Tối thiểu nhất cũng là tiểu bạch kiểm do phú bà bao nuôi (*tiểu bạch kiểm: nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng)
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên
Quần áo đáng tiền, nhân viên phục vụ sẽ xem trọng ngươi hơn
Lời này mặc dù thông tục, lại đặc biệt thực tế
Trong hành lang khách sạn, Liễu Khuynh khẽ cau mày. So với những lần khác, lúc này nàng đứng gần Giang Thành hơn
Giang Thành phát giác được dị dạng của Liễu Khuynh, hỏi:
- Sao vậy?
- Mùi
Nàng nói
Khách sạn Hoa Phúc có quá nhiều người, mùi quá tạp, trong đó cũng có khá nhiều mùi tiêu cực khiến Liễu Khuynh khó chịu. Nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào Giang Thành - máy lọc không khí hình người, để thanh lọc không khí xung quanh nàng
Mùi?
Nàng là ghét bỏ mùi ở nơi này không dễ ngửi sao?
Giang Thành khịt khịt mũi, lại chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trong khách sạn
Không có mùi không dễ ngửi
Chẳng qua khứu giác của đại yêu quái có lẽ nhạy cảm hơn người bình thường, nàng không thích mùi nước hoa là chuyện bình thường
- Ta có thể tự tìm phòng được, làm phiền ngươi đưa nàng đến một nơi thoáng mát trên sân thượng
Giang Thành nói như thế với nhân viên phục vụ
Nhân viên phục vụ đương nhiên không có ý kiến, nhưng Liễu Khuynh lại không nguyện ý đi
Giang Thành móc ra Thông Tấn Phù, nhìn thoáng qua nàng, nói:
- Có cần gì liền gọi Thông Tấn Phù cho ta. Đi đi. Ta sau khi bàn chuyện công việc xong sẽ lên sân thượng tìm ngươi
Đưa tiễn Liễu Khuynh, Giang Thành đẩy cửa phòng ra, thuận lợi nhìn thấy Chu Vân Sơn
Việc quan hệ đến câu cá, Chu Vân Sơn không dám lãnh đạm chút nào
Hắn thậm chí không có khách sáo mời Giang Thành chọn món mà là tự gọi món, sau đó trực tiếp bắt lấy thiết kế Giang Thành đưa tới, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu
Sau đó Chu Vân Sơn liền không kềm được
- Giang tiểu đạo hữu... ta có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không
- Ngài cứ nói đi đừng ngại
Giang Thành mỉm cười nói
Mỉm cười phục vụ, là biểu hiện của sự tôn trọng khách hàng
- Khích Lệ Động Vật Phù này của ngươi, nó là nghiêm túc sao?
- Chu tiền bối, thứ này gọi là Cổ Vũ Động Vật Phù
Giang Thành nghiêm túc cải chính
'Cổ vũ' cùng với 'Khích lệ' là khác biệt. Một loại là chúc phúc còn loại kia là phụ trợ. Phù lục loại chúc phúc chủ yếu là nhu hòa, tích cực, không phải cưỡng chế, mà loại phụ trợ thì chủ yếu đề thăng trị số, khác biệt vẫn là rất lớn
Chu Vân Sơn thay đổi sắc mặt:
- Được rồi, Cổ Vũ Phù. Ý của ta là, ngươi làm ra thứ đồ vật này, ngươi là nghiêm túc sao?
- Đương nhiên
- Thế nhưng mà...
Chu Vân Sơn dừng lại một chút, sắp xếp lại lời nói:
- Ta cần chính là Huỳnh Quang Phù!
- Chuyện này không có xung đột
Giang Thành nói
Hắn đã sớm có chuẩn bị, ung dung lấy ra 'Phục dụng hình Huỳnh Quang Phù' nguyên bản
Giang Thành chỉ vào kết cấu của Huỳnh Quang Phù, nói với Chu Vân Sơn:
- Ta sẽ giữ lại công năng cơ sở của Huỳnh Quang Phù, ngài hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng Huỳnh Quang Phù như bình thường. Nhưng ở trên kết cấu vốn có của nó, ta sẽ tăng thêm một tấm Cổ Vũ Phù. Tấm Cổ Vũ Phù này, chủ yếu dùng để giải quyết vấn đề tư tưởng của cá
- Giải quyết vấn đề tư tưởng của cá?
Chu Vân Sơn trợn to hai mắt, ngữ khí cực kỳ kinh ngạc
Hắn đã câu cá nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được cá còn có vấn đề tư tưởng
- Không sai
Giang Thành nói một cách khẳng định:
- Ngài là người câu cá lâu năm, trình độ kỹ thuật của ngài, ta tin tưởng nhất định là xuất thần nhập hóa. Đã như vậy, ngài vẫn không câu được cá, cho nên nhất định là vấn đề của cá, mà không phải vấn đề của ngài. Tấm phù lục này của chúng ta, tập trung vào việc giải quyết vấn đề của cá
- Thì ra là thế!
Sau khi nghe Giang Thành giải thích, Chu Vân Sơn chợt bừng tỉnh!
Hắn đã có một đoạn thời gian không câu được cá
Lúc đầu hắn tràn đầy tự tin, nhưng sau đó hắn không tránh khỏi nghi ngờ bản thân
Hoài nghi kỹ thuật của mình là có vấn đề hay không
Hiện tại, thông qua lý luận của Giang Thành, Chu Vân Sơn đã triệt để rõ ràng
Hắn trước đây một mực bị các bạn câu khác làm cho mơ mơ màng màng. Nói cái gì cải tiến trang bị, cải tiến kỹ thuật, cải thiện vận khí
Đều vô dụng!
Vấn đề rõ ràng xuất hiện ở trên thân cá! Mà không phải ở trên người hắn!
Cá không cắn câu, nghĩ như thế nào cũng đều hẳn là vấn đề của cá!
Chẳng lẽ còn có thể là vấn đề của người?
Bằng không làm sao giải thích được có người có thể câu cá bằng lưỡi câu thẳng?
Cao!
Vị Giang tiểu đạo hữu này...
Không!
Vị Giang đại sư này, thật sự là cao!
…
Ban đầu, bọn người Trần Soái, Chu Diệc Văn, là ăn uống vui chơi trong buổi liên hoan do Chu Diệc Văn bao
Về sau bọn hắn càng trò chuyện càng ăn ý, càng trò chuyện càng kích động, tăng thêm những bạn học khác rời đi, thời gian lại đi tới ban đêm. Chu Diệc Văn liền dứt khoát mở một phòng riêng