Chương 14: Quân Vi Hạ

Phiên bản 12535 chữ

Mở trang thứ nhất ra, mặt trên là những dòng chữ văn nhã, nói rõ quyển sách này được vẽ bởi một họa sĩ kinh tài tuyệt diễm, chuyên cung cấp cho hoàng gia sử dụng, không hề có mặt trên phố phường.

Lâu Cảnh sờ sờ cằm, hẳn là quyển sách này và đống thuốc mỡ đặc biệt kia đã được đặt vào ngăn tủ lúc bố trí tân phòng, chỉ không biết Thái tử điện hạ đã xem qua chưa?

Sau trang thứ nhất, bức tranh đầu tiên chính là hai nam tử đang ôm nhau mà nằm. Khuôn mặt được cố ý vẽ rất mơ hồ nên không nhìn ra diện mạo của hai người, nhưng những địa phương khác lại được vẽ đến thập phần rõ ràng, bút lông sói phác thảo những đường cong rõ nét, nét bút mượt mà, trông rất sống động.

Từng tờ, từng tờ một chậm rãi lật sang, trên cơ bản đều là tranh vẽ, ngẫu nhiên sẽ có đôi lời chú thích ở lề, tỷ như “Lúc mới bắt đầu, người nằm dưới sẽ rất đau đớn, không thể liều lĩnh, nên từ từ xâm nhập…”

Ngọn gió thổi qua song cửa sổ mang theo nắng chiều nghiêng nghiêng cùng một chút thoáng lạnh của đầu thu, trướng mạn đỏ rực nhẹ nhàng lay động. Lâu Cảnh nằm ghé trên giường, ôm một cái gối lớn và quyển “Dương cung” ngủ say sưa, trong mộng là một cảnh tượng kiều diễm làm người ta phải đỏ mặt ngại ngùng.

Thái tử điện hạ mặc triều phục phức tạp và xa hoa, ti lễ giám đã cố ý dạy hắn, trước phải cởi thắt lưng, sau đó cưởi từng lớp áo. Lâu Cảnh thuần thục mà lột từng lớp một, người dưới thân lẳng lặng nhìn hắn, gương mặt vẫn lãnh tĩnh như vậy, chỉ là dưới những lọn tóc đen mượt, hai tai của y đã chậm rãi biến thành đỏ rực, sau đó y ngượng ngùng cùng luống cuống… Hắn nhịn không được mà cúi người hôn lên ngực y, rồi tiếp tục hôn xuống dưới…. chính là…. mặc kệ hắn cố gắng tiếp cận như thế nào vẫn không thể nhìn rõ bộ dáng người trong lòng….

Lâu Cảnh từ trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, phát giác mình còn đang nằm úp sấp trên giường, trước mắt là bức tranh hai nam tử đang giao triền, nam tử bị đặt ở bên dưới đang cong thân mình, gân mạch trên cổ căng lên, dường như thống khổ lại như vui sướng. Một mặt kinh ngạc vì sao mình lại có giấc mơ lạ lùng như thế, mặt khác lại nhịn không được mà hồi tưởng lại trong mơ mình đã làm những gì… nếu người bị đặt xuống bên dưới là Thái tử điện hạ….

Thân thể không ngừng nóng lên, Lâu Cảnh khép sách lại, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nhất thời có chút ngốc lăng. Hắn chậm rãi ngồi dậy, vươn tay che mặt, xúc cảm mới lạ từ hồi mộng đẹp kia dường như vẫn còn lưu lại trên đôi tay này.

Hắn và Tiêu Thừa Quân vốn chỉ có quan hệ quân thần lợi dụng lẫn nhau, nguyên bản vẫn nghĩ có thể dùng bộ dạng của bản thân để giành được nhiều chỗ tốt từ Thái tử điện hạ, nhưng mới qua hai ngày, dường như sự tình đã có chút không thể khống chế.

Muốn dụ hoặc người ta, kết quả là chính mình lại bị hấp dẫn trước….

Lâu Cảnh suy sụp mà trượt xuống, đem mặt chôn vào trong chăn, hắn cảm thấy mình đã lớn như vầy nhưng chưa bao giờ lại mất tiền đồ như hôm nay.

Thời điểm Tiêu Thừa Quân trở về liền nhìn thấy Thái tử phi nhà mình đem đầu giấu đi, như một lão hổ cong người ve vẩy đuôi, không khỏi bật cười, tâm tình vốn nặng nề nhất thời thoải mái không ít. Thái tử điện hạ ngồi xuống giường, vỗ vỗ lão hổ, “Không phải muốn ngủ trưa sao, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nói xong, ánh mắt rơi xuống quyển sách bên gối, vươn tay cầm lấy, “Đang xem cái gì trong….”

Tiếng “sách” chợt mắc trong cổ họng, Thái tử điện hạ nhìn xong hai chữ “Dương cung” liền im bặt.

Lâu Cảnh chui từ trong chăn ra, nhìn vẻ mặt của Thái tử điện hạ, nhất thời sáng tỏ, “Điện hạ đã xem qua sách này rồi?”

“Trước khi thành thân… xem qua….” Tiêu Thừa Quân cầm quyển sách trong tay, buông cũng không phải, cầm cũng không phải, bàn tay cứng đờ giữa không trung. Trước khi thành thân, trong cung sẽ có người phụ trách giáo dục chuyện phòng the cho Thái tử, chỉ là lần này thành thân quá vội vàng, không có an bài thông phòng cho y, quyển sách này y cũng đã tùy tiện lật xem qua vài tờ, thật không ngờ là nó lại được đặt trong tân phòng.

Nhìn hai tai của Thái tử điện hạ từ trắng chuyển sang hồng, sau khi hắn hỏi xong thì trở thành màu đỏ rực, Lâu Cảnh cảm thấy trái tim như bị một con mèo cào qua, đặt biệt muốn lại gần cắn một ngụm. Nghĩ như vậy, hắn cũng chậm rãi nhích sang, đang muốn cắn một cái, Thái tử điện hạ đột nhiên đứng lên, “Nên đi thỉnh an phụ hậu rồi.”

Lâu Cảnh vừa mới hé miệng, nhìn Thái tử điện hạ nghiêm trang chững chạc mà đứng dậy, nghiêm trang chững chạc mà nhìn hắn, chỉ đành khép miệng lại, đứng lên mặc quần áo, làm bộ như không nhìn thấy hai cái tai đỏ ửng còn chưa tiêu tan của Tiêu Thừa Quân.

Khóe mắt nhìn đến bảo kiếm Xích Tiêu treo trên tường, Lâu Cảnh liền vươn tay đi lấy, lại bị Tiêu Thừa Quân ngăn trở, “Hiện giờ ngươi chỉ có thể đi đường, đừng cậy mạnh, mấy ngày nữa cùng phụ hậu luận bàn cũng không muộn.”

Lâu Cảnh ngẫm lại thấy cũng đúng, hiện giờ nhanh chóng dưỡng thương mới là ưu tiên hàng đầu, việc lấy lòng bà bà quả thật là không nên nóng này, liền từ bỏ, tay không đến Phượng Nghi cung.

Kỷ Hoàng hậu vẫn mang bộ dáng đoan túc an nhiên như trước, ngày qua ngày sống trong hoàng cung vắng lặng, cô đơn này, tựa hồ hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.

“Đêm qua ngươi đến cung Loan Nghi à?” Khuôn mặt lãnh tuấn của Kỷ Chước mang theo vài phần nghiêm túc.

“Dạ.” Tiêu Thừa Quân cung kính đáp, “Hôm qua ngự sử Cảnh Trác vào chiếu ngục, nhi thần lo lắng không thôi, cầu kiến phụ hoàng lại bị truyền triệu tới cung Loan Nghi.”

Hoàng hậu trầm mặc một khắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Trong lúc đại hôn, Hoàng thái tử không được tham gia vào chính sự, ngươi đã học quy củ như thế nào vậy?”

Tiêu Thừa Quân sửng sốt, đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, quỳ xuống, “Là nhi thần lỗ mãng.”

Lâu Cảnh nghe vậy, trong lòng chợt căng thẳng. Thông thường thì trong mười ngày đại hôn, Thái tử không cần tham gia vào việc chính sự, đây vốn là ân điển hạng nhất. Nhưng từ trước đến giờ, Thái tử có chút tài đức đều không nghỉ hết cả mười ngày. Như thế nào mà đến lượt Tiêu Thừa Quân liền thành không được phép tham gia vào việc chính sự?

“Những ngày vừa qua, chỉ sợ là trong triều sẽ càng lúc càng loạn, nhớ lấy, cho dù là thừa tướng bị hạ chiếu ngục, ngươi cũng không được phép đi theo Hoàng Thượng cầu tình.” Kỷ Chước thẳng tắp mà nhìn Thái tử đang quỳ, “Hiểu chưa?”

Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Nhi thần ghi nhớ.”

“Ngươi đứng lên đi.” Kỷ Chước thở dài, “Hãy nhớ thật rõ, trước mặt phụ hoàng ngươi, chỉ có thể yếu thế, không được thể hiện ra mình mạnh.”

“Vâng.” Tiêu Thừa Quân không có ngồi xuống, Lâu Cảnh cũng đành phải đứng lên nghe dạy bảo.

Hoàng hậu nhìn về phía Lâu Cảnh đang đứng cạnh Thái tử, sắc mặt hơi dịu lại, ngữ khí cũng nhu hòa hơn trước, “Trạc Ngọc cũng cần nhớ rõ, phi tần trong cung không có ai có địa vị cao hơn ngươi, bất cứ khi nào gặp nhau, phải đợi các nàng hành lễ với ngươi trước, sau đó mới có thể hồi bán lễ, kể cả người đó là quý phi.”

“Dạ, nhi thần sẽ làm theo dạy bảo của phụ hậu.” Lâu Cảnh cung kính trả lời, âm thầm bội phục thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương.

Thái tử yếu thế, thái độ đối với quý phi phải nhân nhượng ba phần, mà Thái tử phi có xuất thân hiển hách vừa qua khỏi cửa thì lại ấn theo đúng quy củ chờ phi tần hành lễ trước, vừa nhắc nhở Hoàng Thượng hàng ngày Thái tử chịu ủy khuất, vừa răn đe những kẻ khác trong cung, làm cho bọn họ không dám khinh mạn Đông Cung.

Bởi vì Thuần Đức đế thường xuyên bỏ giờ, nghỉ sớm để đến hậu cung, hai năm trước đã miễn các hoàng tử và công chúa đến vấn an hàng ngày, vì thế sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, hai người liền trực tiếp trở về Đông Cung.

Buổi tối nằm trên giường, trong đầu Lâu Cảnh vẫn hồi tưởng đủ thứ chuyện nghe được ở cung Phượng Nghi.

Vì sao mười ngày không cần tham chính lại biến thành mười ngày không được phép tham chính? Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã nghi ngờ Thái tử sâu như thế, đem vài quy củ bất thành văn trở thành khuôn vàng thước ngọc, một khi Thái tử chạm vào sẽ thành uy hiếp hoàng quyền sao?

Lâu Cảnh xoay người lại, nhìn về Tiêu Thừa Quân nằm bên trong, phát hiện ra y vẫn chưa ngủ. Lúc này Lâu Cảnh mới nhớ tới, từ khi trở về từ Phượng Nghi cung, vị Thái tử điện hạ này gần như không nói mấy câu, “Điện hạ, không ngủ được sao?”

Tiêu Thừa Quân quay đầu nhìn hắn, trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Lâu Cảnh cho rằng y không tính toán nói chuyện với hắn, mới thấp giọng hỏi: “Trạc Ngọc, có phải ta là một Thái tử chẳng có tài cán gì cả không?” Y giấu tài nhiều năm như vậy, người người đều nói y là một Thái tử bình thường, chẳng có tài cán gì, nhưng y thật không muốn Thái tử phi cũng nhìn y như vậy.

Lâu Cảnh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên Thái tử điện hạ gọi tên của hắn, nhìn đôi mắt đen láy nhạt đi trước ánh trăng, không hiểu sao lại có chút đau lòng, “Không đành lòng, là vì thiên hạ, nhẫn, cũng vì thiên hạ.”

Tiêu Thừa Quân kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi gật gật đầu, Thái tử phi của y tất nhiên là thâm minh đại nghĩa, “Thời điểm Vương Kiên chết năm đó cũng vậy, phụ hoàng rõ ràng đã đáp ứng thả hắn, nhưng ngày hôm sau lại phán trảm rồi lập tức hành quyết.”

Mấy năm trước Vương Kiên là thứ sử Tấn Châu, năm ấy hắn phụ trách xây dựng Trường Thành, đột nhiên trời mưa to, một đoạn tường thành chưa xây xong bị ngâm nước đổ sụp, có người buộc tội hắn tham ô, còn chưa điều tra rõ ràng đã tống hắn vào chiếu ngục. Sau khi hắn bị giết, người ta đi xét nhà, chỉ thấy một gia đình nghèo rớt mồng tơi và tiếng khóc rung trời của dân chúng Tấn Châu.

Phụ hậu muốn y nhẫn, y hiểu được, cũng có thể nhẫn, nhưng là nhìn trung lương bị chết oan trong chiếu ngục, trong lòng y khó chịu vô cùng.

Lâu Cảnh thở dài, vươn tay ôm Tiêu Thừa Quân vào lòng, “Mệt mỏi nhất trên thế gian này, không ai hơn người mang trong lòng nỗi lòng của cả thiên hạ, điện hạ đã làm hết sức mình rồi, đừng quá tự trách bản thân mình nữa, những điều đã qua hãy cứ để cho nó qua đi.”

Thân thể của Thái tử điện hạ chợt cứng đờ rồi chậm rãi thả lỏng, bọn họ đã là phu thê, làm mấy chuyện thân mật như vầy cũng là bình thường thôi, liền vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Thái tử phi.

Cơ thể ấm áp và mạnh mẽ trong ngực còn mang theo mùi hương thanh lãnh của cỏ cây, xoa dịu đau đớn trong lòng, Tiêu Thừa Quân cười nhẹ, “Trạc Ngọc, từ nay về sau ta sẽ gọi tên tự của ngươi nhé?”

“Được mà.” Lâu Cảnh vươn tay dịch dịch góc chăn phía sau Tiêu Thừa Quân, “Vậy ta gọi điện hạ thế nào đây?”

“Lúc không có ai, ngươi có thể gọi tên của ta.”

“Kia, hình như là bất kính đấy?”

“Không sao.”

Hai người không bàn lại chính sự, câu được không không mà nói mấy chuyện râu ria, trong nhiệt độ ấm áp của cơ thể nhau mà chìm vào giấc ngủ.

Trong thời gian đại hôn, Thái tử không cần để ý tới chuyện triều chính, hiện giờ Thuần Đức đế lại mang lòng nghi kị rất lớn, Tiêu Thừa Quân cũng không tính toán triển lãm hiền đức của bản thân, mười ngày này sống rất nhàn nhã.

Sáng hôm sau thức dậy, hai người dùng qua đồ ăn sáng, sau đó lên xe ngựa, nhắm thẳng điền trang phía tây thành mà đi.

“Ngươi tự tay trồng gì ở điền trang thế?” Trên xe ngựa, Tiêu Thừa Quân chợt nhớ đến câu nói hôm qua của Lâu Cảnh, liền hỏi hắn.

Lâu Cảnh cười cười, “Điện hạ nhìn liền biết.”

Trên cơ bản, ở phía tây kinh thành đều là ruộng tốt của các nhà huân quý, điền trang của Lâu Cảnh không nhỏ, nhưng cũng không được coi là lớn nhất ở đây. Khu nhà ở trong điền trang nằm cạnh một đồi nhỏ trồng rất nhiều loại cây ăn quả. Mùa thu là mùa có nhiều loại quả chín, nơi này lại không có ai hái nên trái cây chín rụng đầy đất.

“Thuộc hạ tham kiến thế tử.” Xe ngựa vừa mới dừng lại, một hán tử có dáng người khôi ngô lập tức tiến lên hành lễ.

“Cao Nghĩa?” Tiêu Thừa Quân đã gặp qua Cao Nghĩa ở phủ An quốc công, nhìn người trước mặt có dáng vẻ giống Cao Nghĩa như đúc, lại cảm thấy có gì đó bất đồng.

“Hắn là huynh trưởng của Cao Nghĩa, tên là Cao Vân, hai người là anh em sinh đôi.” Lâu Cảnh cười nói, “Cao Vân, đem người gọi lại đây đi, bái kiến Thái tử điện hạ.”

Cao Vân ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn thoáng qua chủ nhân nhà mình, lại nhìn nhìn Tiêu Thừa Quân bên cạnh, vội quỳ xuống, “Thảo dân bái kiến Thái tử điện hạ.”

“Đứng lên đi.” Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cao Vân, tại sao sau khi Thái tử phi yêu cầu người trong thôn trang đến bái kiến y, người này lại lộ ra vẻ mặt như vậy?

(1) bà bà: cách gọi mẹ chồng.

(2) lãnh: lạnh lùng, trầm tĩnh, tuấn: tài giỏi xuất chúng, diện mạo xinh đẹp

(3) thâm minh đại nghĩa:深明大義 hiểu rõ nghĩa lớn.

(4) thứ sử: Chức quan Trung Hoa thời xưa, làm giám sát một địa phương. Thời nhà Thanh gọi chung là tri châu 知州.

1 người bị ép gả, 1 người lấy ai cũng được, sao hai anh thích nghi nhanh thế không biết, ngọt sún cả răng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc Quân Vi Hạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!