Chương 47: Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Phiên bản 11045 chữ

Bì Tu lại bị cướp.

Nhậm Kiêu nghe xong chỉ biết im lặng, đám khỉ nghe xong thì lệ tuôn khóe mi, ngay cả con chó mực Nhị Lang Thần dắt đến cũng xúc động tru lên một vì số tiền bị mất cắp của Bì Tu.

Nhị Lang Thần đưa chó cho Tô An rồi đi luôn, nhìn cảnh tượng thê lương tiêu điều trong quán cơm, hắn chẳng hề hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở Bì Tu đừng quên bỏ phiếu cho Hao Thiên Khuyển, và nhớ phải trả chó đúng lúc nữa.

Dù có khổ thì cũng không được để chó phải khổ nghe chửa?

Văn Hi ở trên lầu với lão yêu quái một hồi lâu, cố ý bảo hắn truyền chút dương khí cho mình, sau đó mềm nhũn nép vào hắn nói như thế này còn thoải mái hơn là ở trong tháp, cuối cùng Bì Tu cũng hạ nhiệt độ, ôm y mãi chẳng buông.

Na Tra nói chuyện điện thoại xong thì đen mặt đi tới, trông thấy lão yêu quái ôm Văn Hi ngồi trên đùi bóc vải, một người bóc một người ăn, gương mặt bình tĩnh an lành, dường như đã hoàn toàn quên hết thảm cảnh bị đột nhập đánh cướp vừa rồi.

Na Tra: “Tôi phải ra ngoài một chuyến đây.”

Bì Tu chẳng buồn ngẩng đầu: “Biết rồi, đi nha.”

Na Tra siết chặt tay đi ra ngoài, ba cái đầu đồng thanh quát Bì Tu: “Anh không thấy tức tí nào à?”

“Tức chứ, tức xé tin gan đây này.” Bì Tu hầm hừ: “Tôi đã tức rất nhiều năm rồi, xài hỏng mấy trăm cái máy tạo nhịp tim rồi. Lần này đồ mất trộm chỉ bằng số lẻ của năm xưa thôi, tôi đã chai sạn rồi, huynh đệ à.”

Tam thái tử chỉ là phận giàu xổi nuôi ao cá, sao thấu được nỗi lòng hắn, Na Tra lúng túng nhìn hắn một hồi, cuối cùng chỉ nói: “Thế thì tố chất tâm lý của anh tốt thật đấy.”

Họ Bì chỉ mất tiền, nhưng mình thì mất mẹ. Na Tra càng thêm phiền muộn, thậm chí hơi hối hận vì trước đó đã trộm Linh Lung tháp khỏi tay Lý Tịnh.

Văn Hi tựa vào ngực Bì Tu ngáp một cái, hỏi Na Tra: “Tam thái tử định đi đâu vậy? Đuổi theo Thao Thiết hả?”

“Không phải, là Nhiên Đăng gọi điện cho tôi, bảo tôi tới đó một chuyến, chắc là hỏi chuyện Linh Lung tháp giúp đồ nhi tốt của ông ta.” Na Tra nhìn di động: “Lý Tịnh chắc chắn cũng ở đó, không chừng chuyến này sẽ trực tiếp định tội tôi, giam tôi không cho về.”

Bì Tu cười khẩy: “Nói cứ như bọn họ đánh thắng được cậu ấy, chân mọc trên ngươi mình cơ mà, nếu thật sự muốn chạy thì bọn họ ngăn được cậu chắc?”

Na Tra nguýt hắn: “Ông chủ Bì tin tưởng tôi ghê nhỉ.”

“Không, chẳng qua hung danh của tam thái tử vang dội quá, muốn không biết cũng khó.” Bì Tu bình chân như vại, nghĩ thầm nếu Na Tra không đi làm giáo viên mà đi làm đòi nợ cho công ty vay nặng lãi thì chắc hai người đã sớm qua lại với nhau rồi.

Na Tra nở nụ cười: “Vậy xin nhờ ông chủ Bì giúp tôi một chuyện.”

“Không giúp.” Bì Tu thẳng thừng từ chối.

Kể chuyện cười quốc tế gì thế, lần trước giúp mình suýt biến thành khách làng chơi trốn vợ đá phò, lần này giúp lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đeo kính râm ngồi đầu hẻm kéo đàn nhị à, kéo Nhị Tuyền Ánh Nguyệt rồi ai nghe ai khóc. (Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: một bản nhạc nhị hồ nổi tiếng, giãi bày tâm trạng người nghệ sĩ mù trải qua bao cay đắng và đau đớn ở chốn thế gian.)

Có khi chưa tới năm phút đồng hồ đã bị chụp ảnh đăng lên diễn đàn, người ta tưởng là phá sản phải ra đường ăn xin bán nghệ, kiếm tiền mua thuốc cho vợ đóng học phí cho con.

“Sao tuyệt tình thế, tôi chỉ nhờ anh đúng bảy giờ gọi điện cho tôi để tôi có cớ thoát thân thôi mà.” Na Tra cười tươi rói, “Chỉ cần một cú điện thoại thôi.”

Bì Tu suy nghĩ một thoáng: “OK sẽ gọi.”

Nhưng có phải tôi gọi hay không thì chưa biết.

Na Tra đi rồi, Văn Hi từ cửa sổ ngó ra, thấy y cũng lái ô tô, bèn quay đầu hỏi: “Bao giờ anh mới đi thi bằng lái? Tôi nghe Tô An bảo anh vẫn chưa rút học phí.”

“Không học.” Bì Tu bế y đi xuống lầu: “Có gì hay mà học, có phải tôi không biết cưỡi mây bay đâu, nếu cậu ngại mây không thoải mái thì tôi có thể biến ra cái giường mây cho cậu, ngồi hay nằm tùy ý.”

Văn Hi nhìn hắn: “Thôi anh đi thi bằng lái đi, mỗi ngày đi xe điện cũng khó coi lắm.”

“Khó coi gì chứ.” Bì Tu liếc y: “Bớt chê tôi đi.”

Văn Hi được hắn bế tới chỗ ngoặt cầu thang thì đòi hắn thả xuống để mình tự đi, hai người một trước một sau đi xuống lầu, đám nhân viên trong sảnh đồng loạt nhìn sang, mỗi người một biểu cảm khác nhau, đặc biệt là Hầu Nhị, mặt đỏ y như cái đít của chính mình vậy.

“Chuyện xảy ra trong quán hôm nay cấm để lộ ra ngoài.” Bì Tu nhận lấy xích chó từ tay Tô An, ra hiệu cho đám khỉ mau mau dẫn đường để hắn gặp nghi phạm vừa bắt giữ hôm nay.

Đoàn người đi ra sân sau, quái bụi cỏ bị trói vào gốc cây, lá xanh trên đầu phấp phới đón gió mới, trông mới tràn trề sức sống làm sao, khiến người ta cứ thấy đỉnh đầu sang sáng choi chói kiểu gì.

Quái bụi cỏ đã tỉnh nhưng gã nghĩ chẳng thà đừng tỉnh còn hơn, ít nhất bộ dáng bị xối nước lạnh tỉnh lại như trên phim truyền hình trông khá là bi tráng. Chứ không phải như hiện tại, cực kỳ giống hiện trường BDSM.

Thấy Bì Tu dẫn con chó mực to lớn đến, gã run rẩy đọc thầm Nam Mô A Di Đà Phật Đức Mẹ Maria ơi Vô Lượng Thiên Tôn hỡi, làm ơn cứu con vớiiii!

Văn Hi núp sau đám khỉ, cất tiếng hỏi Bì Tu: “Anh hỏi thì hỏi chứ sao lại mượn chó tới làm gì, đừng bảo anh định thả chó ra cắn nhé? Đáng sợ quá.”

Bì Tu: “Yên tâm, không dọa cậu sợ đâu.”

Tô An đẩy chiếc kính trên sống mũi: “Lúc đưa chó tới Nhị Lang chân quân có nói, loài chó mực này tính tình hiền lành, không tùy tiện cắn người, hơn nữa đã tiêm phòng vắc xin và kiểm tra sức khỏe định kỳ, đều là…..”

Bì Tu xua tay ngắt lời: “Được rồi, trong mắt hắn Hao Thiên Khuyển còn là bé cưng đáng yêu cơ mà, lời ba mắt nói chỉ nên nghe một nửa thôi, anh sẽ có chừng mực.”

Tô An: “Không, ý em là mình có cần tìm con chó điên hung dữ chưa tiêm phòng đến không, như thế thì hiệu quả dọa dẫm sẽ tốt hơn.”

Bì Tu: ……

Bì Tu: “Thôi khỏi, anh chỉ hỏi mấy câu thôi, chúng ta là người làm ăn đàng hoàng, phải có tố chất, không thể làm ra những chuyện tra tấn bạo lực cưỡng ép dọa nạt được.”

Họ Bì vuốt vuốt thân chó hai cái, nghĩ con chó mực này đúng là chó xịn được Dương Tiễn chọn lựa kỹ càng, bóng loáng mượt mà, vừa nhìn là biết thân cường thể tráng, có thể đái một bãi to.

Hắn dắt con chó ngồi xuống ghế dựa, cảm thấy thiêu thiếu gì đó, bèn giơ tay bảo: “Nào, bắt tay.”

Con chó liếc hắn một cái, ánh mắt bảy phần nghi hoặc ba phần khinh bỉ, đột nhiên mở miệng nói: “Làm ơn nhanh lên được không? Sắp tới giờ tan làm của tôi rồi.”

“Còn nữa, xin đừng sỉ nhục tôi như thế.”

Bì Tu: ……

Bì Tu: ……**!

Họ Dương ba mắt kia đúng là thái quá! Mượn hắn con chó mực mà hắn đưa cho con cẩu tinh, chỉ sợ người khác không biết nhà hắn lắm chó à?

Bì Tu nhìn chằm chằm con chó nọ, hỏi: “Mấy giờ mày tan làm?”

Chó mực: “Chín giờ đi năm giờ về.”

Vãi đái, lao động nghỉ ngơi theo giờ công chức luôn, chín giờ đi làm đúng năm giờ là tan tầm!

Văn Hi cố nén nỗi sợ chó mực, đi tới vỗ vỗ hắn: “Anh muốn hỏi gã cái gì thì mau hỏi đi, tôi thấy gã ta sợ đến nỗi lá cây trắng dã ra rồi kìa.”

Quái bụi cỏ nuốt nước miếng, nhắm mắt thét to: “Tuy tôi không có hộ khẩu nhưng ông mà đánh tôi thì nhất định sẽ bị trời phạt!”

Bì Tu khẽ nhướn mày, lạnh lùng nói: “Trời phạt á hả? Nếu giẫm chết một con kiến mà cũng bị trời phạt thì tao đã bị sét đánh cho hồn phi phách tán từ lâu rồi.”

Quái bụi cỏ im như thóc, mưu đồ vớt vát đã thất bại.

“Nói đi, mày có quan hệ gì với Đào Đề, qua lại với hắn từ bao giờ, ngồi xổm ngoài quán cơm của tao bao lâu rồi?” Ánh mắt Bì Tu khóa chặt vào cái mặt xanh lét của gã, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng hòng lừa tao, trừ phi mày muốn làm củi đun ở sân sau.”

Quái bụi cỏ nín thở, sao cách thức uy hiếp của tên nào tên nấy giống hệt nhau thế? Xã hội hiện đại không phải mọi người đều dùng khí thiên nhiên sao?

Cái nồi gì vậy chớ? Không nhắc tới củi đun thì trong nhà mắc nợ hay gì?

“Cho mày hai giây suy nghĩ rồi lên tiếng.” Bì Tu cực kỳ nhân từ, chỉ sai khỉ lấy nước khoáng cho chó mực uống.

Chó mực nói cám ơn, tư thế uống vô cùng tao nhã, hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn sâu xa mà Bì Tu dành cho mình.

Quái bụi cỏ cùng đường mạt lộ, chỉ đành thành thật khai báo: “Quen nhau mấy trăm năm trước, khi đó tôi mới thành tinh, vừa trải qua thiên kiếp, chỉ thiếu một hơi nữa là thành khúc củi, hắn ta đã cứu tôi một mạng.”

Quái bụi cỏ nợ nhân quả kết giao quan hệ với Thao Thiết, giúp hắn mua sắm và hỏi thăm tin tức ở nhân gian, tiện thể làm vài việc tốt ví dụ như đột nhập nhà người ta cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Bì Tu cau mày hỏi: “Mày nói hắn vì ăn trộm một cái chén dạ quang 400 năm mà đi đào đường hầm mười mấy mét hả?”

“430 năm.” Quái bụi cỏ bổ sung: “Hơn nữa cái chén dạ quang kia thật sự rất đẹp.”

Bì Tử xua tay: “Dừng, tao không muốn nghe mày kể hắn đào đường hầm đào ra được Thổ Hành Tôn rồi hai thằng đánh nhau dưới lòng đất hay gì. Mày tới đây được mấy ngày rồi?”

Quái bụi cỏ: “Gần một tuần.”

Bì Tu: “Tới làm gì?”

Quái bụi cỏ: “Tới theo dõi ông.”

Bì Tu: “Là theo dõi tao hay là theo dõi Linh Lung tháp?”

Quái bụi cỏ: “Linh Lung tháp.”

Bì Tu: “Hắn cần Linh Lung tháp để cố hồn cho ai?”

Quái bụi cỏ im thin thín, nín đến độ mặt đỏ chót rồi mới thốt ra một câu: “……Tôi không thể nói được.”

Bì Tu vẫn gặng hỏi: “Ai đang ở trong pho ngọc phật mà hắn ôm?”

Quái bụi cỏ lắc đầu: “Tôi không thể nói!”

Bì Tu sầm mặt: “Không thể nói thật không?”

“Không thể nói!” Quái bụi cỏ cắn răng nói: “Tôi chỉ từng thấy Đào Đề nói chuyện với ngọc phật chứ chưa từng thấy cái người trong đó ra ngoài, ngay cả giọng nói cũng chưa nghe bao giờ!”

Bì Tu cóc tin, hắn lạnh lùng nhìn quái bụi cỏ, không nói câu nào.

Đúng lúc ấy con chó mực nãy giờ uống nhiều nước quá đột nhiên giơ chân trước lên: “Xin lỗi, xin phép cắt ngang chút, cho hỏi tôi có thể đi toilet không?”

Bì Tu cúi đầu nhìn nó: “Buồn đái à?”

Chó mực: “Xin lỗi, cảm phiền ngài đừng dùng từ thô tục như thế.”

Bì Tu nghĩ bụng hắn còn có trò thô tục hơn nữa cơ, hắn dắt chó mực đi tới bên chân quái bụi cỏ, Văn Hi nhất thời có một dự cảm chẳng lành ——

Lão yêu quái lại sắp làm chuyện thất đức rồi.

Bì Tu đứng trên cao nhìn xuống con quái bụi cỏ, nói từng chữ từng chữ: “Nếu mày không nói, tao sẽ để nó đái vào chân mày.”

Quái bụi cỏ:???

Bì Tu: “Tao nói nghiêm túc, vừa nãy mày cũng nghe rồi đấy, nó vốn đang mót đái. Chỉ cần……”

Chó mực ngắt lời hắn: “Xin lỗi, sự gia giáo nền nếp của tôi không cho phép tôi làm ra chuyện như thế.”

Bì Tu: “Chỉ cần tao dùng một chút uy thế của đại yêu thượng cổ.”

Chỉ cần một chút chút thôi, tiểu tiện mất khống chế không phải chuyện chơi đâu.

Quái bụi cỏ đau đớn kêu la: “Tôi thật sự không biết mà! Ông có gọi 1000 con chó đến thì tôi cũng không biết đâu!”

Bì Tu chẳng đoái hoài đến lời biện bạch của gã, hắn cúi đầu nhìn con chó mực nói: “Yên tâm, tao sẽ bảo mọi người quay ra chỗ khác, bọn tao tôn trọng sự riêng tư của mày.” Dứt lời, hắn tự quay lưng trước tiên.

Văn Hi: …….

Những nhân viên còn lại cũng lần lượt quay người, bỏ ngoài tai lời bao biện giải thích của quái bụi bỏ, Văn Hi nghĩ lão già này thật quá là mất nết, cách này mà cũng nghĩ ra được.

Chó mực còn đang cầm cự chống đỡ, nào ngờ họ Bì đột nhiên dẩu môi huýt một tiếng sáo dài.

Chó mực: …..

Tiếng nước rả rích, nó vấy bẩn rồi.

Quái bụi cỏ: A A A A A A A A A A!!!

Nước tiểu tí tách, nó cũng vấy bẩy rồi.

Editor: ** móa cái truyện gì toàn cớt đái thế lày bốc mùi quá.

Bạn đang đọc Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra của Hải Kinh Lạc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!