- Chờ đi, chờ tôi tỉnh lại thì tôi sẽ tìm anh.
- Dù cho tan xương nát thịt, không còn lại gì thì tôi sẽ bước tiếp trên con đường chông gai này.
Chu Từ nhắm mắt lại, mọi ý nghĩ biến mất. Chu Từ bản năng phun ra mấy chữ vô cùng quyến rũ.
- To thật.
* * *
Tô Mộc đi ra khỏi phòng, định trở về thì nghe tiếng kêu gọi dịu dàng.
- Tiên sinh, cho xin mấy phút được không?
Tô Mộc xoay người thấy Chung Nhan đứng đó.
Tô Mộc cười nói:
- Đương nhiên.
- Xin tiên sinh theo tôi.
Chung Nhan cười lắc mông đi đằng trước, cô không chọn vào phòng mà đưa Tô Mộc lên sân thượng.
Tô Mộc thói quen lấy ra điếu thuốc, lúc sắp đốt cháy chợt hỏi:
- Có ngại không?
Chung Nhan đứng trước lan can:
- Không, xin cứ tự nhiên!
Tô Mộc hút thuốc, dựa vào lan can, nhìn xuống dưới chân muôn nhà đốt đèn. Nhà hàng Nhã Trúc là nhà hàng số một Thành phố Thanh Lâm, danh xứng với thực. Chỉ tính độ cao này nhìn xuống cảnh đêm nguyên Thành phố Thanh Lâm ít chỗ nào làm được.
Chung Nhan thốt ra lời kinh người:
- Tôi không biết tiên sinh là ai, nhưng tiên sinh được Chị Chu mời vào phòng trên tầng đỉnh, còn uống nhiều rượu với Chị Chu chứng minh mối quan hệ giữa hai người không đơn giản.
- Nhiều năm qua Chị Chu sống không dễ dàng. Mặt ngoài nhìn như Chị Chu hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng mấy ai biết nỗi đau trong lòng Chị Chu?
- Tiên sinh biết không? Tuy Chị Chu là đổng sự trưởng của Nhã Trúc, ngày thường có thể vung tiền như rác. Nhưng số tiền này là mạng người, mỗi giây mỗi phút lấy mạng của Chị Chu.
Tô Mộc biết rất ít chuyện của Chu Từ, hắn chỉ hiểu sơ, không nhiều bằng Chung Nhan. Lúc ở Lang Gia viên, Tô Mộc muốn lôi kéo quan hệ với Chu Từ, đào một quân chờ cho đường làm quan tương lai của mình.
Bây giờ xem ra sự việc là lạ, nếu cùng Chu Từ chẳng những không dựa dẫm được mà còn đưa đến nguy hiểm thì Tô Mộc không biết nên nói cái gì.
- Thật ra... Cô hiểu lầm rồi, tôi và Chu tổng...
- Hiểu lầm?
Chung Nhan cười nhạt khinh thường, cô không cho Tô Mộc cơ hội giải thích, tiếp tục bảo:
- Biết không? Nếu Chị Chu rời khỏi Nhã Trúc thì người không còn một đồng. Tất cả của Chị Chu bây giờ là nhà chồng cho. Ngày nào Chị Chu còn thân phận dâu Phùng gia thì có thể hưởng thụ vinh hoa, nếu Chị Chu rời khỏi Phùng gia sẽ thành kẻ nghèo khố rách áo ôm.
- Nếu tiên sinh chỉ vì muốn kiếm ít tiền từ Chị Chu, tôi khuyên tiên sinh hãy rời đi ngay bây giờ. Bởi vì tiên sinh rất có thể không tìm được một đồng còn bị người Phùng gia tấn công.
- Nếu tiên sinh thật lòng với Chị Chu, hãy để tay lên ngực tự hỏi tiên sinh có năng lực cho Chị Chu hạnh phúc không?
- Nếu Chị Chu rời khỏi Phùng gia, tiên sinh có thể thỏa mãn cho Chị Chu không? Nếu không thể đem đến hạnh phúc cho Chị Chu thì tôi xin khuyên tiên sinh rời đi ngay bây giờ, để khỏi đến lúc đó chẳng những đắc tội Phùng gia còn khiến Chị Chu hận tiên sinh.
- Bị nữ nhân ghét không phải chuyện tốt.
Chung Nhan nói những lời này như trút hết buồn bực trong lòng, cô không chịu nghe Tô Mộc nói một câu nào, trực tiếp quay người đi.
- Cô...
Khi tay Chung Nhan vịn nắm đấm cửa, cô đưa lưng hướng Tô Mộc, để lại câu cuối:
- Tiên sinh tự giải quyết cho tốt!
- Tôi...
Tô Mộc câm nín nhìn Chung Nhan biến mất sau cửa thang lầu, hắn xoay người đi, lắc đầu. Tô Mộc hút vài hơi thuốc. Đúng là tai bay vạ gió, không ăn bớt được ngược lại gặp rắc rối.
Nhưng Chung Nhan hiểu lầm nói những câu kia, Tô Mộc tin tất cả là sự thật. Nếu hôm nay không hiểu lầm thì Chung Nhan tuyệt đối sẽ không nói ra, có ai ngờ Chu Từ cao cao tại thượng, không gì không làm được lại có cuộc sống thảm như vậy?
Tô Mộc hút thuốc, nhếch môi, đầu óc xoay chuyển nhanh phân tích manh mối.
Từ giây phút trở thành trưởng trấn Trấn Hắc Sơn, Tô Mộc vô hình trung thói quen bình tĩnh phân tích bất cứ chuyện gì, chậm rãi hoàn thiện đạo làm quan của mình.
- Phùng gia, là Phùng Như Thành, cựu bí thư thị ủy Thành phố Thanh Lâm?
Một bí thư thị ủy về hưu vẫn còn sức uy lực, Phùng gia không đơn giản. Nhưng không biết bí thư kỷ ủy Chu Tùng Lan có biết chuyện của Chu Từ không?
Tô Mộc chìm trong suy tư hàng loạt ích lợi quan trường sau lưng Chu Từ.
Trong một ngôi biệt thự tư nhân Thành phố Thịnh Kinh, một nam nhân mặc đồ ngủ, vẻ mặt kiêu căng ngang ngược khinh thường nói:
- Biết thì sao? Tôi không tin một lão già có thể múa may đến đâu.
Nam nhân vừa nói vừa luồn tay vào ngực nữ nhân bên cạnh, xoa bóp.
Nữ nhân mặc áo dây liền váy ngắn, xinh đẹp quyến rũ, dâm đãng tận xương. Bị nam nhân xoa bóp, vẻ mặt nữ nhân không hề đau đớn mà còn lộ ra khao khát.
Nam nhân ngồi trên ghế nệm đối diện không làm động tác khoa trương gì, đáy mắt lóe tia tham lam nhưng gã kiềm chế rất giỏi.
- Tôn thiếu gia xác định sẽ làm như vậy sao? Nên biết tuy Phùng Như Thành đã lui xuống nhưng nhân mạch lúc làm bí thư thị ủy vẫn còn, nếu đụng vào Chu Từ e rằng...
Tôn thiếu gia cười âm trầm:
- Hồ Bình, ngươi dở nhất điểm này, làm việc không dứt khoát, háo sắc nhưng không có gan. Nhìn bộ dáng hèn của ngươi xem, nói ra không đủ mất mặt! Nói thật cho ngươi biết, ta chắc chắn có tiểu quả phụ Chu Từ. Nếu ngươi giúp được ta thì không nói thứ khác, dù lão tử của ngươi có xuống thì ta sẽ che chở ngươi. Còn nếu ngươi không muốn làm...
Hồ Bình vội nói:
- Đừng, Tôn thiếu gia! Chuyện của Tôn thiếu gia cũng là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành cho Tôn thiếu gia!
Nếu người khác thấy bộ dạng Hồ Bình bây giờ sẽ rớt tròng mặt. Có ai không biết Hồ Bình? Đường đường là con trai của Hồ Vi Quốc, thị trưởng Thành phố Thanh Lâm. Trong Thành phố Thanh Lâm Hồ Bình xem như công tử ca hạng nhất, còn bây giờ gã thấp cổ bé họng trước Tôn thiếu gia. Rốt cuộc Tôn thiếu gia là ai mà khiến Hồ Bình cung kính như vậy?
Tôn thiếu gia cười to bảo:
- Vậy mới đúng. Mọi người là huynh đệ, làm huynh đệ thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi yên tâm, ta nói thẳng với ngươi tại đây, dù bố của ngươi xuống thì ta bảo đảm ngươi không lo áo cơm. Tiểu Mông, đi, gọi điện thoại kêu thêm một tỷ muội nữa, đêm nay hầu hạ Hồ đại thiếu gia của chúng ta cho tốt.
Hồ Bình cười nịnh:
- Hì hì, vậy xin cảm ơn Tôn thiếu gia.
- Cứ từ từ chờ ở đây, rất nhanh sẽ có người đến. Quy tắc cũ, phòng dưới lầu thuộc về ngươi. Tiểu Mông, đi, chúng ta lên lầu!
Tôn thiếu gia nghĩ đến thân thể gợi cảm của Chu Từ thì nửa người dưới càng nóng cháy, gã kéo nữ nhân dâm đãng lên tầng hai.
* * *
Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, Tô Mộc xuống giường rửa mặt. Buổi nhậu hôm qua không có chút khiêu chiến gì đối với hắn. Tô Mộc đã nghĩ thông, thái độ đối với Chu Từ cứ thuận theo tự nhiên. Trong lòng Tô Mộc không ghét Chu Từ, còn hơi thích.
Nếu khi nào Chu Từ có chuyện cần Tô Mộc giúp đỡ, hắn sẽ không từ chối.
Tô Mộc ăn sáng qua loa, theo thói quen cũ cất đồ cổ kiếm được trong két sắt ngân hàng. Tô Mộc đi hướng sân vận động, những thứ khác đều vớ vẩn, bây giờ điều hắn muốn làm nhất là tìm người đầu tư, thực hiện kế hoạch khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn.
Làm được điều này mới xem như Tô Mộc thật sự làm chút chuyện cho nhân dân, khi trở về đối diện những dân chúng Trấn Hắc Sơn ký thác hy vọng vào mình thì hắn có thể ưỡn thẳng sống lưng.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở sân vận động thì chỗ này đã đông đúc biển người. Thành phố Thanh Lâm tổ chức hội chiêu thương, quy mô không nhỏ. Nhà xí nghiệp, đầu tư từ khắp tỉnh Giang Nam đều nhận lời mời tham gia, chung suy nghĩ là nếu điều kiện thích hợp sẽ tìm hạng mục tại đây.
Phạm Xương Thịnh là người phụ trách khu triển lãm huyện Hình Đường, cười tiến lên chào:
- Tô trưởng trấn đã đến!
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Phạm cục trưởng, nhiều người đến thật.
Phạm Xương Thịnh cáo già rất rành mấy khâu trong này:
- Đúng là nhiều, nhưng ngày đầu tiên Tô trưởng trấn đừng ôm hy vọng gì, toàn là đi dạo nhìn xem. Sáu ngày thì khoảng ngày thứ tư nếu đối phương có hứng thú mới chính thức tiếp xúc.
- Vậy sao...
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Biết rồi, vị trí triển lãm của tôi ở đâu?
Phạm Xương Thịnh cười toe:
- Bên này, sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng Tô trưởng trấn thật sự không cần tôi phái thêm vài người đến giúp Tô trưởng trấn sao?
- Không cần.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Phạm cục trưởng nói rất đúng, mấy ngày đầu toàn là phỏng đoán ước chừng, không vội, cứ chờ từ từ.
Phạm Xương Thịnh cười nói:
- Vậy được, có chuyện gì Tô trưởng trấn cứ kêu một tiếng.
Phạm Xương Thịnh vội chạy đi lo công chuyện, gã nịnh nọt Tô Mộc nhưng không có nghĩa là xem trọng hắn.
Tình huống Trấn Hắc Sơn rành rành ra đó, dù Tô Mộc có là người Triệu Thụy An, muốn múa cái gì cũng khó. Kêu đám thương nhân bỏ tiền vào Trấn Hắc Sơn thì bọn họ thà ném tiền vào nước còn nghe tiếng vang.
Tô Mộc mới đặt tài liệu chiêu thương copy sẵn lên bàn, bỗng di động reo chuông. Tô Mộc móc điện thoại ra, nhìn số gọi đến, biến sắc mặt. Tô Mộc vội bắt máy, mới a lô thì đầu dây truyền ra tiếng hét tức giận.
- Tô trưởng trấn, cậu còn muốn làm trưởng trấn không? Nếu không muốn thì nhân lúc còn sớm cút lại đây cho ta! Nghe kỹ đây, hạn cho cậu trong vòng một tiếng đến ngay trước mắt ta, nếu không thì đừng trách!