Hôm sau, Hoa Trứ Vũ lại xuất cung đi tới tiệm thuốc, quả nhiên ở đó cũng không có vị Huyết Liên kia, nàng đành phải từ bỏ. Sau khi cầm mấy thứ về cung, bị cấm vệ quân canh gác cửa cung nghi ngờ kiểm tra, dù lần nào cũng qua cửa trót lọt, nhưng nàng cảm thấy việc bốc thuốc bên ngoài cũng không phải kế sách lâu dài.
Hoa Trứ Vũ đành bất đắc dĩ tới gặp Đan Hoằng. Đó là cách duy nhất hiện nay, chỉ dựa vào Đan Hoằng mới có thể dùng thuốc bảo vệ thai nhi.
Đan Hoằng nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tới, vui mừng cho hết cung nữ, thái giám ra ngoài, còn tự mình đứng dậy, mỉm cười rót trà cho Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ đưa tay nhận lấy chén trà, khi nhìn thấy nụ cười nhưhoa đầy nét vui sướng, nàng cảm thấy không đành lòng, nàng bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, sau khi đặt chén trà xuống bàn mới chậm rãi nói: “Đan Hoằng, ta xin lỗi muội, xin lỗi đã giấu diếm muội lâu như vậy!”
Đan Hoằng chưa bao giờ nghe Hoa Trứ Vũ nói ra những lời nặng nề như vậy, cười gượng gạo hỏi: “Tướng quân, là chuyện gì vậy?”
Hoa Trứ Vũ khó nhọc nói: “Đan Hoằng, ta là nữ tử!”
Sắc mặt Đan Hoằng trở nên trắng bệch, đôi mắt mở to không dám tin. Nàng khẽ lắc đầu, cười buồn bã: “Tướng quân, dù ngài là thái giám, dù ngài không thể thành thân. Nhưng ngài không thể ngăn muội thích ngài, muội nguyện ý ở bên cạnh ngài cả đời này. Ngài cũng đừng vì muội mà tự nhận mình là nữ tử!
“Ta không lừa muội, đó là sự thật.” Hoa Trứ Vũ thấy Đan Hoằng vẫn chưa tin, nàng khẽ thở dài rút cây trâm cài tóc xuống, mái tóc đen đột ngột thả dài như dòng suối uốn lượn bên hông.
Đan Hoằng khẽ lùi về sau, nàng gần như sắp ngất tại chỗ, khó khăn lắm mới dựa được vào bàn giữ vững thân mình. Nàng không ngừng thì thào: “Đây không phải sự thật, không phải sự thật...... ” Âm lượng càng lúc càng thấp, cuối cùng chuyển thành tiếng khóc nức nở.
Hoa Trứ Vũ biết Đan Hoằng đã tin rồi, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Đan Hoằng, vỗ vai nàng: “Đan Hoằng, ta không nên giấu muội lâu như vậy, vì năm đó phụ thân ta từng dặn dò ta không được để lộ thân phận của mình, đó là tội khi quân. Vậy nên ta mới giấu mọi người. Ta thật hối hận, đáng lẽ ta phải nói với muội sớm hơn, như vậy muội sẽ không phải lạc vào chốn thâm cung này.
“Tướng quân” Đan Hoằng ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, đôi mắt đầy vẻ buồn bã. “Để muội yên tĩnh một lát được không?”
Hoa Trứ Vũ gật đầu, sau khi búi lại tóc liền đi ra ngoài. Trong sân viện im ắng không có tiếng động, nàng đứng ở hành lang, mất hồn nhìn vào gốc cây đại thụ xơ xác.
Nàng biết chuyện này đả kích Đan Hoằng tới mức nào, chỉ có thể cho Đan Hoằng thời gian để Đan Hoằng từ từ chấp nhận.
Đứng ngoài hành lang rất lâu, đến lúc chập tối nàng mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Nàng từ từ quay lại, chỉ thấy Đan Hoằng đang đi tới trước mặt nàng.
“Bỗng nhiên muội cảm thấy Tướng quân là nữ cũng rất tốt, như vậy muội cũng không cần day dứt vì sao tướng quân không thích muội. Xem ra, không phải do Đan Hoằng không có mị lực, đúng không?” Đan Hoằng nhìn Hoa Trứ Vũ, hai hàng mi còn ướt nước mắt, trên môi xuất hiện nụ cười chua xót.
“Đan Hoằng.” Hoa Trứ Vũ cầm lấy tay Đan Hoằng.
Đang là mùa đông, tuyết rơi suốt hai ngày liền, toàn bộ cung điện đều được bao phủ trong lớp tuyết dày đặc.
Sáng sớm, còn chưa tới giờ Mão, Hoa Trứ Vũ đã tỉnh lại, hôm nay là ca trực của nàng, nàng đang nằm ngoài tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song. Vốn người trực đêm không được nghỉ ngơi, nhưng Hoàng Phủ Vô Song cố ý ân chuẩn cho nàng được nằm ngủ ở bên ngoài, mà Hoa Trứ Vũ cũng không từ chối.
Nàng nhìn sắc trời, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Hoàng Phủ Vô Song thức giấc, liền vội vàng mặc thêm áo choàng đứng đợi ngoài cửa điện. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Vô Song gọi người, giọng nói khàn khàn, không còn thô ráp như giọng vịt đực nữa.
Nàng nhếch môi cười, vừa đi vào đã thấy Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo ngủ ngồi ngáp trên giường.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn rồi lập tức đi tới tủ quần áo lấy một bộ triều phục mùa đông mới. Hoàng Phủ Vô Song đưa tay nhận lấy khoác lên người, Hoa Trứ Vũ đi qua, hầu hạ hắn mặc quần áo.
Lúc trước Hoa Trứ Vũ đã từng làm những chuyện này. Còn bây giờ, nàng lại có cảm giác không giống như trước đây.
Tiểu tử này đã cao thêm rất nhiều. Bây giờ nàng phải ngẩng đầu, kiễng chân mới miễn cưỡng cao bằng hắn. Thực không thể coi hắn như tiểu hài tử được nữa.
Trong điện im ắng, ngoài âm thanh quần áo loạt xoạt thì chỉ có tiếng người thở lúc nhanh lúc chậm. Mặc quần áo xong, Hoa Trứ Vũ lùi lại sau nhìn hắn, thấy dáng người cao lớn, khí chất nghiêm nghị, không nhịn được cảm thán. “Điện hạ, thì ra ngài đã cao như vậy rồi.”
Hoàng Phủ Vô Song chỉnh lại đai lưng, ánh mắt vụt sáng, tủi thân nói: “Bây giờ ngươi mới nhận ra sao.”
Cuối cùng cũng nhận ra, đúng là không dễ dàng gì!
Không biết vì sao, hắn rất mong chờ Nguyên Bảo nhận ra mình đã trưởng thành.
“Về sau, không được coi bản điện hạ là tiểu hài tử nữa!” Hắn nói.
Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Nô tài nào dám coi điện hạ như tiểu hài tử đâu!”
Có cung nữ bưng chậu nước tới, Hoàng Phủ Vô Song liền tự mình rửa mặt, không còn để cho người khác hầu hạ như trước đây. Hoa Trứ Vũ tựa vào tấm bình phong, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, không biết trong kho thuốc hoàng cung có vị thuốc Huyết Liên không?”
“Huyết Liên, có phải vị thuốc còn trân quý hơn cả Tuyết liên không? Chắc là có đấy, nhưng có chuyện gì vậy, ai cần dùng vị thuốc này?” Hắn rửa mặt xong, vừa cầm khăn lau vết nước trên mặt vừa hỏi.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Là Tống Chiêu Nghi, nàng chịu lạnh kém, mùa đông vừa đến liền ngã bệnh. Nghe ngự y nói phải có Huyết liên làm thuốc dẫn. Nô tài nghĩ, nàng đã cứu nô tài một mạng, nô tài thật sự không đành lòng đứng nhìn nàng bị bệnh tật hành hạ.”
Hoàng Phủ Vô Song khẽ nhíu mày, trong mắt xuất hiện vẻ ảm đạm khó thấy, hắn ném chiếc khăn trong tay về phía cung nữ kia, lơ đãng nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi rất quan tâm tới Tống Chiêu Nghi.”
“Có ân phải báo đáp.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
“Ân chuẩn, ngươi có thể tùy ý tới kho thuốc hoàng cung tìm kiếm, không cần hỏi lại ta nữa.” Hoàng Phủ Vô Song nói xong liền chắp tay đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ như trút được gánh nặng trong lòng, cuối cùng không cần lo lắng chuyện thuốc thang nữa.
Sau mấy ngày tuyết, toàn bộ hoàng cung bao phủ trong màu trắng nguy nga lộng lẫy như tiên cảnh nơi cung trăng. Hai người bước trên con đường tuyết, đi về phía điện Cần Chính.
Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Vô Song vẫn chưa xưng đế, chỉ tạm thời thay Khang đế giám quốc, do đó hắn không lâm triều, chỉ lệnh cho thái giám đến Kim Loan điện mang tấu chương của các đại thần tới Cần Chính Điện để phê duyệt.
Hôm nay, hai người vừa đến Cần Chính Điện đã thấy hơn mười đại thần quỳ trên mặt đất. Lúc này là giờ Mão ba khắc, sắc trời còn chưa sáng rõ, cũng là thời điểm các hoàng đế lâm triều. Còn bây giờ, hoàng đế bệnh nặng, do đó, các đại thần cầm tấu chương trong tay chờ đợi. Khi nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song, liền dập đầu nói: “Mong điện hạ cho phép vi thần tới thăm Khang đế.”
Hoàng Phủ Vô Song đi tới trước mặt các đại thần, cười lạnh:“Bản điện hạ đã nói bao nhiêu lần, Thương đệ mắc bệnh truyền nhiễm, bản điện hạ lo lắng cho các ngươi, sao các ngươi lại cố chấp như vậy!”
Hoa Trứ Vũ nhìn các đại thần đang quỳ trên mặt đất. Nhưng trong số đó không có Cơ Phượng Ly, nghe nói từ sau khi quay về Vũ Đô, hắn liền cáo bệnh không vào triều. Nhưng Hoa Trứ Vũ biết, tuy hắn không ở đây, nhưng toàn bộ chuyện này đều do hắn bày mưu tính kế. Hoa Trứ Vũ nhìn những đại thần kia. Hiển nhiên, nếu không được gặp Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, bọn họ sẽ không bỏ qua.”
“Điện hạ,” Hoa Trứ Vũ bước lên trước. “Nếu các vị đại nhân quan tâm tới bệnh tình của Khang đế như vậy, chi bằng cho các đại nhân đi thăm, trời lạnh như vậy, nếu các đại thần có mệnh hệ gì, đó chính là tai họa của Nam Triều chúng ta.
Hoàng Phủ Vô Song khó hiểu nhìn Hoa Trứ Vũ, Hoàng Phủ Vô Thương đang bị hắn giam lỏng, hoàn toàn không thể gặp gỡ người khác.
Hoa Trứ Vũ dùng tay ra hiệu với Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song ngầm hiểu, quay lại lãnh đạm nói: “Nếu các vị đại nhân nhất định phải tới thăm Khang đế, vậy để Nguyên Bảo dẫn mọi người đi. Nhưng bản điện nói trước, dù có là ai, đã vào thăm Khang đế thì phải ở lại trong cung cách ly một thời gian.”
Các đại thần này đang định đứng dậy, nhưng nghe được câu nói sau cùng của Hoàng Phủ Vô Song, vẻ mặt ai nấy đều cứng đờ. Ai cũng hiểu việc cách ly trong hoàng cung có nghĩa gì. Đó không phải có đi mà không có về sao, Hoàng Phủ Vô Song có thể cho bọn họ tới thăm Khang đế thì cũng có thể để bọn họ lây nhiễm bệnh nặng rồi chết. “Mời các vị đại nhân.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, phân vân không biết nên làm sao cho đúng.
“Bệnh của Thương đệ không phải căn bệnh tầm thường. Các vị đại thần vẫn nên bàn bạc lại cho kỹ.” Hoàng Phủ Vô Song nói xong liền chắp tay đi vào Cần Chính Điện.
“Mấy lão già đó!” Hoàng Phủ Vô Song vừa ngồi xuống long ỷ liền giận dữ vỗ bàn. “Ngày bản điện hạ muốn đăng cơ, không có một ai dám đứng ra phản đối, Tả tướng vừa quay về Vũ Đô, cả đám như được ăn gan hùm mật gấu, cái gì mà muốn gặp Khang đế, cái gì mà không nhìn thấy Khang đế thì không cho bản điện hạ đăng cơ. Hừ! Bản điện hạ quyết định rồi, nhất định phải đăng cơ vào tám ngày sau.”
Hoa Trứ Vũ trầm mặc. Cơ Phượng Ly làm quan từ năm mười lăm tuổi, căn cơ trong triều rất sâu. Trong số các đại thần làm loạn hôm nay, cũng không biết có bao nhiêu người bị Cơ Phượng Ly sai khiến.
Nếu Hoàng Phủ Vô Song muốn đăng cơ thuận lời, chỉ một chiếu thư của Thái Thượng Hoàng Viêm Đế e là vẫn chưa đủ.
“Điện hạ, không có chiếu thư thoái vị của Khang đế, điện hạ đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận.”
“Nhưng nó nhất quyết không viết chiếu thư thì phải làm sao, bản điện không ngờ nó cứng rắn như vậy, trước kia còn không biết mà khinh thường nó. Hơn nữa, nó còn không tin chiếu thư của phụ hoàng là thật. Hoàng Phủ Vô Song cắn môi nói.
Hoa Trứ Vũ cân nhắc một lát, chậm rãi nói: “Để nô tài thử xem!”
Hoàng Phủ Vô Song khẽ gật đầu: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thể khuyên được hắn không?”
“Nô tài cũng không dám chắc, nhưng nếu điện hạ có thể viết một chiếu thư, nói rõ sau khi đăng cơ sẽ không động tới hắn thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Cho dù thế nào Đan Hoằng cũng là phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, dù Đan Hoằng có tình ý với hắn hay không, Hoa Trứ Vũ cũng muốn giữ lại tính mạng cho hắn.
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy cười nói: ‘Tiểu Bảo Nhi, Thương đệ là hoàng đệ của bản điện hạ, sao bản điện hạ có thể làm hại nó, ngươi mau mài mực cho bản điện viết.”
Hoa Trứ Vũ nâng tay áo mài mực, Hoàng Phủ Vô Song chấp bút viết lên tờ giấy Tuyên Thành.
Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song khuyên Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương thoái vị, cũng phong Hoàng Phủ Vô Thương làm Khang Hiền vương, phong cho vùng đất phía Nam dưỡng bệnh, cũng hứa hẹn khi nào còn sống sẽ chăm lo cho Hoàng Phủ Vô Thương chu toàn, tuyệt đối không động tới hắn.
Hoàng Phủ Vô Song cuộn tròn chiếu thư cho vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Tối nay, ngươi theo ta tới gặp Khang đế!”
Hoa Trứ Vũ gật đầu.
Phượng Viên, phủ Tả tướng.
Từ sau khi Cơ Phượng Ly về kinh luôn cáo ốm không vào triều, nhưng mọi chuyện trong hoàng cung, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, mật báo trong cung đều được Đồng Thủ tổng hợp báo lại vớI hắn.
Lúc này, hắn đang ngồi nghe những tin tức mật báo mới nhất, nghe xong cũng chỉ thản nhiên cười.
“Tướng gia, tất cả lão thần hôm nay đều chịu thua Nguyên Bảo, hắn chỉ nói một câu đã đập vỡ ý nghĩ đi gặp Khang đế của bọn họ.” Lam Băng đứng một bên phân tích.
Cơ Phượng Ly cười lạnh. “Hắn làm rất tốt, chỉ có điều, bản tướng nghĩ sau chuyện này, Hoàng Phủ Vô Song có thể hiểu ra, nếu không có chiếu thư của Khang đế, Hoàng Phủ Vô Song không thể thuận lợi đăng cơ. Nếu bản tướng đoán không sai, nhất định tối nay bọn họ sẽ tới gặp Khang đế. Tăng thêm người theo dõi Hoàng Phủ Vô Song và Nguyên Bảo, xem tối nay bọn họ tới những nơi nào. Cần phải tìm được nơi Khang đế bị giam lỏng, chỉ cần có manh mối phải lập tức sai người quay về bẩm báo.”
Đồng Thủ gật đầu, vội vàng đi sắp xếp.
Đêm, đèn đuốc trong hoàng cung vẫn sáng trưng.
Hoa Trứ Vũ tới Vĩnh Đường cung, đem theo Đan Hoằng cải trang thành thái giám ra ngoài. Hai người đi theo xe của Hoàng Phủ Vô Song về phía trước.
Tuyết trắng bao trùm bức tường thành màu đỏ, khiến những mái hiên trong cung lộ ra những đường cong lạnh lùng. Khí lạnh quanh quẩn trước chóp mũi, lạnh run người.
Hoa Trứ Vũ nghĩ bọn họ sẽ đi về phía Lãnh cung, hoặc đi về phía Nội trừng viện, đó là hai nơi giam giữ người tốt nhất hoàng cung. Nhưng không ngờ, xe của Hoàng Phủ Vô Song lại đi thẳng tới cung Huyền Thừa – nơi ở của Thái Thượng Hoàng Viêm Đế.
Hoa Trứ Vũ hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ có khả năng Hoàng Phủ Vô Song tới thăm Thái Thượng Hoàng trước mới tới thăm Hoàng Phủ Vô Thương, nên cũng không để ý.
Đến cung Huyền Thừa, Hoàng Phủ Vô Song xuống xe, có một thái giám đi tới dẫn bọn họ vào trong thiên điện. Thiên điện giống như một thư phòng, bên trong có một giá sách rất lớn, tiểu thái giám nhanh nhẹn đẩy giá sách ra. Phía dưới liền xuất hiện một bậc thang đi vào khoảng không tối om.
Hoa Trứ Vũ không ngờ trong cung Huyền Thừa lại có mật thất, còn Khang đế đang bị giam lỏng trong đó. Chuyện này, e là ai cũng không thể ngờ tới.
Bọn họ đi dọc theo cầu thang xuống dưới. Ánh sáng trong mật thất u ám không khác gì ngày bọn họ ở trong Nội trừng viện, u ám, giá lạnh. Bên trong có một chiếc giường đơn sơ phủ chăn bông.
Hoàng Phủ Vô Thương đang cuộn tròn người ngủ trên giường, bị tiểu thái lay vài ba lần mới mở mắt ra. Dường như chưa thích nghi được với ánh sáng từ ngọn đuốc, hắn mở mắt ra lại nhắm lại. Một lát sau, mở mở ra được hoàn toàn. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song, lại nhìn qua gương mặt của Hoa Trứ Vũ, cuối cùng mới dừng lại ở người đứng cạnh Hoa Trứ Vũ là Đan Hoằng. Con ngươi đen sâu thẳm như dòng nước chợt xuất hiện sự dao động, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Hắn nhìn Hoàng Phủ Vô Song, lãnh đạm nói. “Ta nói rồi, ta sẽ không đồng ý!”
Hoàng Phủ Vô Song đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Thương, nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Thương đệ, đến hôm nay mà ngươi vẫn cố chấp như vậy sao? Ngươi đang chờ ai tới cứu ngươi đây, đây là chiếu thư của phụ hoàng, dù không có chiếu thư thoái vị của ngươi, ta vẫn có thể ngồi lên ngai vàng. Chẳng qua, ta không nỡ ra tay với những đại thần kia thôi.
Hoàng Phủ Vô Thương lạnh lùng cười, không nói gì.
Hoa Trứ Vũ đi về phía trước, nương theo ánh sáng ngọn đuốc mà quan sát Khang đế. Mấy ngày bị giam lỏng khiến hắn tiều tụy không ít, còn gầy đi. Trên mu bàn tay có dấu roi chứng tỏ hắn cũng đã chịu hình. Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo kia là vẻ kiên cường không thỏa hiệp.
Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới một người nhu nhược như Hoàng Phủ Vô Thương cũng có vài phần khí phách.
Hoa Trứ Vũ nhìn Hoàng Phủ Vô Thương, trong lòng khẽ thở dài. Dù là Hoàng Phủ Vô Song hay Hoàng Phủ Vô Thương, nếu không sinh ra trong hoàng gia, có lẽ bọn họ sẽ trở thành một đôi huynh đệ yêu thương đùm bọc lẫn nhau, nhưng trong hoàng thất, bọn họ lại trở thành đối thủ ta sống ngươi chết.
Hai người kia, nói ai là người thích hợp lên ngôi cửu ngũ nhất, không thể nghi ngờ chính là Hoàng Phủ Vô Song. Bởi vì Hoàng Phủ Vô Thương chỉ là một con rối trong tay Cơ Phượng Ly. Tối nay, dù dùng tới cách nào, nàng cũng phải thuyết phục Hoàng Phủ Vô Thương cho bằng được, nàng đưa chiếu thư Hoàng Phủ Vô Song tự tay viết giao cho Đan Hoằng, rồi cùng Hoàng Phủ Vô Song với tiểu thái giám kia lui ra ngoài.
Trong tình cảnh này, e là lời của ai cũng không thể tác động tới Hoàng Phủ Vô Thương. Còn Đan Hoằng, dù sao nàng cũng là phi tần của hắn, có lẽ, cũng chỉ có nàng mới có thể nói chuyện với hắn. Còn thứ bọn họ có thể làm, chỉ là chờ đợi.
Ước chừng hai chung trà, Đan Hoằng bước ra khỏi mật thất.
“Thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
Đan Hoằng gật đầu, lấy trong tay áo ra chiếu thư thoái vị do tự tay Hoàng Phủ Vô Thương viết ra. Hoa Trứ Vũ nhận lấy chiếu thư, giao vào tay Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song thở phào như trút được gánh nặng, sau khi nhận lấy chiếu thư, liền nhìn lướt qua Đan Hoằng, mỉm cười nói: “Sức khỏe Tống chiếu nghi không tốt mà còn phải vất vả vì bản điện hạ, lần này Chiêu Nghi đã lập công không nhỏ, mau trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bắt đầu từ hôm nay, lệnh cấm túc được hủy bỏ, ngươi có thể tự do ra vào Vĩnh Đường Cung.”
Đan Hoằng khẽ cười, thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song.
Mấy người rời khỏi Thiên điện, Hoa Trứ Vũ đột nhiên nghĩ ra. Chắc chắn Cơ Phượng Ly đang tìm kiếm nơi giam cầm Khang đế, nếu hắn biết Hoàng Phủ Vô Thương bị nhốt ở nơi này, dựa vào thực lực của Cơ Phượng Ly, chỉ e hắn sẽ tới cứu người.
Hoa Trứ Vũ dừng bước, quay lại nói với Hoàng Phủ Vô Song:“Màn đêm đẹp như vậy, điện hạ có muốn đi dạo một vòng không?”
Hoàng Phủ Vô Song hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười nói: “Nếu Tiểu Bảo Nhi muốn đi dạo, bản điện hạ sẽ phụng bồi.”
Hoàng Phủ Vô Song bỏ xe đuổi lại, dẫn theo Hoa Trứ Vũ, Đan Hoằng và Cát Tường lặng lẽ rời khỏi cung Huyền Thừa, dọc theo con đường đá đi qua hậu cung, vòng qua cung Thanh Chi tới ngự hoa viên hậu cung. Bọn họ ở lại trong hòn núi giả hồi lâu, sau khi rời khỏi ngự hoa viên lại đi tới lãnh cung.
Mất hơn ba canh giờ, bọn họ mới lặng lẽ trở về chỗ của mình.
Túy Tiên phường.
Tuy đã qua canh ba, nhưng Túy Tiên phường vẫn vô cùng náo nhiệt.
Trong đại sảnh dưới tầng, ánh đèn mê ly, bóng người không ngừng lắc lư. Trên sân khấu có một ca cơ xinh đẹp đang ôm đàn ỳ bà, bàn tay nhẹ nhàng tấu lên giai điệu êm ái.
Trong một căn phòng ở tầng hai, Tả tướng Cơ Phượng Ly mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng, biếng nhác tựa vào ghế, thản nhiên nhìn ra bên ngoài thông qua bức màn che.
Người đang rót rượu bên cạnh hắn là đầu bài Túy Tiên phường - Tiểu Lê Yêu, thấy vẻ mặt hắn uể oải như vậy liền cười nói: “Tướng gia, ngài có muốn nghe đàn không, Lê Yêu sẽ đàn một khúc cho ngài?”
Cơ Phượng Ly ngửa đầu uống cạn chén rượu, xoay trong chiếc chén lưu ly trong tay, nói. “Không cần!”
Tiểu Lê Yêu mím môi: “Tướng gia, gần đây Lê Yêu mới sáng tác được một khúc, ngài hãy nể mặt mà nghe một chút đi!”
Cơ Phượng Ly khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Cũng được!”
Lúm đồng tiền của tiểu Lê Yêu nở rộ như hoa, sau khi buông chén rượu trong tay xuống liền vén rèm bước ra ngoài. Chỉ một lát sau, tiếng đàn réo rắt vang lên.
Khúc nhạc mới vang lên, Đồng Thủ đã tiến vào.
“Tướng gia, Đồng đại gia tới.” Tiểu Lê Yêu ghìm dây đàn lại, cười nói.
Đồng Thủ nghiêm nghị đứng trước mặt Cơ Phượng Ly, thấp giọng bẩm báo: “Tướng gia, tối nay Hoàng Phủ Vô Song và Nguyên Bảo đi tới thăm Thái Thượng Hoàng, ở lại đó trong khoảng thời gian hai nén hương rồi tới cung Thanh Chi, mất khoảng thời gian tầm ba nén hương rồi lại tới ngự hoa viên, ngồi trong ngọn núi giả ở ngự hoa viên khoảng thời gian ba nén hương, sau đó đi tới lãnh cung, cuối cùng thì tới Nội Trừng viện, ở đó tầm nửa canh giờ mới trở về, đêm nay, bọn họ đã đi hết một vòng quanh hoàng cung.”
Cơ Phượng Ly đang cầm chén trà, nghe thấy vậy, trên môi khẽ hiện lên nụ cười hờ hững. “Bình thường, Hoàng Phủ Vô Song có hay đi tới chỗ Thái Thượng Hoàng không?” Cơ Phượng Ly thản nhiên hỏi.
“Rất thường xuyên, nghe nói từ sau khi rời khỏi Nội Trừng Viện, càng quan tâm hơn tới bệnh tình của Thái Thượng Hoàng.
“Ban ngày rất ít khi đi thỉnh an, đa phần đều là buổi tối.” Đồng Thủ nói.
Cơ Phượng Ly trầm ngâm một lát mới nói: “Xem ra, chúng ta cần phải đi một nước cờ khác!”
Sau khi Đan Hoằng lấy được chiếu thư thoái vị từ chỗ Hoàng Phủ Vô Thương, Hoàng Phủ Vô Song có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ. Qua một thời gian chuẩn bị, cuối cùng đã quyết định cử hành đại điển đăng cơ vào ngày đầu tháng mười hai.
Ngày Quý Mùi tháng chạp là một ngày đẹp trời, những áng mây thản nhiên phiêu đãng trên bầu trời.
Đó là ngày cử hành đại điển đăng cơ của tân đế Nam Triều Hoàng Phủ Vô Song. Chưa tới giờ dần, Hoàng Phủ Vô Song đã được các cung nữ hầu hạ tắm rửa xong. Dựa theo tập tục của Nam Triều, tân đế trước khi đăng cơ phải tới điện Cẩn Thân thay long bào, chờ tới giờ Dần tiến hành đại điển.
Hoa Trứ Vũ đã trở thành tổng quản thái giám nhị phẩm, đại điển hôm nay do nàng làm Tư lễ. Nàng thay trang phục thái giám màu đỏ, đeo ngọc bội màu đen bên hông, tóc búi cao, đầu đội kim quan, tay cầm phất trần, nhìn qua chỉ có vẻ thanh tao khó nói nên lời.
Trong điện sáng trưng, cung nữ thái giám nhiều không đếm xuể, tuy ai nấy bận rộn luôn tay luôn chân nhưng không khí lại lặng ngắt như tờ, giống như nàng đang bước vào chỗ không người.
Trên khay gỗ đang bày ra một bộ Long bào bằng gấm vóc màu vàng và mũ cánh chuồn song long tranh châu dệt từ tơ vàng.
“Còn nửa canh giờ nữa là tới đại điển đăng cơ, xin Hoàng Thượng thay long bào.” Hoa Trứ Vũ cao giọng hô.
Lập tức, một đám cung nữ nâng khay gỗ đựng Long bào đi tới, chuẩn bị thay đồ cho Hoàng Phủ Vô Song.
“Từ đã!” Hoàng Phủ Vô Song đột ngột nói.
Dù giọng nói không lớn, nhưng có cung nữ nào ở đây mà không biết tới tính khí thất thường của tân đế, ai nấy đều sợ tới mức run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất.
Hoàng Phủ Vô Song cũng không để ý tới những cung nữ này, hắn quay lại mỉm cười với Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi tới mặc long bào cho bản điện hạ!”
Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, đại điển đăng cơ hôm nay, nàng là tổng quản Tư lễ, vốn không phải hầu hạ hắn mặc long báo. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song đã nói vậy, nàng chỉ đành chậm rãi đi tới đó nhận lấy long bào trong tay cung nữ.
“Các ngươi lui xuống hết đi!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói.
Cung nữ thái giám trong điện như được đại xá, trong nháy mắt đã lui ra sạch sẽ.
Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Hoàng Thượng, sau này nô tài không còn được mặc quần áo cho ngài nữa rồi!”
Hoàng Phủ Vô Song nói: “Tiểu Bảo Nhi, long bảo này nhất định phải do ngươi mặc cho bản điện hạ, có như vậy, bản điện hạ mới thấy yên lòng.” Hoa Trứ Vũ hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song mặc long bào, đội mũ cánh chuồn song long tranh châu kết bằng tơ vàng.
Long bào màu vàng, trên vạt áo phía trước đính mười hai viên Long châu, mặt sau dùng chỉ vàng thêu hình nhật nguyệt, sóng biển uốn khúc, hoa văn hình mây vô cùng tráng lệ, đẹp đẽ cao quý.
Trước cửa điện Thái Cực có hơn một trăm năm lịch sử là các quan viên mặc triều phục từ lục phẩm trở lên, cầm thẻ ngọc trong tay đứng chờ trước điện Thái Cực.
Giờ Thìn một khắc, quan chủ trì đại lễ cất cao giọng hô: “Hoàng Thượng đăng cơ!”
Đồng thời, tiếng chuông rền vang.
Bách quan đồng loạt quỳ gối.
Bức rèm che khẽ nhúc nhích, Hoàng Phủ Vô Song mặc long bào chậm rãi đi ra.
Hoa Trứ Vũ mặc trang phục thái giám nhị phẩm màu đỏ, tay cầm thánh chỉ bước theo sau Hoàng Phủ Vô Song.
Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu lên người Hoa Trứ Vũ, khiến bóng người thêm mông lung. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt bách quan, mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...... Trẫm thấy đại huynh Hoàng Phủ Vô Song là người hiền đức trung hiếu, nên kế thừa ngôi vị Hoàng đế......”
“Trên thuận với trời, dưới thuận lòng dân, hôm nay kế thừa đế vị, thi ân cho vạn dân, bố cáo thiên hạ, miễn thuế một năm......”
Ngự tiền tổng quản, thái giám đệ nhất Nam Triều Hoa Trứ Vũ cầm thánh chỉ tuyên đọc ở Ngự đài hoàng lăng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua.“Khâm thử!”
Hoa Trứ Vũ lẳng lặng đứng trên Ngự đài, dáng người cao gầy đứng thẳng, bộ quần áo màu đỏ tung bay phần phật trong gió giống như tiên giáng trần.
Cơ Phượng Ly mặc triều phục đứng trong số bách quan, hắn chắp tay áo thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, trong lúc vô tình chạm mắt, ánh mắt cả hai đều lạnh lùng, sắc bén như dao.