bay có người Hoa xảy ra chuyện, anh còn tưởng là em!"

Lời còn chưa dứt, anh ôm chặt eo cô, Hướng Dụ dường như ngã nhào vào vòm ngực anh, vừa ngẩng đầu đã bị nụ hôn của anh khóa chặt.

Đất nước xa lạ, khách sạn này có lẽ không phải là sản nghiệp của Lý Xỉ, phong cách bài trí vô cùng giản đơn, Hướng Dụ nhất thời không quen.

Phòng mà Cận Phù Bạch ở không phải là căn hộ, nhưng nó lại rộng đến mức dọa người. Hướng Dụ được anh bế buông xuống dưới, anh cởϊ áσ sơ mi ướt sũng nước mưa, bóng hình ập tới.

Hướng Dụ xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng lại cảm nhận được vạt váy bị Cận Phù Bạch kéo lên tận eo, anh dính sát lại ôm cô từ đằng sau.

Lần đó có lẽ là lần điên cuồng nhất trong tất cả các lần làʍ ŧìиɦ của họ.

Sau khi xong chuyện, họ ôm nhau nằm trên giường, Cận Phù Bạch kéo chiếc váy trắng dài bị nước mưa thấm ướt bên giường lên, nheo mắt hỏi Hướng Dụ: "Năm ngoái ở Trường Sa, chiếc váy em mặc có phải là chiếc này không?"

Hướng Dụ cả người mệt nhoài, yếu ớt gật đầu nói: "Phải."

Suốt bốn tháng Cận Phù Bạch không ở trong nước, mặc dù không gặp nhau, nhưng hầu như mỗi ngày đều nhắn tin hoặc gọi điện thoại, vậy mà không ngờ đến lúc gặp nhau vẫn còn có thể nói được nhiều chuyện như vậy.

Bọn họ dựa vào nhau trong đêm tối, Hướng Dụ kể cho Cận Phù Bạch nghe những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bình đạm thường ngày của cô, nói liên miên một lúc lâu thì đột nhiên dừng lại: "Những chuyện nổi da gà như thế này, anh nghe có phải cảm thấy rất vô vị không?"

Cận Phù Bạch cười khẽ bên tai cô: "Rất thú vị, em nói tiếp đi."

Có lẽ bị lây từ Hướng Dụ, anh cũng đã nói một chút chuyện liên quan đến công việc kinh doanh của gia đình, không đầu không đuôi, Hướng Dụ nghe cũng chả hiểu gì.

Nhưng cô rất yên tĩnh, nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ những tiếng than thở trong đêm của Cận Phù Bạch, anh nói, cảm giác bất lực không thể xoay chuyển đất trời có lẽ chính là loại cảm giác hiện tại này.

Sáng sớm, Hướng Dụ ngủ đến mức có chút choáng váng, nghe thấy bên giường có tiếng chuông điện thoại, thế là theo bản năng nhận máy rồi áp di động vào bên tai: "Ai thế?"

Trong điện thoại là một bà lão dịu dàng già nua, bà lão ho khan mấy tiếng, trong giọng nói là vẻ bất ngờ, dùng tiếng Quảng Đông nói gì đó.

Hướng Dụ đột nhiên giật mình bật dậy, cầm di động không biết phải làm sao.

Cũng may lúc này Cận Phù Bạch từ trong phòng tắm ra ngoài, vẻ mặt cô như gây ra thảm họa, mặt như đưa đám che di động, dùng giọng gió nói với anh, không hay rồi, em nhận được điện thoại của người nhà của anh, hình như là bà ngoại anh, bà ấy nói tiếng Quảng Đông, em nghe không hiểu...

Cận Phù Bạch ngược lại không có biểu cảm đặc biệt gì, mỉm cười nhận lấy di động trong tay cô, nói mấy câu Quảng Đông với người trong điện thoại.

Đợt anh ngắt điện thoại, Hướng Dụ mới lo lắng hỏi: "Có phải là bà ngoại anh không? Bà có nói gì không?"

Cận Phù Bạch cái tên lưu manh này, tắm xong chỉ khoác độc một chiếc áo choàng tắm, còn cố ý ở trước mặt cô thay quần áo.

Một bên chậm rãi thong thả cài cúc áo sơ mi, một bên cười nói: "Không nói gì, bà ngoại hỏi em có phải là cháu dâu ngoại tương lai của bà không, bảo em có thời gian thì tới chỗ bà ngồi một chút."

Hướng Dụ sợ chết khiếp: "Anh cứ thế đồng ý sao?"

"Cháu dâu ngoại tương lai, em không phải à?"

Lời âu yếm này của anh nghe rất cảm động, trái tim Hướng Dụ đập thình thịch mấy cái, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại.

Sau hôm đó, Cận Phù Bạch không có nhiều thời gian để ở bên cạnh bầu bạn với Hướng Dụ.

Cận Phù Bạch ở nước ngoài cũng không giống với Cận Phù Bạch ở trong nước, có lúc Hướng Dụ thức dậy trong đêm để đi uống nước hoặc đi vệ sinh, sẽ phát hiện Cận Phù Bạch đã quay lại rồi.

Có lẽ sợ làm ồn đến cô nên anh không lên giường ngủ, mà anh mặc nguyên bộ đồ vest, nhắm mắt dựa vào trong ghế sô pha.

Ấn đường của anh lúc nào cũng cau lại, giống như có hàng ngàn nỗi u sầu.

Mà tất cả những nỗi u sầu của anh, chưa bao giờ để cô tham dự.

Hướng Dụ sẽ sát lại ngồi trên đùi anh trong bóng đêm, giúp anh tháo cà vạt.

Thường thường vào lúc này Cận Phù Bạch sẽ bất thình lình mở mắt, trong mắt tràn ngập tia thù địch và phòng bị.

Đến lúc nhìn rõ Hướng Dụ, đôi mắt đó của anh mới dịu dàng trở lại, nhìn cô đầy tình cảm, kéo một đoạn cà vạt trong tay cô, hôn lên môi cô rồi quấn cà vạt vào cổ tay cô: "Thế nào, có muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút không?"

Khoảng thời gian đó ở trên giường anh luôn có một loại hung hãn mạnh mẽ khó có thể diễn tả được bằng lời. Hướng Dụ bị giày vò không nhẹ, cuối cùng đến ngay cả cửa khách sạn cũng lười đi ra, ăn cơm cũng ăn ở trong phòng ăn của khách sạn.

Thời gian anh bầu bạn bên cạnh cô rất ít, nhưng trước giờ chưa hề ngó lơ cô.

Thậm chí có một ngày, Hướng Dụ ngồi trong phòng ăn, có một người hầu dùng tiếng nước ngoài đơn giản nói chuyện với cô, nói rằng anh Cận đã chuẩn bị bữa trưa cho cô rồi.

Hướng Dụ không ngờ bữa trưa mà Cận Phù Bạch chuẩn bị cho cô lại là món hoa râm bụt nhúng canh xương mà cô mê đắm khi còn ở Trường Sa.

Mở bát canh ra, hương thơm sộc thẳng vào mũi, cô múc một muỗng nếm thử, mùi vị giống y như đúc trong ký ức.

Cô không biết Cận Phù Bạch là mời được vị đầu bếp đó ra nước ngoài, hay là dùng phương pháp nào khác.

Có một khoảnh khắc, cô nhớ đến 'Nhất kị hồng trần phi tiếu tử, vô nhân tri thị lệ chi lai'.*

*Ngựa trạm phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười. Không ai biết rằng quả lệ chi đã về đến Trường An. (Quá hoa thanh cung tam tuyệt cú - Đỗ Mục)

Lại là thơ cổ của Đỗ Mục, nói rằng Huyền Tông vì muốn làm Dương quý phi vui vẻ mà đã cho người ngàn dặm xa xôi gửi vải thiều tươi ngon đến trước mặt Dương quý phi.

Hướng Dụ nghĩ đùa, bản thân cũng coi như được nếm trải một lần được đối đãi như 'Quý phi' rồi.

Lời này cô dùng tin nhắn gửi cho Cận Phù Bạch, Cận Phù Bạch dành thời gian trả lời cô nói, em kém cỏi thế thôi à? Lại chỉ muốn làm Quý phi?

Sau đó Hướng Dụ vừa ăn hoa râm bụt mềm nhũn vừa bắt đầu ngẫm lại.

Một là ngẫm lại sao bản thân lại cảm thấy bản thân là Quý phi?

Hai là ngẫm lại bản thân, mười mấy năm đi học, sao khi ra trường lại chỉ nhớ mỗi mấy câu thơ trên mặt chữ bao hàm ý 'nhiều chuyện' như vậy, đến ngay cả toàn bộ bài thơ cũng không đọc thuộc ra được?

Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì có một bóng người hắt xuống mặt bàn.

Hướng Dụ ngước mắt, là một người đàn ông đang đứng cạnh bàn, âu phục giày da tươm tất, có một gương mặt của đồng bào Châu Á.

Người đàn ông nhìn Hướng Dụ mỉm cười, lịch sự hỏi: "Cô gái này, có thể ngồi chung bàn với cô không?"

Bàn cô ngồi là bàn ăn dành cho hai người, người đàn ông này muốn ngồi đối diện cô?

Rõ ràng trong phòng ăn chỉ ngồi đầy có một nửa, chung bàn cái gì chứ?

Hướng Dụ vừa mới ăn xong món hoa râm bụt nhúng canh xương nóng hôi hổi nên não bộ cũng bị lấp đầy cảm giác thoải mái thỏa mãn, lại còn tưởng rằng người đàn ông này chỉ là một tên tà lưa gái thông thường.

Vì vậy một tay cô chống má, một tay bỏ chìa khóa xuống, lắc lắc ngón tay, thuận miệng từ chối: "Xin lỗi nhé, ở đây có người ngồi rồi."

Người đàn ông đó để ngoài tai lời từ chối của cô, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Hướng Dụ: "Nghe nói cô sống ở phòng 404?"

Hướng Dụ cũng là trong lúc nghe anh ta nói ra số phòng mới phát giác ra được thân phận của người đàn ông trước mặt này có lẽ không hề đơn giản.

Cô yên lặng nhìn anh ta, không nhìn ra được anh ta có mục đích gì, chỉ có thể hỏi ngược lại: "Sau đó thì sao?"

"Cũng chẳng có sau đó gì cả."

Người đàn ông đó bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra, nhìn có vẻ rất vô hại, nhưng lời nói ra lại cực kỳ sắc bén: "Cô Hướng, cô và Cận Phù Bạch là quan hệ gì vậy? Cô là tình nhân của anh ta?"

Nếu như Hướng Dụ nhạy cảm thêm chút nữa thì có lẽ sẽ ý thức được anh ta gọi hẳn tên của Cận Phù Bạch.

Chứ không phải là anh Cận.

Trong phòng ăn của khách sạn có không ít thực khách, Hướng Dụ có lẽ đã xem phim điện ảnh gián điệp quá nhiều, cô liếc mắt nhìn về phía lối ra an toàn rồi mới nói: "Không phải, tôi là bạn gái của anh ấy."

Sự chiều chuộng yêu thương của Cận Phù Bạch dành cho cô dạo gần đây đã tiếp thêm cho cô dũng khí, nói ra lời như vậy không hề lộ ra tia chột dạ, mà ngược lại vô cùng đúng mực thỏa đáng.

Người đàn ông đó có vẻ kinh ngạc, nhướng mày, trầm mặc mấy giây rồi mới bật cười thốt ra một câu bằng tiếng nước ngoài.

Giống như chế giễu, nhưng tia châm biếm mỉa mai còn càng nặng hơn.

Ngoại ngữ của Hướng Dụ không tính là tốt, nhưng những từ đơn giản cô vẫn nghe hiểu.

Anh ta nói là, tình yêu thật sự ư?

Người bình thường gặp phải loại chuyện này, hoặc là như gặp phải giặc đông, hoặc là cảm thấy phiền phức.

Nhưng Hướng Dụ không hề có biểu cảm đặc biệt nào, cô vẫn ăn canh như cũ, chậm rãi thong thả, chỉ liếc nhìn người đàn ông đối diện rồi gật gật đầu, nói chắc nịch: "Bingo, chúng tôi là tình yêu đích thực của nhau đó!"

Hướng Dụ sẽ không vì những lời nói cố ý của người khác mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.

Huống hồ hôm nay cô còn đang trải nghiệm cuộc sống của 'Quý phi', còn đang ăn món hoa râm bụt nhúng canh xương được Cận Phù Bạch mang về từ nơi cách đây hơn mười nghìn kilomet.

Sao có thể không vui vẻ được cơ chứ?

Người đàn ông đối diện lên tiếng mấy lần, Hướng Dụ đều làm như không nghe thấy, múc canh đưa vào trong miệng, còn mở cả Rắn tham ăn ra để chơi.

Có lẽ người đàn ông cũng không ngờ Hướng Dụ lại có dáng vẻ bình thản như vậy, anh ta sững người một lúc, sau đó đột nhiên bật cười: "Chẳng trách Cận Phù Bạch thích cô, quả thật là một cô gái thú vị."

Anh ta nói về sự hứng thú của đàn ông dành cho phụ nữ một cách rất tùy tiện, Hướng Dụ không ngẩng đầu lên: "Nghe giọng điệu của anh có vẻ anh không có người yêu đâu nhỉ?"

"Người như chúng tôi không cần người yêu, cô hiểu không?"

"Hiểu chứ, tên đáng thương không có tình yêu đích thực!" Hướng Dụ tiếp tục chơi Rắn tham ăn.

Người đàn ông cuối cùng cũng không ngồi thêm nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh Hướng Dụ, hơi nghiêng người xuống, hạ thấp giọng nói vào tai cô: "Cô Hướng, nếu như tình yêu đích thực mà cô nói là vứt bỏ gia tộc và phản bội lại người thân, vậy thì tha thứ cho tôi không thể tùy tiện đồng ý được!"

Rắn tham ăn của Hướng Dụ đâm vào cái đuôi của nó, cô tắt di động, quay đầu lại cười, biểu cảm vô cùng xán lạn: "Ai cần con chó như anh đồng ý chứ?"

Đó có lẽ là thời khắc sắc bén hiếm hoi nhất trong suốt 22 năm cuộc đời của cô.

Cũng có cả sự cô độc dũng cảm của người mới trải đời không lâu.

Là nhiều năm sau đó, khi Hướng Dụ vô tình nhìn thấy gương mặt giống như đã từng quen biết ở trên TV, thì cô mới biết được người mà bản thân công kích tới tấp năm ấy lại chính là người thừa kế của một công ty nổi tiếng trong nước, họ Chử.

Chỉ có điều người mà cô nắm rõ nhất ở khi đó không phải là vị Chử tổng trẻ tuổi này, mà là cô em gái sinh đôi của anh ta, Chử Lâm Lang.

...

Lúc Cận Phù Bạch rời khỏi biệt thự, sắc trời đã tối mịt, anh chuẩn bị đến khách sạn tìm Hướng Dụ nên tìm bừa một lý do để đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước thì tài xế chạy đến bên cạnh: "Anh Cận."

"Sao vậy? Bà ngoại vẫn chưa ngủ sao?"

"Bà nhà đã ngủ rồi, là liên quan đến cô Hướng ạ."

Cận Phù Bạch nghiêng đầu: "Nói."

"Buổi chiều, bên chỗ cô Hướng xảy ra chút chuyện, Chử Giác tìm thấy cô Hướng, không biết đã nói gì với cô Hướng."

Phía nhà họ Chử vẫn luôn có ý muốn liên hôn với nhà họ Cận, Chử Giác tìm đến Hướng Dụ, có thể nói được lời gì tử tế mới là lạ.

Căn cứ vào tình hình hiện tại, Cận Phù Bạch trên đường đến khách sạn cứ luôn cảm thấy bất an.

Đẩy cửa khách sạn ra, Hướng Dụ đang ở ngay trong đại sảnh.

Cô ngồi quỳ trên ghế sô pha, bám vào thành ghế ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ghế sô pha là do anh dặn nhân viên khách sạn chuyển đến bên cạnh cửa sổ, khoảng thời gian này Hướng Dụ luôn ở lỳ trong khách sạn chơi game, anh lo cô buồn bực khó chịu.

Cũng may ngoài cửa sổ có một cái cây có hình dạng giống như hình vương miện rất xinh đẹp, phong cảnh trông cũng không đến nỗi nào.

Cô nằm bò bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài, lúc quay đầu lọn tóc bị gió thổi bay lên, đáy mắt cũng đã nhuộm lẫn màu sắc của ánh đèn ở bên ngoài cửa sổ.

Cô yêu kiều nhìn anh mỉm cười, Cận Phù Bạch trầm lặng trong chốc lát, còn tưởng rằng cô muốn nói gì đó, vậy mà cô chỉ nói: "Cận Phù Bạch, vầng trăng khuyết trên trời đẹp quá, giống như móng tay được cắt xuống vậy."

Cận Phù Bạch bất ngờ bật cười một tiếng, sát lại sau lưng hôn môi với cô: "Buổi chiều gặp phải chuyện không vui à? Sao không nói với anh?"

Hướng Dụ ở trong nụ hôn của anh nhẹ giọng nói: "Không có, chỉ gặp phải một người không có liên quan gì."

Ngừng giây lát cô mới nói: "Món hoa râm bụt nhúng canh xương rất ngon, anh không ở đây đúng là đáng tiếc, đây là chuyện khiến em không vui nhất trong ngày hôm nay!"

Trong mắt cô tràn ngập sự dịu dàng tình cảm, đủ để xoa dịu đi tất cả những bực tức trong cuộc sống của Cận Phù Bạch.

Cận Phù Bạch cách một lớp áo kéo bản lề móc khóa sau lưng cô xuống, sau đó thò tay vào bên trong: "Chiều mai có lẽ anh sẽ có thời gian, đến lúc đó đưa em ra ngoài đi dạo nhé?"

"Được."

"Anh không đi cùng em là em không ra ngoài? Ở trong khách sạn cũng không sợ ngột ngạt, lười vậy cơ à?" Anh vừa xoa nắn vừa nói.

Hướng Dụ nằm trong lòng anh cười khẽ: "Em tới đây là vì để ở bên cạnh anh mà, cũng đâu phải đi du lịch, anh không ở đây em cũng không muốn ra ngoài, điều này không liên quan đến việc em có lười hay không!"

Nhưng qua hôm sau, Cận Phù Bạch cũng vẫn chẳng có thời gian để ở bên cạnh cô.

Suốt một ngày, Hướng Dụ ở trong khách sạn cũng chẳng nhận được tin nhắn của Cận Phù Bạch.

Tới tận khuya anh mới quay lại, mặc một bộ đồ vest màu đen, áo sơ mi bên trong cũng màu đen nốt.

Giống như sát thủ bóng đêm trong phim điện ảnh, im lặng không một tiếng động mở cửa phòng khách sạn, đi vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.

Hôm đó Hướng Dụ ngủ không được yên giấc, có lẽ lúc chiều chơi game uống nhiều cà phê nên cứ mãi không chìm vào giấc ngủ sâu được.

Vì vậy khi Cận Phù Bạch quay lại, cho dù động tác có nhẹ tới đâu, thì cô cũng vẫn cảm nhận được.

Trong trực giác, tâm trạng của anh cực kỳ không tốt, so với cơn mưa trong đêm ngoài cửa sổ còn càng nặng nề hơn.

Hướng Dụ không bật đèn cũng không đi dép lê, mò mẫm trong bóng đêm đi đến bên cạnh Cận Phù Bạch, ngả vào trong lòng anh: "Anh sao vậy?"

Trên người anh nhiễm hơi lạnh của sương đêm, cô dùng cơ thể ấm nóng của mình dính sát vào anh, giúp anh sưởi ấm.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy bản thân giống như một người vợ đã kết hôn với anh rất lâu rồi.

Cận Phù Bạch ôm eo cô, hiếm thấy không nhân cơ hội 'chấm mút', anh chỉ vùi đầu vào trong hõm cổ Hướng Dụ, thanh âm khàn đặc giống như người bệnh mắng chứng viêm họng nghiêm trọng.

Anh nói: "Hướng Dụ, ở cạnh anh một lát."

Đêm hôm đó Cận Phù Bạch hút hết nửa bao thuốc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.

Hướng Dụ ở cạnh anh tận đến khi mặt trời ló rạng nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu qua tán cây xanh tốt, hắt vào trong phòng khách sạn, bấy giờ Cận Phù Bạch mới rút di động từ trong túi quần ra.

Hóa ra di động của anh vẫn luôn tắt nguồn, vừa bật nguồn lên là có hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn nhảy ra, khiến cho di động chết đơ ngay lập tức.

Hướng Dụ cả đêm không ngủ, trong miệng hơi khát, liếm liếm môi rồi mới hỏi anh: "Cận Phù Bạch, em đổi vé máy bay, ở lại với anh thêm mấy hôm nữa nhé?"

Cận Phù Bạch hôn lên trán cô: "Không cần, mấy hôm nay anh không có thời gian qua đây, em về nước đợi anh."

Cận Phù Bạch không đích thân tiễn cô ra sân bay, lúc Hướng Dụ sửa soạn, anh đã thay một bộ đồ vest màu đen khác, đang thắt cà vạt.

Hướng Dụ xoay người, kiếng chân hôn vào má anh: "Được, em đợi anh!"

Khi đó Hướng Dụ không biết rốt cuộc Cận Phù Bạch đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến một tuần sau khi về nước, cô dùng máy tính trong công ty lướt tin tức mới tình cờ đọc được một bài cáo phó:

XXX - Chủ tịch kiêm người đồng sáng lập của một công ty nào đó nằm trong top 100 công ty lớn mạnh nhất thế giới, đột phát bệnh nặng ở nước ngoài, cấp cứu không thành công, không may qua đời vào ngày 31 tháng 6 năm 2013, hưởng thọ 85 tuổi.

Ngày 31 tháng 6, là ngày cô về nước.

*Tháng 6 không có ngày 31, đồng nghĩa với việc đây chỉ là tiểu thuyết, không có thật.

Hướng Dụ gõ cái tên xa lạ của người đã mất trong bài cáo phó vào công cụ tìm kiếm, ngay sau đó thấy được phần giới thiệu về cuộc đời của người đã mất này.

Bên trên nói bà ấy là người Quảng Đông.

Trong phần giới thiệu của Wikipedia có bức ảnh hồi còn trẻ của bà lão, bà mặc một bộ đồ vest lịch sự ngồi cùng với mấy người đàn ông, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt cương nghị, là gương mặt của một người phụ nữ mạnh mẽ.

Khóe mắt trong sắc bén của bà trông giống hệt Cận Phù Bạch.

Nhưng Hướng Dụ đã từng nghe giọng nói của bà, giọng nói của bà vô cùng dịu dàng hiền hậu.

Hôm đó ở trong khách sạn, Hướng Dụ nhận nghe điện thoại của Cận Phù Bạch.

Bà nói tiếng Quảng Đông rất nhẹ nhàng, hỏi cô có phải là bạn gái của Cận Phù Bạch không, còn nói nếu như cô có thời gian thì tới chỗ bà ngồi một chút.

Không ngờ một bà lão như vậy lại đột ngột từ biệt cõi đời.

Nhưng liên quan đến chuyện mất đi người thân, Cận Phù Bạch không hề tiết lộ cho Hướng Dụ biết dù chỉ một chút ít.

Vào lúc anh yếu đuối nhất, chẳng qua cũng chỉ hút thuốc cả đêm không ngủ mà thôi.

May mắn thay hôm đó cô có cơ hội được ở bên cạnh anh.

Hướng Dụ bỗng nhiên hối hận, hối hận vì không thể ở lại nước ngoài thêm mấy ngày để ở cạnh Cận Phù Bạch.

Gặp lại Cận Phù Bạch, đã là chuyện của cuối hạ rồi.

Khoảng thời gian đó Hướng Dụ ở công ty khó khăn lắm mới rảnh rỗi được trở lại, cả ngày chỉ ngồi trước máy tính ở quầy lễ tân, vai và cổ đã đau nhức đến độ không chịu nổi nữa. Cận Phù Bạch lại không ở trong nước, thời gian rảnh rỗi nhiều, thế là cô dứt khoát đi mua thẻ năm của sân tennis, cứ hễ có thời gian là sẽ đi đánh tennis.

Có một lần ăn cơm cùng Đường Dư Trì, anh ấy đưa cô qua đó, ở ngoài cổng sân tennis, Đường Dư Trì hất cằm: "Haiz, có cô gái đụng hàng với cậu rồi kìa."

Hướng Dụ tò mò nhìn ra ngoài xe, cũng trùng hợp thật, không ngờ lại nhìn thấy được một cô gái đã từng hỏi cô về nhãn hiệu quần áo ở trong hộp đêm của Lý Xỉ vào mùa đông, là cái cô có đôi mắt hạnh đó.

'Mắt hạnh' đang vẫy tay tạm biệt với một người đàn ông, cười vô cùng ngọt ngào.

Đảo mắt nhìn thấy Hướng Dụ và Đường Dư Trì xuống xe, 'mắt hạnh' trông như muốn lên tiếng chào hỏi cô, nhưng lại giống như kiêng dè điều gì đó, tay đang giơ lên lại rụt về.

Cô gái này nhất thời không chú ý đến gương mặt của mình, nụ cười cũng trở nên có chút không tự chủ được.

Vẫn là Hướng Dụ chủ động nói chuyện với cô ấy: "Lại gặp nhau rồi, hôm nay quần áo của chúng ta giống nhau đấy."

Đôi mắt của 'mắt hạnh' sáng lên, giống như con chim sẻ ríu rít, nhảy bật qua nói chuyện cùng Hướng Dụ: "Bộ quần áo này là em tìm được ở trong cửa hàng bán đồ thay thế nhãn hiệu cao cấp mà chị chỉ cho em đó, quần áo của cửa hàng này thật sự đều rất đẹp! Chị cũng tới đánh tennis hả?

"Ừm, em cũng vậy à?"

"Vâng vâng, em cũng tới đây đánh tennis?"

'Mắt hạnh' rất phấn khích: "Lần trước em nói chuyện với chị, mấy chị gái khác nói em không nên nói chuyện với chị, họ nói rằng chị sẽ thấy phiền phức."

"Vì sao chị lại thấy phiền phức?"

"Bởi vì anh Cận..."

'Mắt hạnh' do dự giây lát rồi mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì anh Cận quá cao, em là đi theo Cừ tổng, tiếp lời thì cũng nên tiếp lời với những người có vị trí ngang hàng với Cừ tổng mới đúng, nếu không sẽ không tốt cho Cừ tổng, sẽ có người ở sau lưng nói anh ấy..."

"Cừ tổng là người vừa nãy đưa em tới đây sao?"

Vành tai của 'mắt hạnh' ửng đỏ, gật đầu nói: "Vâng, anh ấy rất tốt, hôm nay còn mua vòng tay cho em nữa."

Cô ấy giơ cổ tay bé nhỏ của mình ra, bên trên có một chiếc vòng kim cương đang tỏa sáng lấp lánh.

Có lẽ là vì lúc đánh tennis thường xuyên gặp 'mắt hạnh', nên trong giới dần dần có lời đồn nói Hướng Dụ cuối cùng cũng bị 'thất sủng', bị Cận Phù Bạch bỏ rơi, chỉ có thể qua lại với một số 'loại hàng cấp thấp'.

Những lời này Hướng Dụ cũng loáng thoáng nghe nói, nhưng cô đều không để ý.

Điều duy nhất khiến cô để ý đến là vào cuối tháng 8, Cận Phù Bạch cuối cùng cũng từ nước ngoài quay về.

Hôm đó Hướng Dụ đánh tennis xong, cô cầm vợt xoay người, bất thình lình nhìn thấy Cận Phù Bạch dạng to chân ngồi trên ghế ở khu vực nghỉ ngơi, đang cầm chai nước khoáng mà cô đã uống hết một nửa.

Hướng Dụ chạy một mạch qua đó, cướp lấy chai nước: "Anh uống hết rồi em uống bằng cái gì?"

Đáy mắt Cận Phù Bạch tràn ngập ý cười: "Anh vừa xuống máy bay là chạy ngay tới đây để gặp em, vậy mà đến ngụm nước cũng không cho anh uống?"

"Sao anh lại về hôm nay? Anh bảo tuần sau mới về cơ mà?"

"Tại vì anh nhớ em quá, vậy nên quay về rồi!"

Hướng Dụ bị anh ôm ngồi lên đùi anh, nhìn kỹ mới nhận ra Cận Phù Bạch đã gầy đi rất nhiều.

Cô nhớ đến bài cáo phó không có chút nhiệt độ nào ấy, nhớ đến buổi tối hôm còn ở nước ngoài anh chỉ im lặng hút thuốc, nhớ đến chuyện anh phải chịu đựng tin tức người thân qua đời nhưng lại không hề tỏ ra yếu đuối.

Hốc mắt Hướng Dụ ửng đỏ, cô gọi anh: "Cận Phù Bạch."

Nhưng người đàn ông này lại không hề có ý muốn giãi bày nỗi khổ với cô, tay anh xoa nắn mông cô, ánh mắt xấu xa nhìn xuống dưới chiếc váy tennis của cô: "Đánh bóng trông chẳng ra làm sao, vậy mà quần áo thì mặc đâu ra đấy phết."

Đôi mắt ngấn nước của Hướng Dụ đều được cô nuốt ngược vào trong, cô đánh anh một cái: "Sao anh háo sắc thế hả! Không chịu đứng đắn gì cả!"

Cận Phù Bạch bật cười, sát lại gần tai cô nói: "Ban nãy khi em nhảy lên, đoán xem anh đã nhìn thấy gì?"

~Hết chương 30~

Bạn đang đọc Phố Dài của Thù Vỉ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!