- Giang huynh đệ, xin hãy chữa trị Huỳnh Quang Phù cho ta! Nếu như ngươi cảm thấy 6.000 linh thạch không đủ, ta còn có thể bổ sung thêm!
Chu Vân Sơn lấy ra một tấm 'phục dụng hình Huỳnh Quang Phù' hình vuông, nghiêm túc đưa vào trong tay Giang Thành
Giang Thành ngơ ngác tiếp nhận, nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức, chẳng qua ta trước hết phải xem phù này có vấn đề gì rồi mới có thể đưa ra phương án chữa trị
Ngay khi Chu Vân Sơn cho rằng vạn sự đại cát, Nhạc Linh Nhi đột nhiên mở miệng:
- Giang đạo hữu, ngươi tuyệt đối không có khả năng là phù sư tam giai, ngươi đến tột cùng là phù sư cấp mấy?
Giang Thành ngẫm nghĩ, hắn cũng chưa từng nói mình là phù sư tam giai, vị Nhạc đạo hữu này làm sao lại ấn danh xưng phù sư tam giai ở trên người hắn?
Chẳng qua, nếu Nhạc Linh Nhi đã nghi ngờ về trình độ của hắn, như vậy Giang Thành cũng không có ý định che giấu, hắn quả quyết lấy ra giấy khen của mình, đưa cho Nhạc Linh Nhi xem
Nhạc Linh Nhi tiếp nhận giấy khen của Giang Thành, lâm vào trầm tư thật sâu
Thấy biểu tình của Nhạc Linh Nhi biến hóa khó lường, Chu Vân Sơn cũng hết sức tò mò đối với giấy khen của Giang Thành
- Nhạc đạo hữu, có thể đưa vật này cho Chu mỗ xem một chút không?
Chu Vân Sơn cầm giấy khen, nhưng lại không rõ ràng sức nặng của thứ này, thế là dò hỏi Nhạc Linh Nhi:
- Nhạc đạo hữu, giấy khen giải nhì này, có phải đặc biệt khó đạt được không?
Nhạc Linh Nhi tê cả người
Nàng vừa rồi điên cuồng vận dụng đại não, cố gắng đoán xem Giang Thành là cao thủ vô danh đến từ đâu
Ai ngờ tên gia hỏa này, lại là gà mờ thuần tuý ngay cả phù sư nhất giai cũng đều chưa từng thi!
- Chu tiền bối, tha thứ cho ta nói thẳng, giải nhì dạng cuộc thi vẽ phù lục này, chỉ cần người dự thi nghiêm túc học tập tri thức phù lục, tùy tiện luyện tập một chút, hầu như đều có thể đạt được
Chu Vân Sơn thầm nghĩ: Nói như vậy, giấy khen của Giang Thành, không phải chính là 'hàng lởm' trong truyền thuyết sao?
Đối mặt với lời giải thích của Nhạc Linh Nhi, Giang Thành rất chân thành phản bác nàng:
- Nhạc đạo hữu, những gì ngươi vừa nói có chút không đúng, tại hạ không phải tùy tiện luyện tập, mà là chăm chỉ luyện tập, nghiêm túc cố gắng, cuối cùng dựa vào thực lực chân thật đạt được giấy khen
Nhạc Linh Nhi điên cuồng phàn nàn: Chăm chỉ luyện tập mà chỉ được giải nhì, đó mới là thật sự xảy ra vấn đề lớn! Thà ngươi không giải thích còn hơn!
Chu Vân Sơn mặc dù không hiểu phù lục, nhưng hắn cũng không ngốc, nghe Giang Thành cùng với Nhạc Linh Nhi giao lưu, đại khái đoán được thực lực phù đạo của Giang Thành
Hơn phân nửa là không có bất luận thực lực gì
Chu Vân Sơn một lần nữa đặt hi vọng chữa trị Huỳnh Quang Phù ở trên thân Nhạc Linh Nhi
So sánh với giấy khen hàng lởm của Giang Thành, chứng nhận phù sư nhị giai của Nhạc Linh Nhi mới là thực sự
- Nhạc đạo hữu, ngươi thấy phù này của ta còn có thể cứu không?
Nhạc Linh Nhi hít một hơi thật sâu, nói:
- Chu tiền bối, những gì tiểu nữ nói tiếp theo có thể hơi tổn thương, xin ngài hãy thông cảm
Chu Vân Sơn:
- Cứ nói đi đừng ngại
Nhạc Linh Nhi nói:
- Tiền bối, tấm Huỳnh Quang Phù này của ngài, công dụng là để cung cấp ánh sáng và chiếu sáng lưỡi câu khi ngài câu cá vào ban đêm, phải không?
- Không sai
Chu Vân Sơn gật đầu
- Vấn đề hiện tại của ngài là, ngài cầm tấm phù lục này không câu được cá, đúng không?
- Không sai
Chu Vân Sơn gật đầu một lần nữa
Nhạc Linh Nhi hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Như vậy, ta chính là nói, liệu có một loại khả năng hay không, tấm Huỳnh Quang Phù này kỳ thật không có vấn đề, chỉ là ngài đơn thuần không câu được cá mà thôi
- Tuyệt đối không có loại khả năng này!
Chu Vân Sơn lập tức bác bỏ suy đoán của Nhạc Linh Nhi
Hắn kích động nói bổ sung:
- Nhạc đạo hữu, ngươi có khả năng không biết rõ. Chu Vân Sơn ta, đã từng là quán quân câu cá đêm của Ngô Nhạc Thành chúng ta! Năm đó, ta cầm tấm Huỳnh Quang Phù này, phải gọi là đánh đâu thắng đó. Coi như là Đông Hải Long Vương ở trong nước, ta cũng có thể câu đối phương lên. Cho nên làm sao có thể là vấn đề của ta chứ? Khẳng định là tấm phù lục này hỏng rồi!
Nhạc Linh Nhi không phải là người tính tình nóng nảy, nhưng đối mặt với Chu Vân Sơn không chịu nhận mệnh, trong lòng luôn có một cỗ khí nóng
- Chu tiền bối, ngài trước đó hẳn là cũng đã nói chuyện với những phù sư khác đúng không? Bọn hắn có phải cũng giống như ta, không có cách nào tìm ra vấn đề gì từ trên tấm phù lục này?
- Đúng, nhưng ngươi làm sao biết rõ bọn hắn đã từng nói gì?
- Bởi vì phù này căn bản không có hỏng! Phù không có hỏng, ngươi muốn phù sư chúng ta chữa trị như thế nào?