Giang Thành ăn ngay nói thật:
- Kỳ thật, ta không biết câu cá
Hai người Thẩm Canh Cần cùng với Nhạc Lập Bằng nhất thời trừng lớn hai mắt, bọn hắn chưa từng thấy người trẻ tuổi nào giỏi trang bức giống như Giang Thành
- Ngươi, ngươi, ngươi đây còn gọi là không biết câu cá?
Giang Thành bất đắc dĩ:
- Ta xác thực không biết câu cá. Các ngươi nhìn đi, trong thùng của ta một con cá cũng không có
Đó là ngươi con mẹ nó thả cá vào trong sông, ngươi sẽ không cho rằng chúng ta không nhìn thấy đó chứ!
Cao thủ, tên tiểu tử này là cao thủ giả bộ hồ đồ!
Thẩm Canh Cần cùng với Nhạc Lập Bằng liếc nhau, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc phải thế nào mới bằng lòng dạy chúng ta câu cá?
Giang Thành đành phải cười khổ:
- Ta thật sự không biết câu cá, thật sự không có cách nào dạy các ngươi
Nghe được Giang Thành nói như vậy, hai người Thẩm, Nhạc cũng không phải đồ ngốc
Tên tiểu tử này nếu như chết sống không nguyện ý dạy, hai người bọn họ cũng không có cách nào
Chỉ là vào giờ phút này, hai người được chứng kiến tài câu cá của Giang Thành, đã không có cách nào lại đối mặt với trải nghiệm câu cá ảm đạm của mình nữa
Bọn hắn vốn có thể chịu đựng không quân, nếu như bọn hắn chưa từng thấy qua Giang Thành, nhưng mà Giang Thành đã khiến cho không quân của bọn hắn, trở thành không quân đổi mới
- Chẳng qua...
Theo Giang Thành xoay chuyển lời nói, trong mắt hai người một lần nữa dấy lên hi vọng
- Nếu như các ngươi vẫn một mực không câu được cá, ta ngược lại còn có biện pháp khác
- Biện pháp gì!
Giang Thành liếc nhìn Cổ Vũ Động Vật Phù dùng một lần trên cần câu mà hắn đã sử dụng, nói:
- Tạm thời còn không thể nói, nhưng các ngươi có thể đưa phương thức liên lạc cho ta, chờ đến lúc ta có thể nói, sẽ lập tức nói cho các ngươi biết
Hai người nhìn Giang Thành thần sắc nghiêm túc, cũng không giống như là nói đùa
Sau khi suy nghĩ, đành phải trị ngựa chết như ngựa sống, đưa dãy số Thông Tấn Phù của mình cho Giang Thành
(*) Trị ngựa chết như ngựa sống: là một phép ẩn dụ cho nỗ lực cuối cùng để cứu một cái gì đó trong tình thế tuyệt vọng
- Ngươi nhất định phải nói cho chúng ta!
Trước khi đi, Thẩm Canh Cần vẫn không quên nói với Giang Thành
- Được
Giang Thành sờ cằm, suy tư nói:
- Xem ra, Chu Vân Sơn không phải là tu sĩ trung niên duy nhất mắc phải 'hội chứng không thể câu cá được'
- Cá, đơn giản
- Ngươi không hiểu đâu, bọn hắn hưởng thụ chính là quá trình câu cá. Nếu thật sự muốn ăn cá, mua một con ở trên chợ là được rồi, tự mình câu tốn công lắm
- Kỳ quái
- Không kỳ quái, cuộc sống là một quá trình tận hưởng quá trình đó. Một sự kiện, chỉ có mở đầu cùng với kết thúc, như vậy rất không thú vị
Liễu Khuynh khẽ nhíu mày
Nàng cảm giác Giang Thành giảng đạo lý thật sự rất lợi hại, mặc dù hắn chỉ có mười mấy tuổi, mà nàng đã hơn hai ngàn tuổi, nhưng ở bên trên giảng đạo lý, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Thành
Hơn nữa càng nghe Giang Thành giảng đạo lý, còn càng cảm thấy hắn nói rất đúng, sự tình dường như thực sự đúng như những gì hắn nói
- Chúng ta cũng trở về đi, ta đã có ý tưởng mới cải tiến phù lục
Giang Thành thu lại dụng cụ câu cá hắn mang tới
Liễu Khuynh ngồi xổm xuống, yên lặng giúp hắn thu dọn
Dù bùn và nước bùn trên dụng cụ câu cá có làm vấy bẩn đôi bàn tay trắng nõn thon thả của nàng, nàng cũng không quan tâm. Đây là công việc của nàng, nàng phải làm tốt
Cho tới nay, Giang Thành đều là luôn kiếm tiền bằng sức lao động của mình một cách quang minh chính đại
Liễu Khuynh đã đi vào xã hội loài người rèn luyện, khẳng định cũng phải học tập bằng hữu Giang Thành của mình, không ăn cướp ăn trộm, dựa vào sự chăm chỉ để kiếm tiền!
Giang Thành mặc dù không biết câu cá, nhưng hắn giỏi về học tập, lần này ra thử câu, cũng đã tận khả năng mô phỏng tình huống câu cá của một người câu cá
Cần câu, lưỡi câu, mồi câu, các loại trang bị cơ sở đều có
Nhất là mồi câu, thế mà còn phi thường chú trọng, không những có những loại cơ bản, thậm chí có loại mồi câu đặc biệt để câu các loại cá khác biệt
Liễu Khuynh đưa tay nhặt lên một túi đựng mồi câu dưới đất, tay của nàng vừa đụng phải túi đựng mồi, liền lập tức bị một bàn tay to hơn của một nam tu bao trùm
Liễu Khuynh ngẩng đầu nhìn Giang Thành, người gần như đối mặt với nàng
Giang Thành mặt không biểu lộ, yên lặng thu tay lại
- Khục, dạo này thời tiết thay đổi, tay hơi lạnh một chút là chuyện bình thường
Hắn rất khẩn trương
Đây là cái gì đây?
Thông qua khứu giác, Liễu Khuynh rất nhanh lý giải được trạng thái tâm lý của Giang Thành
Nhưng nàng không rõ ràng, Giang Thành vì sao chỉ là chạm vào tay nàng, đều sẽ cảm thấy khẩn trương
Loại khẩn trương này, không phải khẩn trương tới từ sợ hãi, mà là một loại xấu hổ, bối rối còn có không biết làm sao?