Chương 8: Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian
Nhìn xung quanh trên đường phố, trên trời có vô số những sinh vật kỳ lạ kinh khủng san sát nhau, lít nha lít nhít ùn ùn kéo đến, nhìn không thấy điểm cuối.
Có vẻ đây là một thế giới kỳ lạ, ở đây con người là người ngoài hành tinh.
Một con quái vật hình người không có mặt, cả cơ thể bị bóng đen bao phủ đang đi trên đường.
Một gã khổng lồ cao như các tòa chung cư đang đi xuyên qua các tòa nhà cao tầng.
Người máu bị lột lớp da toàn thân, cái đầu khổng lồ không có mắt đang lơ lửng giữa không trung, dưới cổ có vô số sợi dây màu đỏ nối với nhau, và vô số quái vật với hình dạng khác nhau, cơ thể kỳ dị, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ đang bay lơ lửng trên không trung như bồ công anh.
Nhưng những con quái vật này không thể nào so sánh được với những con ở trên nóc nhà, đúng hơn là không cùng một đẳng cấp.
Trên mái nhà, đôi cánh khổng lồ màu trắng che khuất một góc trời, đôi cánh đó có màu trắng tinh thuần khiết như cánh của thiên sứ.
Nhưng đôi cánh ấy lại nối với một con mắt đầy tơ máu ở phía trên.
Con mắt đó dường như còn to hơn cả mặt trời, phát ra ánh sáng màu hồng kỳ lạ, khống chế, cấm kỵ, điềm xấu.
Ở phía xa xa trên bầu trời là một người mặc váy cưới màu đỏ đang lơ lửng trên đó, trước ngực thêu một chữ hỷ to, tân nương với dáng người thon thả, hai tay trắng mịn cực kỳ đoan trang để trước người.
Nghe thì thấy có vẻ rất bình thường, nhưng tân nương này lại có đầu là đầu của thỏ!
Lông trên đầu thỏ trắng tinh không bị nhiễm màu sắc khác, hai mắt đỏ tươi như máu, giống như hai viên hồng ngọc, trên mặt là nụ cười giống của con người.
Kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Rõ ràng là đầu của một con thỏ nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác như là một tiểu thư khuê các thời cổ đại, cứ như nàng thật sự là một tân nương đoan trang, xinh đẹp.
Ngoài hai con này, còn có rất nhiều con quái vật dị dạng không thể miêu tả.
Một cơ thể dính nhớp màu xám trắng, trên người lít nhít toàn là con mắt, những con mắt kia đang bị vỡ ra như bọt khí, sau khi vỡ ra lại có những con mắt khác mọc ra từ trong máu thịt, cứ lặp lại tuần hoàn.
Toàn thân màu đen, dáng vẻ nghiêm trang, nhưng trên đầu lại là một cái đầu phật có đầy u thịt.
Vật chất vô hình, bên trong hố đen có rất nhiều mặt người đang gào thét.
Tượng thần làm bằng đất, to lớn và u ám.
Mỗi một thứ đều cực kỳ kinh khủng, cũng rất khó tưởng tượng được.
Những thứ kỳ lạ trên mái nhà hợp lại thành một bức tranh có lực sát thương rất cao, trên cơ thể chúng đều đang tản ra rất nhiều thứ không thể diễn tả, không thể nào hiểu được, đầy bẩn thỉu nhưng lại là thông tin thực tế, những thông tin kinh khủng này không ngừng dội vào linh hồn Phương Hưu.
Giây phút này dường như hắn nghe được rất nhiều lời nói tàn ác, điên cuồng, đây không phải là thứ âm thanh mà con người có thể phát ra, mỗi một chữ đều chứa đựng thông tin có thể khiến người ta phát điên.
Nếu là Phương Hưu của trước đó, có lẽ chỉ nhìn qua thôi cũng đã sụp đổ rồi.
Nhưng bây giờ là Phương Hưu đã chết mười tám lần, bị ăn sống cả mười tám lần, nếu thật sự có linh hồn, thì linh hồn hắn đã sớm chết rồi, hoá điên, hận thù không còn nguyên vẹn.
Những thứ quỷ quái này rất kinh khủng nhưng lại không đủ để làm tinh thần của hắn sụp đổ, ngược lại còn giúp linh hồn của hắn càng thêm điên cuồng, những thứ ô nhiễm đến tâm lý này ngược lại giống như một loại lễ tẩy trần với hắn.
“A… haha…”
“Ha ha ha ha ha…”
Bỗng nhiên Phương Hưu không nhịn được cười, chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ biến thái, cứ như là hắn đang gằn tiếng cười phát ra từ trong cổ họng, khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cả thế giới đều kỳ lạ hắn lại muốn cười, không nhịn được cười.
Hắn không muốn bị những thứ kỳ lạ này nhận ra sự khác thường, cho nên đã bịt miệng lại, nhưng tiếng cười biến thái vẫn không khống chế được từ những kẽ hở phát ra.
Thế là chỉ còn cách cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn bị bóng tối che khuất, nhưng lại không thể giấu được đôi mắt điên cuồng nóng rực kia.
“Thú vị… thế giới này thật sự rất thú vị! Ha ha ha…”
“Khụ khụ…”
Cười quá mức khiến hắn ho, có thể là càng ho hắn lại càng cười điên cuồng, cho đến khi ho khan càng nhiều, thậm chí là bắt đầu nôn khan.
“Thúc thúc, ngươi sao thế? Bị ốm sao?”
Một cô gái nhỏ lọt vào mắt Phương Hưu.
Đó là một bé gái tầm 4, 5 tuổi, ngậm kẹo mút, buộc tóc 2 bên kiểu sừng dê.
Nhìn thấy bé gái xuất hiện hắn cũng không bất ngờ, dựa vào trí nhớ của nguyên thân, hắn biết bề ngoài thế giới này rất bình thường, mọi người đều sinh hoạt bình thường, đi học, đi làm, kết hôn, sinh con.