*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vũ Thiên nhìn biểu cảm ân hận vì lúc đầu đã làm sai của Mục Vũ Phi, đột nhiên liền nở nụ cười.
Nụ cười tươi tắn của anh đẹp đến mức, thiếu chút nữa thì đã làm cho đôi mắt của Mục Vũ Phi bị mù rồi.
Vũ Thiên cảm thấy mình thực may mắn, vì bản thân đã cưới cô về nhà.
Anh biết rõ, kỳ thực cho tới bây giờ Mục Vũ Phi chưa từng bao giờ làm cơm.
Mỗi lần bị cô bị dầu làm cho bỏng tay, hoặc là thái rau củ bị cắt vào tay, cô vẫn cứ tiếp tục nấu cơm.
Mà cơm do cô làm lại ăn ngon như vậy; mỗi lần làm món gì ăn ngon, là Mục Vũ Phi lại nhanh chóng đến gần anh,
.