Chương 3: Tua lại cái chết (1)
Trong phút chốc.
Phương Hưu như rơi vào hầm băng!
Nhìn thấy ngươi?
Nhìn thấy thì sao?
Trong nhất thời đầu óc hắn rất hỗn loạn, hắn muốn suy nghĩ rõ ràng, nhưng lão bà vốn không cho hắn cơ hội.
Tạch tạch.
Tiếng đồ sứ nứt vỡ vang lên không ngừng.
Chỉ thấy làn da trắng bạch, mịn màng của lão bà đang nứt ra không ngừng, trong chớp mắt, vô số vết nứt màu đen chằng chịt lan ra khắp toàn cơ thể, cả người như món đồ sứ bị vỡ nát.
Trong vết nứt màu đen đó có tiếng nước chảy, máu đỏ thẫm như những con nhộng lúc nhúc bò ra từ trong khe nứt.
Mái tóc dài mềm mại của lão bà bắt đầu hoạt động, giống như đầu những con rắn đang không ngừng vặn vẹo, nhảy múa điên cuồng trên không trung.
“Ngươi nhìn thấy ta!” Tiếng thét không giống người phát ra từ miệng của lão bà.
Lúc này, cái miệng chúm chím như anh đào đã kéo dài đến tận lỗ tai, răng hình vuông biến thành hình răng cưa, mà trong miệng lại lồng thêm một cái miệng nữa, giống như có thêm một cái miệng mọc ra từ cổ họng.
Nỗi sợ như thuỷ triều dâng lên, nước tràn vào làm ướt cả người Phương Hưu trong chớp mắt.
Cơ thể của hắn cứng nhắc, không thể tránh đi, não bộ như chết máy, trống rỗng.
Một giây sau, bóng ma chết chóc đúng hạn ập đến.
Mà cái miệng to như chậu máu kia hướng tới đầu Phương Hưu phủ lên.
Mắt Phương Hưu tối sầm lại, lạnh băng, trắng xóa, cảm giác nghẹt thở bắt đầu xuất hiện, đầu hắn bị ngậm vào trong miệng của lão bà.
Ngay sau đó cảm giác đau đớn khó có thể tượng tượng được lan ra khắp cả cơ thể...
Phương Hưu, chết!
Tình huống nhìn qua trông rất kinh dị.
Một thứ thực thực ảo ảo không phải người tồn tại, cắn một phát đứt đầu Phương Hưu.
Thi thể không đầu ngã xuống trước, chỗ cổ chảy ra lượng lớn máu tươi, phun như suối, thấm ướt ga giường.
Nhưng mà một giây sau, không gian bốn phía như quả cầu pha lê bắt đầu vỡ vụn, tất cả trở về hư vô.
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Trên trần nhà trắng tinh, như có người cắn ngón tay lấy máu viết chữ chằng chịt lên đó.
Trong lúc mơ màng, Phương Hưu bỗng nhiên bừng tỉnh, thình lình ngồi bật dậy trên giường.
Trên trán đầy mồ hôi lạnh, hắn há miệng thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra! Không phải ta đã chết rồi sao? Chẳng lẽ lúc nãy là ta nằm mơ?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phương Hưu, nhưng khi hắn nhìn thấy những chữ viết bằng máu trên trần nhà, cơ thể cứng đờ trong chớp mắt.
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy?
Chết tiệt! Đây không phải là mơ!
Phương Hưu nhìn chằm chằm những con chữ trên trần nhà, ngay dưới cái nhìn chăm chú của hắn, những con chữ máu bỗng nhiên biến mất, cứ như bị thứ gì đó lau sạch.
Lại biến mất!
Lẽ nào câu nói này là để nhắc nhở mình?
Nhắc mình phải giả vờ mù sao? Không! Không đúng, chủ nhân của thân thể này cũng không bị mù, hắn là một người bình thường, trong trí nhớ của hắn vốn chưa từng gặp qua lão bà.
Hắn vẫn luôn sống một mình, sinh hoạt rất bình thường, chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy trong nhà có thêm một người nữa, có lẽ cũng chính bởi vì sự bình thường ấy nên hắn mới không bị giết giống mình.
Câu “Tuyệt đối không để họ biết ngươi có thể nhìn thấy” kia có nghĩa là… không được để cho lão bà biết mình có thể nhìn thấy nàng, phải coi như lão bà không tồn tại!
Chỉ khi sinh hoạt bình thường giống như chủ nhân cú của thân thể này, coi như trong nhà chỉ có một mình, không nhìn thấy cũng không nghe thấy, hoàn toàn không nhìn nàng thì mới không bị giết.
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng như nước từ ngoài phòng ngủ truyền vào.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Giọng nói dịu dàng kèm theo chút gợi cảm, đưa tình khiến người ta suy nghĩ miên man.
Nhưng lại đem đến cho Phương Hưu cảm giác sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Trong phút chốc nỗi sợ bị cái miệng to như chậu máu cắn mất đầu ở trong lòng lại xuất hiện.
Hắn theo phản xạ muốn chạy trốn, nhưng lại không thể chạy thoát được.
Bởi vì lão bà đã đi vào phòng ngủ.
Vẫn là bộ váy ngủ buộc dây màu trắng giống lần trước, làn da trắng bạch, đủ để mỉm cười nhẹ nhàng qua năm tháng.
“Lão công, ngươi tỉnh rồi, ăn sáng thôi.” Lão bà mỉm cười dịu dàng.
Bóng ma chết chóc bao phủ, hắn chỉ là một người bình thường, chưa từng trải qua chuyện kỳ lạ như thế này, lại càng chưa từng bị thứ kỳ lạ cắn mất đầu.
Nhưng lần này, hắn cố nén sự sợ hãi, cúi đầu xuống nhìn chăn gối, định làm theo lời nhắc nhở là giả vờ không nhìn thấy lão bà.
Nhưng ai ngờ, lần này lão bà không ra chiêu như bình thường, bay thẳng đến chỗ đũng quần Phương Hưu, cong eo mảnh mai, cúi đầu xuống đến khi gương mặt sắp chạm đến chăn chỗ đũng quần thì nàng lại ngẩng đầu lên, cười dịu dàng với Phương Hưu.