*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ừ ừ, chính là cái dạng này!" Mục Vũ Phi gật gật đầu, vẻ đáng thương tội nghiệp.
Có bao nhiêu nước mắt nước mũi, Mục Vũ Phi liền đều lau hết ở cổ áo của Vũ Thiên.
Vũ Thiên cũng không hề để ý, trực tiếp ấn đầu cô ở chỗ cổ của mình.
Trùng hợp mặt cô liền áp luôn vào nơi mà nước mắt nước mũi của cô vừa lau chùi vào.
"Anh bắt nạt người ta! Em đang mang thai anh lại còn bắt nạt em!" Mục Vũ Phi tránh thoát ra khỏi ngực của Vũ Thiên, nước mắt chảy ròng ròng, nói lên án anh.
Nhìn đến bộ dạng đáng thương của cô nhóc, Vũ Thiên cũng không nhẫn tâm bắt nạt Mục Vũ Phi, vội ôm cô vào lòng tiếp tục trấn an.
Vũ Thiên cũng cảm thấy có chút
.