Hoa Trứ Vũ nắm chặt tay mới kiềm chế được cảm giác xúc động muốn đánh người, nàng ngước đôi mắt kiều mỵ nhìn hắn: “Ta biết Thái Tử điện hạ rất vô dụng, tuy ta có chút tình cảm với hắn nhưng vẫn chưa hãm vào quá sâu, càng chưa si tình tới mức cùng hắn bước xuống suối vàng. Nếu Tả tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không ngại cùng với Tả tướng….”
Cơ Phượng Ly không ngờ Hoa Trứ Vũ lại nói như vậy, hắn đứng phắt dậy, khuỷu tay chống xuống bàn, nhếch môi mỉa mai “Chỉ đáng tiếc, bản tướng không phải người đoạn tụ! Bản tướng thấy ngươi là một nhân tài nên mới kéo ngươi ra khỏi nhà giam, sau này ngươi nên ngoan ngoãn ở trong Tướng phủ, đừng nghĩ tới chuyện làm loạn!”
“Được Tướng gia để mắt, Nguyên Bảo ghi nhớ!” Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói, vừa nói vừa muốn cắt đứt lưỡi mình. Bây giờ Hoàng Phủ Vô Song đã bị giam trong Nội Trừng Viện, hoàn toàn không có đất dựng võ. Nàng không thể không tới Tướng phủ, cho nên dù có hận vẫn phải nhẫn nhịn.
“Vậy thì tốt rồi! Tiểu Bảo Nhi đúng là một người thông minh.” Cơ Phượng Ly nhướn cao mày nói “Không biết Tiểu Bảo Nhi vào cửa hàng đó mua những thứ gì?”
Hoa Trứ Vũ nghe thấy Cơ Phượng Ly gọi mình là Tiểu Bảo Nhi, đã thấy căm ghét vô cùng. Nhưng khi nghe hắn nhắc tới bao quần áo trong lòng, tay nàng không tự chủ được nắm chặt lại, cười gượng mấy tiếng: “Chỉ có hai bộ quần áo thôi chẳng lẽ cũng khiến Tả tướng thấy có hứng thú? Nếu ngài muốn nhìn, ta cũng không ngại.”
Cơ Phượng Ly miễn cưỡng nhìn lướt qua nói: “Thôi, bản tướng cũng không có hứng thú!”
Hoa Trứ Vũ nghe thấy vậy, hai tay đang ôm chặt lấy bao quần áo buông lỏng ra, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đó, nàng chợt thấy hoa mắt, một cánh tay áo màu trắng sượt qua mặt, bao quần áo đã rơi vào tay Cơ Phượng Ly.
“Không có hứng thú không có nghĩa là bản tướng không muốn xem, Tiểu Bảo Nhi, ngươi sơ suất quá!” Cơ Phượng Ly tựa vào giường, vừa cầm bao quần áo vừa cười châm chọc.
Hoa Trứ Vũ rùng mình, sao nàng lại quên mất hắn là loại người giả dối tới cỡ nào, chỉ sợ hành vi nắm chặt lấy bao quần áo đã khiến hắn nghi ngờ. Nàng muốn xông lên cướp lại, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, nàng không phải là đối thủ của Cơ Phượng Ly, rất khó cướp lại được đồ. Nhưng trong bao quần áo đó có cả mấy món đồ phụ nữ, nếu để hắn nhìn thấy, nàng phải giải thích như thế nào? Nàng không ngừng suy nghĩ xem nên dùng lý do nào thì đã nghe thấy một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên, “Quả nhiên là quần áo, Tiểu Bảo Nhi không có lừa bản tướng. Nhưng….đây là cái gì?”
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang cầm dây vải bông nhìn nàng. Mặt nàng đỏ ửng lên, hận không có cái lỗ nào để chui vào. Nhưng nàng là tướng quân thống lĩnh quân đội nhiều năm, vẫn có thể trấn định tinh thần rất nhanh. Nàng nheo mắt quan sát vẻ mặt Cơ Phượng Ly, chỉ thấy trên mặt hắn có sự khó hiểu, trong mắt còn có ý nghi ngờ. Rõ ràng hắn không hề biết vật này dùng để làm gì.
Hoa Trứ Vũ đang lo lắng không biết giải thích ra sao, nhưng thấy vẻ mặt Cơ Phượng Ly như vậy, trong lòng bình tĩnh không ít, nàng nhìn hắn thản nhiên nói: “Tả tướng không biết sao. Thứ này dùng để băng bó miệng vết thương, nếu Tả tướng muốn dùng, thì cầm lấy đi!”
Cơ Phượng Ly nhếch môi cười: “Trông hơi kỳ lạ, nhưng bản tướng không bị thương, dùng thứ này làm gì?” Hắn đặt mấy món đồ kia vào bao, trả lại cho Hoa Trứ Vũ.
“Để phòng những lúc nguy hiểm! Thật sự không cần sao?” Hoa Trứ Vũ ung dung nói.
“Không cần!” Cơ Phượng Ly tựa vào giường, chống cằm, thản nhiên nói, “Nếu vết thương chưa lạnh, vậy cứ cầm lấy bình thuốc kia đi, không bôi thuốc băng không có ích gì!”
Hoa Trứ Vũ không dám từ chối nữa, vội vàng nhặt bình sứ trên đất lên. Bỏ bình thuốc vào trong bao quần áo, nàng dựa vào thành xe mà hoang mang, thật không ngờ, đường đường là Tả tướng Nam Triều một tay che trời, người trong lòng của bao nhiêu thiếu nữ Nam Triều chắc hẳn phải có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, vậy mà không biết thứ kia dùng để làm gì. Nhưng chỉ cần hắn không biết, nàng vẫn còn an toàn.
Xe ngựa đi qua mấy ngã tư nữa mới tới phủ Tả tướng. Có nô bộc chạy tới vén màn xe lên, Hoa Trứ Vũ ôm bao quần áo nhảy xuống trước. Nhìn lại, cánh cửa sơn son thếp vàng, mười tám bậc thềm lát đá cẩm thạch, hai con sư tử dũng mãnh đạp cầu đứng song hành trước cửa cho thấy sự tôn quý của phủ Tả Tướng.
Nàng đi theo Lam Băng đến một sân viện tĩnh mịch, theo lời Lam Băng nói, nơi này là Hinh Viên – chỗ ở của hắn. Cơ Phượng Ly không sắp xếp nàng ở trong sân viện với những thị vệ khác mà lại cho nàng ở cùng với Lam Băng, có thể ở chung một nhà với với một trong tam đại danh sĩ phủ Tả tướng, nàng có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Bóng đêm phủ xuống, ánh trăng vằng vặc tỏa xuống những tia sáng màu bạc rạng rỡ.
Phủ Tả tướng phủ cũng là tòa nhà nổi tiếng ở kinh thành, sau lưng dựa vào một tòa núi nhỏ, cảnh vật đẹp đẽ, đứng ở cửa sổ Phượng Viên – nơi ở của Cơ Phượng Ly, hoàn toàn có thể nhìn thấy hồ nước và khu rừng nhỏ phía xa.
Lúc này, Cơ Phượng Ly đang đứng bên cửa sổ nhìn ra phía mặt hồ. Trên mặt hồ trồng rất nhiều sen, mới chỉ là búp sen chưa nở hết nhưng đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
“Tướng gia, bên kia thất bại rồi!” Đồng Thủ đi tới, thận trọng bẩm báo “Ôn tiểu thư đã bị Tiêu Dận mang về Bắc Triều, muốn cứu người lúc này, e rằng cực kỳ khó.”
Cơ Phượng Ly quay người lại, bóng người cao gầy chìm trong ánh trăng, trên gương mặt tuấn mỹ phủ thêm một màn sương mỏng.
“Sao lại thất bại?” Trong giọng nói nhàn nhạt mơ hồ có sự tức giận không thể áp chế.
“Vốn có thể thành công, nhưng nghe nói Thụy Vương Đông Yến đột nhiên xuất hiện, bọn họ sợ bại lộ thân phận không dám ham chiến, đành phải dừng tay!” Đồng Thủ nói tiếp “Như vậy, chỉ e làm Ôn tiểu thư chịu khổ.”
Cơ Phượng Ly không nói gì, ánh trăng thản nhiên lướt qua khuôn mặt hắn, trong ánh mắt lấp lánh chỉ có vẻ ngờ vực, thâm trầm.
“Tướng gia, nhất định phải để tên Nguyên Bảo này ở lại trong phủ sao? Nói không chừng hắn chính là gian tế Bắc Triều, đêm đi săn đó, Tiêu Dận đã liều mình cứu hắn, nhất định hắn có quan hệ với Bắc Triều.” Đồng Thủ nghi ngờ hỏi.
Lam Băng đứng một bên cười nói: “Đồng Thủ à, chính vì Tiêu Dận liều mình cứu hắn nên Tướng gia mới giữ hắn lại trong phủ. E rằng tên gian tế này không phải là loại gian tế bình thường, có khả năng bệnh đoạn tụ đã lan đến cả Bắc Triều. Ta từng nghe nói, các đế vương Bắc Triều thời trước, ai cũng nuôi một nam sủng.”
Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, hắn nhớ tới câu Hoa Trứ Vũ vừa nói lúc ở trên xe ngựa: Nếu Tả tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không ngại cùng với Tả tướng…. Không ngờ, hắn có khả năng gây họa nhiều nơi như thế.
“Lam Băng, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng hắn cho kỹ, không được cho hắn cơ hội hành động một mình, tốt nhất tối nào cũng phải ngủ cùng hắn!” Đồng Thủ quay lại nói chuyện với Lam Băng.
Lam Băng sợ tới mất hồn trừng lớn hai mắt, sau đó vội vàng khoát tay áo: “Muốn ngủ ngươi đi mà ngủ, muốn ta ngủ cùng vớI một tên đoạn tụ sao, vạn nhất đến đêm hắn nổi thú tính, ta biết phải làm thế nào!”
“Ngươi sợ cái gì, dù gì hắn cũng đã bị mất phần thịt bên dưới, hắn có thể làm gì ngươi!” Đồng Thủ khinh thường nhìn Lam Băng.
“Ai mà biết được!” Lam Băng lắc đầu nguầy nguậy, “Sao ngươi biết hắn còn phần dưới hay không?”
“Nhìn qua là biết!¨ Đồng Thủ trừng mắt nói.
“Câm hết miệng lại!” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói “Tướng phủ canh gác nghiêm ngặt, hắn có thể chắp cánh bay ra ngoài được sao? Lam Băng, ngươi cảnh giác một chút là được.” Giọng nói của hắn vô cùng nặng nề, tuy không thấy rõ vẻ mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được toàn thân hắn đang tỏa ra sự lạnh lẽo bức người.
Đồng Thủ và Lam Băng vội vàng ngậm miệng lại, bọn họ cũng không hiểu được vì sao Tướng gia lại tức giận như vậy, chỉ biết lặng lẽ lui ra ngoài.
Cơ Phượng Ly đứng bên cửa sổ, trong màn gió đêm thổi qua, áo bào trắng phiêu dật nổi bật trong bóng đêm, mờ ảo như ánh trăng treo cao kia.