“Đúng rồi Hưu ca, ta bị như thế này có được coi là tai nạn lao động không? Có được trợ cấp không, còn phải...”
Chưa kịp nói hết câu, đầu Bàn Tử nghiêng qua, chết.
Nhìn Bàn Tử đã chết, Phương Hưu bình tĩnh giơ tay: “Thời gian đảo lưu.”
Dưới tác động của sức mạnh thời gian, máu trên người Bàn Tử bắt đầu chảy ngược, trở lại cơ thể, khuôn mặt tái nhợt cũng dần dần hồng hào trở lại.