Chương 70: Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch)

Bằng hữu

Phiên bản dịch 4719 chữ

Giang Thành trở lại nhà thuê của Tào Vượng

Vừa vào nhà, hắn liền trông thấy Liễu Khuynh lặng yên phơi nắng trên ban công phòng khách

Chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu lên trên người Liễu Khuynh, phủ lên làn da trắng nõn của nàng một lớp lụa mỏng màu đỏ vàng

Đẹp như là ảo mộng

Liễu Khuynh nghiêng đầu, trông thấy Giang Thành trở về, thế là nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, chỉ vào những vật phẩm trên bàn mà Giang Thành cần để vẽ bùa. Đây đều là những thứ nàng mua về

- Muộn rồi

Nàng nói

Giang Thành hiểu được Liễu Khuynh đang hỏi hắn tại sao lại về muộn như vậy

- Ngươi có biết phù lục mà ta vẽ không?

- Ừm

- Sau khi ngươi rời đi, có một nhóm người gọi điện cho ta, bọn hắn đến từ học viện Thiên Hằng Kiếm Tu, dự định mua bản quyền phù lục của ta. Ta báo giá, bọn hắn tiếp nhận, sau đó ta liền đã bán đứt phù lục

Liễu Khuynh chớp mắt 'Ồ' một tiếng

Sau đó, xoay người, đi về chỗ ngồi của mình trên ban công

- Liễu Khuynh

Giang Thành gọi

Liễu Khuynh dừng lại, ngoái đầu nhìn Giang Thành

- Ngươi, ta, ừm…

Giang Thành ngập ngừng nói

- Sao vậy?

Nàng xoay người, đối mặt với Giang Thành

- Hôm nay kiếm được không ít tiền, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, gọi Tào Vượng, ba người chúng ta cùng nhau đi

- Được, dùng tiền lương

Nàng nói

- Lần này không cần ngươi trả tiền. Ta đãi các ngươi ăn

- Vì sao?

- Ách...

Giang Thành không biết trả lời câu hỏi của Liễu Khuynh như thế nào

Tại sao hắn lại mời Liễu Khuynh và Tào Vượng đi ăn tối? Bởi vì hắn kiếm được tiền sao? Thế nhưng ông chủ kiếm được tiền tại sao phải mời nhân viên ăn cơm chứ?

Tính theo tiền lương, hắn đã đưa cho Liễu Khuynh đủ nhiều, hoàn toàn không cần thiết lại chiêu đãi ngoài định mức

Ba!

Tào Vượng mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh

Hắn dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Lão Giang, ta ở bên trong nghe ngươi nói chuyện đều gần như nghẹn chết. Trả lời khó đến như vậy sao? Vì sao? Bởi vì chúng ta là bằng hữu!

Tào Vượng vỗ vỗ bả vai Giang Thành, nói với Liễu Khuynh:

- Bằng hữu chiêu đãi, cứ ăn là được, nào có nhiều vì sao như vậy chứ? Đúng hay không lão Giang?

"…"

Giang Thành không biết rõ trả lời như thế nào

Nhưng khi hắn ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của Liễu Khuynh

Vị nữ yêu quái đã sống hai ngàn năm này, đang mở to đôi mắt to nhìn chăm chú hắn

Trong veo, xinh đẹp

Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thành đối với đôi mắt của Liễu Khuynh

- Bằng hữu?

Liễu Khuynh hơi nghiêng đầu hỏi Giang Thành

- Bằng hữu

Giang Thành nói

Vào giờ khắc này, hắn như trút được gánh nặng

Mặc dù trả lời như vậy, sẽ khiến cho hắn không có cách nào chủ động sa thải Liễu Khuynh. Chỉ có thể chờ đợi chính Liễu Khuynh thôi việc. Nhưng lui một vạn bước mà nói, nếu có mối quan hệ tốt với Liễu Khuynh, thì ít nhất tính mạng sẽ được bảo toàn

Về phần áp lực phải trả lương cho Liễu Khuynh...

Điều này tạm thời còn không cần lo lắng. Trước mắt tiền tiết kiệm của Giang Thành tương đối sung túc, phát tiền lương còn chưa có áp lực. Sự tình về sau, đợi sau này hãy nói. Hãy tin vào trí tuệ của Giang Thành!

- Ừm. Bằng hữu

Liễu Khuynh nhẹ nhàng gật đầu. Tựa hồ công nhận thuyết pháp của Giang Thành

Nàng sống trong xã hội loài người, sẽ luôn cần một số bằng hữu giống như khi còn ở Thiên Sơn

Giang Thành...

Cũng không tệ

Ba người đi ra ngoài tìm đồ ăn

Tào Vượng đi ở giữa Giang Thành cùng với Liễu Khuynh, hắn một tay đặt lên bả vai Giang Thành, một tay khác muốn đặt lên bả vai Liễu Khuynh

Nhưng không hiểu sao không đặt được

Tào Vượng cũng không thèm để ý

Mặc dù Liễu Khuynh rất xinh đẹp, nhưng thân thể hắn gần đây rất kỳ quái, luôn luôn không đề nổi dục vọng thế tục

Khá là đáng tiếc

- Nói trở lại, lão Giang, lần này ngươi bán bản quyền gì, bán bao nhiêu tiền?

- Bốn vạn

- Hơi ít... đợi một chút, ngươi nói bao nhiêu tiền?

- Bốn vạn

- Cướp à! ?

Nghe được số tiền Giang Thành kiếm được, Tào Vượng lập tức xắn tay áo lên

- Mụ nội nó, lão Giang, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn đồ ăn đắt tiền! Lão tử hôm nay nhất định phải ăn cho ngươi phá sản!

Vì thỏa mãn hùng tâm tráng chí của Tào Vượng, Giang Thành quyết định đãi Liễu Khuynh và Tào Vượng một bữa buffet

Còn chưa có vào nhà hàng, Giang Thành cũng đã bắt đầu chờ mong, Tào Vượng làm sao ăn phá sản hắn trong nhà hàng buffet

Không phải Giang Thành không tin tưởng Tào Vượng, chỉ là hôm nay hắn muốn mở rộng tầm mắt của mình

Tuy là nhà hàng buffet, nhưng cũng là nhà hàng đắt nhất Ngô Nhạc, dùng để đãi khách cũng hoàn toàn không bạc đãi Tào Vượng

Nhà hàng buffet này, giống như hầu hết các bữa buffet,, có thực phẩm chín, tái, thịt sống...

Trên mỗi một chỗ ngồi, đều được trang bị hai loại phương thức nấu nướng là nồi lẩu cùng với vỉ nướng

Thực khách có thể chọn ăn trực tiếp món đã nấu chín hoặc chọn thịt sống và tái

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!