*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, gương mặt của Doãn Tiểu Nhu liền trắng bạch ra.
Tay cô ta đang cầm ly rượu cũng liền nhẹ nhàng run rẩy.
Viên Kỳ Chí vội đẩy Hứa Liêm một cái, để cho anh ta đừng có nói kiểu nói mát như thế nữa.
Lúc này Vũ Thiên cũng đặc biệt chú ý tới hành động giữa hai người bọn họ với nhau.
Bởi vì bàn tay cô vợ nhỏ của anh đang để ở thắt lưng của anh, lúc này đang tiếp tục nhéo mạnh mẽ hơn, càng lúc càng dữ hơn rồi.
Vũ Thiên dịu dàng lôi kéo Mục Vũ Phi ngồi xuống nói: "Có đôi khi, nhìn thấy một người, liền không tự chủ được mà muốn yêu thương.
Các cậu? Ai..."
Mấy người đàn ông kia liền xù lông, đây chính là sự khinh bỉ trắng trợn mà! Tình cảm xưa cũ nên cho rằng mọi người ở đấy chỉ đã từng nhìn thấy lợn chạy, chứ chưa bao giờ ăn thịt lợn đúng không?! Vì thế, một cuộc lên án công khai rất lớn liền oanh oanh liệt liệt lập tức bắt đầu rồi.
Vũ Thiên chỉ cần liếc mắt một cái, vẻ đầy khinh bỉ đảo qua từng người một, mọi người liền ủ rũ hết một lượt rồi.
Đều là người quen biết vốn hiểu rõ nhau, bọn họ vẫn thật sự không dám tuyên bố là mình đã từng ăn thịt lợn.
Mục Vũ Phi rất hài lòng với biểu hiện này của Vũ Thiên.
Cô cười ha ha, kéo cánh tay Vũ Thiên qua, dụi dụi vào bộ ngực của anh.
Mọi người cảm khái, cái loại lưu manh vạn năm này vậy mà đã trở nên người lương thiện rồi sao?
Sắc mặt của Doãn Tiểu
.