*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tốt lắm !"
Lam Nguyệt thu đao, đưa tay ra trước mặt Vu Nhạc.
Lão trừng nàng một cái, đưa ra một túi gấm màu vàng. Lam Nguyệt đón lấy, tinh thần lực xuất ra, dò tìm một lượt.
"Aizz, đúng là khó lựa chọn a."
Lam Nguyệt thở dài, lại nhìn Vu Nhạc đang lo lắng nhìn nàng, chợt Lam Nguyệt đem túi thu lại.
"Ngươi làm gì !?"
Vu Nhạc thấy hành động của nàng, vội kêu lên. Nếu không phải tu vi bị thiên địa quy tắc áp chế, lão thực sự muốn bầm thay tiểu tử này thành vận mảnh !
"A, ta chọn xong rồi, ta quyết định lấy túi trữ vật này."
Lam Nguyệt cười nhạt, vô tội nói.
Ngươi không phải cho ta chọn một thứ sao ? Ta chính là chọn nó, không phải cũng là một thứ sao ?
Vu Nhạc: !!!!!??!!?
"Túi trữ vật nhận chủ, ngươi lấy cũng vô dụng !"
Vừa rồi là hắn cho Lam Nguyệt lựa chọn, nên nàng mới có thể tùy ý rà xét. Nhưng nêis hắn không đồng ý, Lam Nguyệt đến một món đồ cũng không lấy được !
"Đó là chuyện của ta, ngươi quản ?"
Vu Nhạc tức muốn thổ huyết, hắn lại bị tiểu tử này hố ! Bình tĩnh, đợi hắn thả lão ra, túi trữ vậy tự nhiên về tay, còn tiểu tử này, lão tuyệt đối để hắn biết, cái gì là sống không bằng chết !
"Được, được, đồ ngươi đã lấy, có thể thả ta được chưa ?"
"Thả ngươi ?"
Lam Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, kinh ngạc nói:
"Ta hứa không giết ngươi, bao giờ nói thả ngươi ?"
"Ngươi !!!!"
Vu Nhạc tức giận chỉ vào mặt Lam Nguyệt, nhưng hoàn toàn không nói gì được, bởi thực sự là như vậy. Tiểu tử này chưa từng nói thả hắn !
"Vậy, vị cao nhân đây, đa tạ, ta đi trước !"
Lam Nguyệt quay túi trữ vậy trên tay, nghênh ngang rời đi.
"Trên túi trữ vật có cấm chế, đợi lão phu rời khỏi đây, ngươi cứ đợi chết không toàn thây đi !"
_____
Bốp
"A"
Lam Nguyệt vừa ra khỏi động, liền va phải một người, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Huyền Tịch.
"Ngươi làm gì ?"
Thanh âm hắn chậm rãi vang lên, bất giác mang theo một tia uy nghiêm.
Lam Nguyệt thầm cảm thán một tiếng, xua tay nói:
"Làm gì có, ta có thể làm gì ? Đại Thần ngài không phải dưỡng thương sao ? Sao lại đến đây a?"
Huyền Tịch nhìn nàng, lại nhìn trong động một chút:
"Đi thôi."
Hắn ngược lại không nói gì nhiều, xoay người rời đi.
Lam Nguyệt chần chờ một chút, cuối cùng cũng đi theo.
"Đại Thần, ngài muốn đi đâu ?"
Bước chân Huyền Tịch một đốn, nhưng cũng chỉ chốc lát, hắn không hề trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Lam Nguyệt cũng chỉ có thể căng da đầu đi theo.
Dọc đường đi ma thú công kích đều là nàng giải quyết, có lẽ chúng cũng biết Huyền Tịch không hề dễ chọc. Nàng cũng không biết đã đi bao lâu nơi nàng đi đã không phải là hang đá mà là một rừng cây. Trên cây có vô số quả chín đỏ mộng, xung quanh sương khói mờ mịt, cảnh sắc tựa như tiên cảnh, mờ mịt hư ảo.
"Chi nha !"
Ầm ầm ầm !!!
Gào !
Lam Nguyệt còn đang suy nghĩ làm thế nào tìm thấy Tiểu Mao, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc. Sau đó là tiếng nổ vang cùng tiếng dã thú gào rống.
"Tiểu Mao !"
Lam Nguyệt cả kinh, vội vàng đuổi theo hướng âm thanh phát ra.
Nàng vừa đến, chỉ thấy cự thú thân hình cao lớn, đầu mang giác sắc, đôi mắt đỏ ngầu, khắp người bao phủ vảy cứng như thép, đôi cánh to lớn quét ngang, cây cối xung quanh ầm ầm đổ rạp.
"Đây là con gì !?"
Lam Nguyệt kinh ngạc, so Xích Kim Sư trước đó nàng gặp, Xích Kim Sư thật sự nhỏ bé không đáng nhắc tới !
"Vậy mà là Địa Tàng Long."
Huyền Tịch cũng đi theo tiến đến, nhìn thấy Cự thú, thanh âm vang lên lại mang theo chút kinh ngạc. Xem ra bí cảnh này tuyệt đối không phải bí cảnh cấp thấp !
Tu vi bị giới hạn ở Động Thiên Cảnh, lại tồn tại cấp bậc Hung thú... nơi này, dường như hắn từng gặp qua một bí cảnh tương tự...
Chỉ là thời gian lâu quá, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
"Địa Tàng Long là con gì ?"
Nghe Huyền Tịch nói, Lam Nguyệt dùng thần thức hỏi Quân Vô Nhai.
"Địa Tàng Long ? Ngươi hỏi làm gì ? Nếu gặp phải nó tốt nhất nên tránh xa, Địa Tàng Long là Hung thú, nó khác với Linh thú, cực kì hung bạo, bất kì vật sống nào lại gần địa bàn của nó đều không thể sống sót rời đi !"
Quân Vô Nhai nghe Lam Nguyệt hỏi, vội vàng truy vấn.
"Ngươi gặp Địa Tàng Long ? Không thể nào ! Huyền Linh đại lục này sao có thể tồn tại Hung thú !"
Lam Nguyệt trầm mặc, nàng cũng không trả lời Quân Vô Nhai, Huyền Tịch còn ở đây, vị đại thần này tu vi khó lường, tính cách càng khó đoán, nàng hiện tại không dám xác định hắn có phát hiện Quân Vô Nhai tồn tại hay không, nàng cũng không dám cùng hắn liên hệ quá nhiều.
Quân Vô Nhai không thể nhìn đến bên ngoài, sợ là cũng không biết Huyền Tịch tồn tại.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, lúc nàng cùng Phượng linh liên hệ, Huyền Tịch đều nhìn nàng đầy suy ngẫm.
"Là Hung thú sao ?"
Lam Nguyệt mở miệng, tựa như hỏi lại Huyền Tịch, lại tựa như tự hỏi.
Huyền Tịch thu hồi ánh mắt, thanh âm đạm bạc:
"Tiểu bằng hữu của ngươi thật biết gây chuyện."
Lam Nguyệt: "......"
Nàng cũng rất khổ bức có được không, hả ?
"Chi nha !"
Gào !
"Xem ra tiểu thú này cũng không ăn thiệt."
Huyền Tịch quan sát một chút, tiếp tục nói.
Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn lại, quả thực tiểu Mao thân hình linh hoạt, thực sự khiến Địa Tàng Long luống cuống.
Nó tức giận muốn đập chết tiểu thú nhỏ bé này, nhưng hình thể khác biệt, tốc độ của tiểu thú lại quá mau lẹ, thực sự khó bắt kịp.
Nó phá hủy hần hết địa bàn của bản thân, nhưng ngược lại tiểu thú chẳng chút thương tổn.
"Nó tại sau chọc đến Địa Tàng Long rồi ?"
Lam Nguyệt quan sát một lúc, thấy tiểu Mao không tổn thương gì, nàng cũng yên tâm một chút, cuối cùng lại là ngồi xem kịch.
"Không nghĩ tới, tiểu Mao nhà ta lợi hại như vậy a !"
"Trong miệng tiểu Mao...ngậm cái gì ?"
"Ồ, lại là Cửu Linh Quả."
"Cửu linh quả ? Là cái gì ?"
Nàng đúng là lần đầu nghe đến loại quả này, rất trân quý sao ? Đủ cho Địa Tàng Long thủ hộ.
"Đối với linh thú quả thực rất quý, có thể giúp một con thú chưa mở linh trí, tấn thăng Linh thú cao cấp."
Huyền Tịch nhàn nhạt nói, chuyện hắn nói ra như chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Lam Nguyệt vốn cũng không hiểu biết gì nhiều, nhưng nàng biết người sở hữu linh thú trên Huyền Linh đại lục đã có thể đếm trên đầu ngón tay, đủ biết Linh thú có bao nhiêu quý giá.
Cửu Linh quả này có thể khiến một con thú bình thường, trở thành cao cấp linh thú, quả thực là bảo bối a !
Chả trách địa tàng long dù thế nào cũng không bỏ qua.
"Đại thần, ngài nói, con nào sẽ chiến thắng ?"
"Ngươi nói ?"
"Hnmm, tiểu Mao mặc dù lợi thế tốc độ và cơ thể, nhưng đó cũng chính là nhược điểm. Để đánh bại Địa Tàng Long nó không đủ sức. Mà Địa Tàng Long là hung thú, nó hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng đừng nói là thua cuộc."
"Ha."
Lam Nguyệt vừa dứt tiếng, liền nghe thấy tiếng cười khẽ, nàng khó hiểu nhìn Huyền Tịch.
"Ngài cười cái gì ? Ta nói sai rồi ?"
Huyền Tịch nhìn nàng, khẽ lắc đầu:
"Không hề, ngươi đoán trúng rồi, kia..."
Hắn ngừng lại một chút, liếc nhìn bên tiểu Mao và Địa Tàng Long, sau đó ý tứ sâu xa nói.
"Ngươi còn không chạy ?"
Lam Nguyệt : !?!?!?!???
Ý....ý gì ?
Chi chi nha !
Lam Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước ngực một mảnh lông xù xù, tiểu Mao vốn đang chiến đấu, không biết từ khi nào nhảy vào ngực nàng, sao đó chui vào tay áo nàng, biến mất.
Biến mất cái $&#*#^# ! Mẹ kiếp ! Xú tiểu Mao ! Nó vậy mà trốn vào Phượng linh không gian !
Gào !!!
Lúc này, Địa Tàng Long theo bước tiểu Mao, nhìn thấy Lam Nguyệt và Huyền Tịch, nó rống giận, hướng bên này công kích.
Một đoàn hỏa long phun lại đây, Lam Nguyệt bị Huyền Tịch kéo đi, may mắn tránh thoát.
"Gào !"
Địa Tàng Long hướng nàng rống một tiếng, hẳn là muốn nàng giao tiểu Mao ra, cũng có thể là Cửu Linh quả.
"Long đại ca, ta không cướp linh quả của ngươi, ngươi đòi ta làm gì ?"
Lam Nguyệt thực oan, nàng chỉ đứng xem kịch được không ? Tiểu Mao chết tiệt ! Vậy mà hại chủ tử !! Nhất định phải trừng phạt nó !
"Nó sẽ không nhân ngữ."
Huyền Tịch mở miệng nói.
Rống !
Địa Tàng Long tức giận, cái đuôi quét xuống chỗ Lam Nguyệt đứng.
"Đi."
Huyền Tịch nắm cổ áo Lam Nguyệt nhanh chóng kéo nàng tránh thoát.
Địa Tàng Long hình thể to lớn, nhưng tốc độ hoàn toàn không chậm, truy sát phía sau.
"Đại thần, ngài lợi hại như vậy, sẽ không không đấu lại nó ha ?"
Lam Nguyệt nhìn Địa Tàng Long bay theo phía sau, nuốt nuốt nước bọt.
Giờ nàng hiểu tại sao nó mạnh hơn cả linh thú cao cấp, lại không được xếp vào Thú tộc rồi ! Bởi vì nó chỉ như dã thú, chỉ biết công kích, không có linh trí !
"..."
Huyền Tịch trầm mặc, tiếp tục đi về phía trước.
"Mau nhìn ! Kia là cái gì ?"
"Là linh thú sao ?"
"Thật to a ! Các ngươi nhìn, nó đang đuổi theo ai kia ?"
"A, là vị đại nhân lúc đó ! Chính là hắn !"
"Hahah, lợi hại gì chứ, không phải cũng bị linh thú đuổi giết sao ?"
"...."
Lam Nguyệt:"..."
Đám người này là chê sống quá lâu đi ?
Cũng không biết làm sao sống đến bây giờ nhỉ ?
Địa Tàng Long là hung thú, hung thú sẽ không phân biệt địch ta, càng không thông nhân ngữ, chỉ cần là sinh vật sống, nó sẽ công kích !
_______
Cầu sao !
Chương sau nhanh đến lạp ~