*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Nhật sơn mạch rộng lớn vô biên, trải rộng qua Tứ Quốc, tuy nhiên lại không thuộc quyền sở hữu của bất kì quốc gia nào, Lạc Nhật sơn mạch cũng là rừng rậm lớn nhất Huyền Linh đại lục. Lạc Nhật sơn mạch tuy nguy cơ trùng trùng nhưng cơ duyên cũng nhiều vô số, cường giả tề tựu, ở đây chỉ thừa không thiếu. Sở dĩ lấy tên Lạc Nhật cũng vì nơi đây hoàn toàn không có rừng rậm nên có âm u, ẩm ướt, mà hoàn toàn một mảnh sáng rọi quang minh, ánh sáng tựa như từ rừng rậm nơi sâu chiếu rọi, trải dài khắp sơn mạch như vạn dặm ánh sáng xinh đẹp rực rỡ, hoàn toàn không làm người liên tưởng đến bất kì thứ gì nguy hiểm.
Thiết Huyết dong binh đoàn, này chính là tên dong binh đoàn Lam Nguyệt đang theo, tiếp đến chính là vừa vào đến Thanh Huyền Thành. Họ cũng không trực tiếp liền đi Lạc Nhật sơn mạch mà tìm một khách sạn nghỉ lại. Lạc Thiên Lâu, khách sạn kiêm tửu lâu nổi tiếng tại Thanh Huyền Thành, hầu như các nhân vật lớn đến Thanh Huyền Thành đều sẽ đến đây trọ. Nàng nhớ không lầm thì Đế Đô cũng có một tửu lâu cũng tên Lạc Thiên Lâu, hẳn là chi nhánh ?
Không tồi, sao này nàng hẳn nên mở một tửu lâu a, tìm một chút sinh ý.
Khương Ngọc đám người vừa tiến đến liền được người chào đón, xem ra thân phận không nhỏ, cũng hẳn là khách quen.
"Khương công tử, phòng trọ đã sắp xếp tốt, các vị có thể đến lầu ba"
Tiểu nhị bộ dáng cung kính, đối Khương Ngọc nói.
Lam Nguyệt nhìn hết thải, cũng không có phản ứng quá mức đặc biệt, nàng con người vốn lười, sẽ không rảnh đi để ý này nọ, chuyện của họ cũng không liên quan nàng.
Khương Ngọc cũng là gật đầu, bất quá lúc hắn tiếp nhận thẻ bài, một thanh âm chói tay vang lên:
"Những phòng này bổn đại gia đều lấy, các ngươi nhanh nhanh cút !"
Khương Ngọc gương mặt tuấn tú hơi nhăn lại, Hồng Lăng cũng quay lại, gương mặt thượng một tầng hiếu kì.
Một đám người xuất hiện trước cửa, xem ra là một dong binh đoàn khác. Đứng đầu là một nam tử, một bộ hồng y diêm dúa lẳng lơ, loè loẹt đến nhoà mắt. Làn da chính là quá mức trắng, hai mắt sâu hoắm, mí mắt thâm quầng, mơ hồ còn có nết nhăn.
Lam Nguyệt nhíu mày, cũng không ai thấy biểu tình của nàng. Này chẳng phải biểu hiện của việc 'năng suất về đêm' sao ? Loại cặn bã nam này khiến người ta chán ghét.
Lam Nguyệt trực tiếp nhận thẻ phòng, xoay người rời đi. Nam tử kia thấy nàng định rời đi, nổi giận mắng, giọng the thé mà chói tay, làm Lam Nguyệt liên tưởng tới Trần ma ma.
"Tiện dân thấp kém, lại dám lờ bổn đại gia, người tới ! đem hắn bắt lại !"
Hồng Lăng gương mặt xinh đẹp đen lại, nàng mặt dù không thích tiểu tử kia, bất quá 'hắn' dù gì cũng là người của Dong binh đoàn, dám trước mắt nàng động vào người của nàng, chán sống !
"Bùi Kỷ Nguyên, ngươi chán sống !"
Nghe người dám gọi tên mình, Bùi Kỷ Nguyên tức giận xoay người định mắng, bất quá nhìn đến Hồng Lăng một thân xinh đẹp hồng y, thân ảnh mềm mại quyến rũ, hắn ánh mắt toát lên vẻ si mê, con ngươi nhìn đều sắp rớt ra, kém chút chảy nước miếng.
Hắn liếm liếm môi, hai tay chà xát, cười khặc khặc nói,
"Hoá ra là Hồng đại mỹ nhân a ! Ngươi khi nào lại gia nhập rồi cái này yếu kém dong binh đoàn a! Hay đến Tàng Hổ dong binh đoàn của ta đi, ta chắc chắn sẽ hảo hảo chiếu cố nàng a..."
"Ngươi..."
Hồng Lăng nghe hắn nói liền một trận buồn nôn, tính cách nàng tùy ý cao ngạo, từ nhỏ đều người người đối nàng tôn kính, hâm mộ, nào có lúc này bị khinh nhục hoàn toàn tức giận rồi.
Gương mặt Khương Ngọc vốn ôn hoà lúc này lại hiện lên âm trầm, chợt loé mà hiện sát khí, tiến lên chắn trước Hồng Lăng, mở miệng:
"Bùi thiếu gia, ngươi nên có điểm dừng, đây là ta cuối cùng nhắc nhở"
Bùi Kỷ Nguyên giật mình bỗng nhiên có chút hoảng sợ thiếu niên bất quá hai mươi trước mặt, nhưng hắn sau đó nổi giận, bất quá một tiện dân lại dám đối hắn đe doạ.
Bất quá chưa kịp trả lời hắn liền bị một tiếng hét thảm cắt đứt, mọi người đảo mắt nhìn lại, thiếu niên bị người ngăn lại kia lại hoàn toàn vô sự đứng tại đó, mà kẻ ngăn cản hắn lại nằm dưới đất co quắp, ôm lấy cánh tay dường như đã gãy, tê tâm phế liệt kêu.
"Chó khôn không cản đường"
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Lam Nguyệt liếc người trên đất một cái, lại liếc đến Bùi Kỷ Nguyên, khiến hắn bất giác run lên, lùi một bước. Lam Nguyệt cong cong khoé môi, nói tiếp:
"Chó ngoan không sủa loạn"
Bùi Kỷ Nguyên nghe đến đây, tức giận hoàn toàn lấn áp hắn tâm trí, tức giận quát:
"Ta giết ngươi !"
Quát chói tay một tiếng, Linh lực bạo thể mà ra, vậy mà cũng là một Tụ Linh Cảnh trung kì.
Lam Nguyệt ánh mắt một ngưng, Tụ Linh cảnh, không tệ, bất quá muốn đối phó, nàng không phải không có cách.
Hồng Lăng định tiến lên giúp đỡ chính là bị Khương Ngọc ngăn lại.
Hồng Lăng không hiểu nhìn hắn, bất quá Khương Ngọc là nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt thân ảnh vẫn là bất động, công kích cũng đã gần đến nàng, Bùi Kỷ Nguyên gương mặt đầy dữ tợn, tiểu tử quanh thân không một tia linh lực dao động cũng dám cùng Tụ Linh cảnh hắn đấu !
Hồng Lăng cũng lo lắng, tiểu tử này không phải bị sợ đến choáng ván đi, hắn dường như cũng chỉ là một võ giả, nhìn nhỏ như vậy, hẳn cũng không có bao nhiêu lợi hại, bởi võ giả liền tu luyện cực khổ hơn Linh Lực Giả rất nhiều, tuổi nhỏ thành tựu cũng không bao nhiêu.
Thời điểm mọi người cho rằng Lam Nguyệt liền bị đánh cho trọng thương, nàng động !
Động tác cực kì nhẹ nhàng, tựa như đánh vào bông đồng dạng, ngạch sinh chống lại Bùi Kỷ Nguyên.
Mọi người đôi mắt trừng trừng, tiểu tử này điên rồi, lại dám ngạnh kháng Tụ Linh cảnh một đòn trực diện công kích ! Cánh tay kia hẳn liền phế đi.
Bất quá nếu có tâm người để ý, Bùi Kỷ Nguyên sắc mặt biến đổi, trở nên trắng bệch.
Lam Nguyệt mắt đẹp một cái chớp, màu lam xinh đẹp đồng tử xẹt qua một tia sáng lạnh, nàng thu quyền, cùng lúc tung chân lên, đá vào bụng Bùi Kỷ Nguyên. Bùi Kỷ Nguyên như diều đứt dây thẳng tắp bay ra ngoài.
'ầm'
Bùi Kỷ Nguyên thân hình trùng điệp ngã trên đất, phun một ngụm huyết.
Đại sảnh im lặng, không một tiếng động.
Nàng một võ giả chừng mười hai mười ba tuổi không chỉ dưới công kích của Tụ Linh cảnh cường giả không bị thương ngược lại một cước đem hắn đánh bay ! Thế giới này lúc nào hảo diệu a ! Bọn họ đây là chứng kiến kì tích sao ? Tiểu tử kia nhưng là không có dùng chút Linh lực nào a !
Lam Nguyệt lấy ra một khối khăn tay, lao lao bàn tay vừa rồi, sau đó ném.
Lúc nãy nàng liền không nên dùng tay a. Cùng loại người này tiếp xúc, chỉ có bẩn tay !
Nàng không phải người yêu thích ồn ào gây náo nhiệt, bất quá nếu có người tìm ngược, nàng thoải mái phụng bồi.
"Đoàn phó !"
Đám người Tàng Hổ dong binh đoàn lúc này mới phản ứng lại đây, vội chạy ra ngoài.
"Đánh đẹp a !"
Hồng Lăng hoàn hồn liền bật thốt lên, ánh mắt nàng nhìn Lam Nguyệt cũng nóng rực, tiểu tử này thật thuận mắt hơn nhiều a. Nàng cười đến khoé mắt cong cong, người ở đây không khỏi một trận ngơ ngẩn.
Lam Nguyệt nhìn Hồng Lăng chút, trợn mắt, nàng nhìn nàng như vậy làm gì a ! Giống như tìm được bảo đồng dạng, kia ánh mắt để nàng có chút không quen.
Mà lúc này Bùi Kỷ Nguyên bị đám người nâng dậy, tức giận mắng:
"Một đám phế vật ! Còn không đến cho bổn gia bắt hắn lại, ta phải chính tay sát hắn !"
"Nhưng..." Một người do dự nói.
"Còn không đi ?" Bùi Kỷ Nguyên đạp hắn một cái, quát.
"Vâ... vâng"
Đám người rối rít nói, liền xông vào Lạc Thiên lâu.
"Đến, đánh tiểu tử đó cho bổn đại gia"
Thanh âm Bùi Kỷ Nguyên vang lên, một đám người hùng hồn xông vào.
Lam Nguyệt nhìn lại, hơi nhíu mi, xem ra phải giải quyết toàn bộ a.
Đám người Thiết Huyết dong binh đoàn cũng muốn động.
Nhưng lúc này, khổng lồ uy áp từ phía trên truyền đến, hai bên nhanh chóng bị uy áp đè đến không cử động nổi.
Lam Nguyệt cũng bị áp bách bao lấy, toàn thân như không thuộc về bản thân, hoàn toàn không thể động đậy.
Nàng ánh mắt chìm xuống, đây là cường giả uy áp. Ít nhất cũng là Pháp Linh Cảnh cường giả.
Âm thầm vận chuyển Cửu Thiên Quyết, Nghịch Hành Phá Linh Thuật của nàng hẳn có thể giúp nàng giảm được uy áp.
Quả nhiên !
Ánh mắt Lam Nguyệt loé lên ý cười, mặc dù vẫn không thể động, bất quá cũng không quá khó chịu.
Lúc này thanh âm hùng hồn vang lên
"Lạc Thiên Lâu, cấm đánh nhau."
------______________🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗
Ai hóng chap sau không nè !!! 🤑🤑🤑🤑
🤔🤔🤔🤔
...