Nghe vậy, đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.
Điều này cũng tương đương với việc Tần Ninh đã cho bọn họ một sự bảo đảm.
Cho dù phải bỏ ra một trăm vạn hoàng kim để mua một thanh sắt vụn, thì Tần Ninh cũng sẽ bồi thường cho bọn họ.
Có người đã muốn mạo hiểm, sau đó mọi người đều háo hức muốn thử.
Thánh Đan các không phải là một nơi bình thường, nếu như tên nhóc này dám ăn nói lung tung thì sẽ không thể nào giữ cái mạng nhỏ mà ra khỏi Thánh Đan các được.
“Ta ra giá một trăm vạn!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
Advertisement
"Cho dù nó không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì vị Tần công tử này cũng sẽ bồi thường cho ta, Thánh Đan các cũng sẽ không tự đập nát bảng hiệu của mình đâu!"
Một người đàn ông khôi ngô đứng lên cười ha hả nói.
"Đã vậy, ta ra giá một một trăm mười vạn!"
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Lão Dương, lão chỉ thêm mười vạn, có keo kiệt quá không?"
Đột nhiên, lại có một lão già khác, cả người mặc hắc bào, đứng dậy quát lên: "Ta ra giá một trăm hai mươi vạn!"
Suy nghĩ trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, nếu thanh kiếm gỉ sét này không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì dù sao Tần Ninh cũng sẽ bồi thường tổn thất cho bọn họ.
Nếu thật là như vậy, thì bọn họ có bỏ ra hơn một triệu hoàng kim thì cũng không chịu thiệt!
Advertisement
"Lão Ưng à, một trăm hai mươi vạn không đủ đâu!"
Đột nhiên một tràng cười khác lại vang lên, và một bóng người lại đứng dậy trong đám đông.
"Ta ra giá một trăm năm mươi vạn!"
Lời này vừa nói ra, thì trong đám người, nhất thời thanh âm trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Một trăm năm mươi vạn đã có thể nói là một mức giá rất cao.
Linh khí cao cấp nhất phẩm bình thường có giá trị một trăm vạn lượng hoàng kim, tinh luyện hơn một chút sẽ có giá trị một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim.
Nhưng hiện tại, bọn họ cũng không rõ thanh kiếm gỉ sét này là linh khí cao cấp cỡ nào!
Nhìn mọi người liên tục tăng giá, Vương Trấn Vũ hoàn toàn ngây ngốc.
Tên Tần Ninh này không lẽ đầu óc cũng gỉ sét rồi sao?
Tới lúc này rồi mà vẫn muốn trêu đùa người khác?
Gã không tin rằng thanh kiếm gỉ sét này là một món linh khí cao cấp nhất phẩm.
Linh khí cao cấp nhất phẩm có giá trị cực kỳ lớn, tên nhóc này sao có thể tìm được trong mấy gian hàng ở đây chứ?
“Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất!”
Giờ phút này, người chủ trị đấu giá đã bắt đầu chuẩn bị gõ búa chốt xuống!
“Hai trăm vạn lượng!”
Đúng lúc này, một giọng nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trong phòng riêng, đột nhiên lại có một người lại tăng giá!
Hai trăm vạn lượng?
Đùa gì vậy?
Hai trăm vạn lượng hoàng kim, cho dù đây đúng là linh khí cao cấp nhất phẩm cũng chẳng đáng giá tới mức đó.
Bây giờ, ngay cả người chủ trì đấu giá cũng choáng váng.
"Vì không ai tăng giá nên chốt giá hai trăm vạn lượng, món linh khí này sẽ thuộc sở hữu của vị khách ở phòng riêng số 6!"
Lúc này, người chủ trì đấu giá đưa ra quyết định cuối cùng.
Vương Trấn Vũ không nhịn được nữa, nóng lòng nhảy lên đài đấu giá hét lớn trước mặt mọi người: "Được rồi nhóc con, đừng giả bộ cao thâm ở đây, mau tranh thủ thời gian cho bọn ta xem thử một chút đây rốt cuộc là thứ linh khí cao cấp cỡ nào chứ?"
Vương Trấn Vũ không hề tin đây là một món linh khí!
“Được thôi!”
Tần Ninh bước lên phía trước, trong lòng bàn tay lúc này xuất hiện một đạo linh ấn.
"Linh trận sư!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Linh trận sư rất hiếm thấy ở đế quốc Bắc Minh, hiếm thấy hơn nhiều so với linh đan sư và linh khí sư.
Một vị linh trận sư, chính là người mà ngay cả hoàng thất của đế quốc Bắc Minh cũng sẽ muốn lôi kéo.
Cho dù chỉ là linh trận sư cấp một, thì cũng là một tồn tại vô cùng tôn quý.
Trong trận chiến giữa các đế quốc, sức mạnh mà linh trận sư có thể phát huy là vô cùng lớn!
Đúng lúc linh ấn của Tần Ninh xuất hiện, nó biến thành hình một đạo tinh linh, trực tiếp tác động vào thanh kiếm gỉ sét.
Ngay sau đó, một loạt linh ấn không ngừng ngưng tụ.
Không lâu sau, chín chín tám mươi mốt đạo linh ấn đã xuất hiện, tất cả đều bao phủ thanh kiếm gỉ sét.
Tám mươi mốt đạo linh ấn!
Chỉ nhìn vào số lượng linh ấn được ngưng tụ, có thể thấy cấp độ của Tần Ninh đã vượt qua linh trận sư cấp một.
Trong toàn cõi đế quốc Bắc Minh, linh trận sư mạnh nhất là linh trận sư cấp 4.
Đã thế còn có sự phân chia hết sức tỉ mỉ.
Ví dụ, linh trận sư cấp 1 có thể ngưng tụ mười đạo linh ấn để tạo thành một trận pháp hạ cấp cấp 1.
Ngưng tụ hai mươi đạo linh ấn, là có thể tạo ra trận pháp trung cấp cấp 1.
Nếu ngưng tụ được năm mươi đạo linh ấn thì mới có thể tạo ra một trận pháp cao cấp cấp 1.
Mà muốn tiến vào cảnh giới linh trận sư cấp 2, cần ngưng tụ được ít nhất cả trăm đạo linh ấn.
Giờ phút này, rõ ràng Tần Ninh đã vượt qua cảnh giới của linh trận sư cấp 1.
"Thiếu niên này thật thú vị..."
Ở trong phòng riêng số 6, có một người mặc áo choàng màu bạc có khắc một con rồng thật sặc sỡ, sống động như thật.
Người này giữa hai lông mày dường như có khí tức sắc bén, nhưng cả người lại nghiêm nghị mà ôn nhu, trên mặt cũng mang theo nụ cười vô cùng thoải mái.
"Đỗ Khiếu, ngươi thực sự chắc chắn trong thanh kiếm gỉ sét kia có điều gì dị thường sao?"
"Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ chắc chắn!"
Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đen, ông ta dường như không kiềm nén được sự kích động, chậm rãi nói: "Bên trong thanh kiếm gỉ sét này là một trận pháp bị phong ấn. Năm đó, thuộc hạ có may mắn được nhìn thấy một thanh kiếm gỉ sét trông giống hệt, tuyệt đối không sai được".
"Thật thú vị, xem ra người tên Tần Ninh này cũng đã sớm nhận ra, tuổi còn trẻ mà đã là linh trận sư, lại có nhãn lực thần thông như vậy, ta cũng phải làm quen một chút!"
Một nụ cưỡi giãn ra trên khuôn mặt của người đó.
Với sự xuất hiện của tám mươi mốt linh ấn, bề mặt của thanh kiếm gỉ sét bắt đầu thay đổi.
Gỉ sét rơi xuống trong nháy mắt, và đột nhiên có một tia sáng xuất hiện.
Nhưng dưới ánh sáng đó, nó không phải là một linh khí, mà là một chiếc hộp gỗ.
Nhìn thấy hộp gỗ, ai nấy đều ngẩn ra.
“Ha ha...”
Vương Trấn Vũ nãy giờ còn hồi hộp, lúc này thì đã yên tâm.
"Ta còn tưởng rằng nó là một loại linh khí nào đó, hóa ra chỉ là một cái hộp gỗ, Tần Ninh, đây chắc không phải là linh khí mà ngươi nhắc tới đó chứ?"
Vừa rồi nhìn thấy Tần Ninh ngưng tụ ra linh ấn, gã còn tưởng rằng Tần Ninh đã nắm được manh mối gì đó, nhưng không ngờ lại chỉ là một cái hộp gỗ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Vương Trấn Vũ như nhìn một tên ngốc.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn vỗ xuống một cái.
Rắc rắc một tiếng, hộp gỗ kia mở ra, đột nhiên, một luồng ánh sáng khác lại chợt lóe lên, hộp gỗ vào thời khắc này lại hóa thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng giữa các mảnh vỡ, có một chút ánh sáng màu xanh xuất hiện, giống như các mảnh kim loại màu xanh, sau khi tản ra, chúng lại tụ lại.
Giống như phép thần vậy, tự nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt mọi người.