Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy trở về phòng.
Nàng đem chuyện vừa xảy ra nghĩ lại một lần từ đầu đến cuối, nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này quá khác thường, hơn nữa còn khác thường đến rõ ràng.
Nhưng nếu kêu nàng phải nói rõ ra nó khác thường ở chỗ nào thì nàng tạm thời chưa thể nói được, còn phải xem Tiết Nguyên Kiền bọn họ điều tra ra được thêm cái gì đã.
Nàng cũng không đặt nặng chuyện này ở trong lòng, nên làm gì thì làm.
Xưa nay chỉ có ngàn năm làm trộm chứ không có chuyện ngàn năm đi đề phòng trộm, nếu chuyện tìm tới cửa thì giải quyết, giặc tới thì đánh, đất lên nâng nền thôi.
Vệ sĩ rất nhanh đã đem pháp y đưa đến cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy thay bộ váy áo mới rồi cùng Du Thanh Vi trở lại yến tiệc, giao lưu đến yến tiệc bế mạc mới chậm rãi trở về phòng.
Hai nàng vừa trở về phòng thì Tiết Nguyên Kiền cũng trở lại.
Lúc Tiết Nguyên Kiền đi điều tra vụ việc thì Hạ Nhan Hi cũng cho người đi điều tra.
Hạ Nhan Hi là ban tổ chức nên rất dễ dàng tra xét chuyện này, người đều là nàng mời tới, người được mời cũng đã đăng ký thông tin rõ ràng nên nàng rất nhanh liền tìm được lai lịch của đối phương.
Tiết Nguyên Kiền nói cho Du Thanh Vi thông tin đã tìm hiểu được: "Gã lúc nãy là Tôn Dục, cháu trai của Tôn Chi Hưng - phù thánh vùng Mân Châu.
Bùa hôm nay Tôn Dục dùng để đối phó Tiểu Lộ và bùa mà Dịch đại sư dùng để thiêu xác của hắn đều xuất từ phù thánh Mân Châu."
Du Thanh Vi nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Đây là chuyện gì nha? Nàng hỏi: "Nói như vậy, Tôn phù thánh và Hạ Nhan Hi có hợp tác làm ăn với nhau? Sau đó cháu trai của ông ta lại chạy tới đây kiếm chuyện? Mân Châu cách chúng ta mấy cái tỉnh, hắn ta là rảnh rỗi chạy tới đây quấy rối?"
Tiết Nguyên Kiền chậm rãi đáp: "Tiểu Lộ cũng nổi tiếng về phù đạo."
Du Thanh Vi bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng ngay sau đó nàng lại có chút hoang mang: "Liền tính là có muốn ganh đua cao thấp thì cũng nên công khai gửi chiến thư thi đấu mới đúng, hắn ta hành sự cũng quá...."
Tiết Nguyên Kiền nói: "Hội đấu giá lần này, bùa của Tiểu Lộ và phù thánh đều được đăng ký đấu giá, bên Tiểu Lộ có một đạo Quỷ Đế sắc lệnh, không ít người đang ngầm so sánh Tiểu Lộ với phù thánh Mân Châu.
Nghe những người đi cùng Tôn Dục nói rằng hắn ta tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nổi người khác khích tướng cho nên mới kiếm chuyện với Tiểu Lộ, vốn dĩ hắn chỉ muốn cho Tiểu Lộ khó xử mà thôi, không nghĩ Hạ Nhan Hi lại trực tiếp ra tay tàn nhẫn muốn mạng người như vậy."
Du Thanh Vi hết chỗ nói rồi.
Chọn trường hợp lớn như vậy để kiếm chuyện gây sự, không sấm rền gió cuốn mà đem bọn hắn thu thập thì còn giữ bọn hắn lại để cho tiếp tục nháo chuyện hay sao? Bất quá người làm ăn đều coi trọng việc dĩ hòa vi quý, Hạ Nhan Hi làm như vậy ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của nàng ấy.
Tiết Nguyên Kiền nói: "Tôi đã an bài nhân thủ nhìn chằm chằm vào đám người đi cùng Tôn Dục, chờ cho bọn chúng rời đi Đại Khách Sạn Hi Nhan liền mời bọn chúng đến uống trà hỏi chuyện một chút.
Chuyện của Tôn Dục chắc chắn không thiếu được công lao ở sau lưng châm ngòi thổi gió của bọn chúng."
Lộ Vô Quy chống cằm ngồi trên sofa nghe Tiết Nguyên Kiền và Du Thanh Vi nói chuyện.
Cô có chút không vui, nói: "Lúc Tôn Dục hướng tôi ra tay, hắn nói tôi là quỷ chứ chưa nói gì đến bùa chú cả."
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy có chút không vui dẩu dẩu miệng, nàng an ủi: "Đừng để cho mấy tên tiểu nhân làm hỏng tâm trạng.
Nói em là quỷ cũng chỉ là cái cớ mà thôi."
Lộ Vô Quy có điểm ủy khuất, có chút không vui.
Cô cảm thấy mình giống như người bình thường, nhưng trong mắt con người thì cô vẫn luôn là quỷ, không phải người cho nên Tôn Dục mới dễ dàng chọn cô để ra tay.
Cô lại một lần nữa cảm nhận được người quỷ thù đồ.
Du Thanh Vi đứng dậy ôm Lộ Vô Quy vào trong ngực, nhỏ nhẹ nói: "Tôn Dục làm chuyện không đúng, hắn cũng vì vậy mà phải trả giá bằng chính mạng sống của mình."
Tiết Nguyên Kiền thấy vậy liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy hầm hừ nói: "Em muốn hạ chiến thư cùng phù thánh Mân Châu quang minh chính đại đấu pháp! Có chuyện gì thì quang minh chính đại mà làm, ai lại giống như tên cháu trai hèn hạ hành động tiểu nhân của ông ta chứ."
Du Thanh Vi: "...."
Lộ Vô Quy nói: "Đấu pháp, quang minh chính đại thi đấu, ban ngày hay ban đêm, dương gian hay đường Âm đều cho ông ta tùy ý lựa chọn! Em làm quỷ còn lỗi lạc hơn mấy tên làm người như bọn hắn.
Em sẽ cho ông ta một cơ hội để báo thù cho cháu trai, đỡ cho quay đầu lại ông ta lại lén lút như ăn trộm làm những chuyện không thể thấy được ánh mặt trời."
Du Thanh Vi: "...."
Lộ Vô Quy lại nói: "Mấy tên tiểu nhân này thiệt là phiền."
Du Thanh Vi mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân, nàng hỏi: "Thật sự hạ chiến thư à?"
Lộ Vô Quy đáp: "Hạ!" Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Em còn muốn gặp mấy người cùng tới đây với Tôn Dục nữa."
Du Thanh Vi hơi trầm ngâm rồi nói: "Được."
Lộ Vô Quy được sự đồng ý của Du Thanh Vi liền đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy đi tìm bọn hắn thôi."
Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi: "Bây giờ hả?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi! Nếu bọn hắn ở sau lưng thổi gió để cho Tôn Dục đi đối phó em thì nhất định phải gặp bọn hắn một lần mới được." Cô có chút trầm ngâm, quay trở lại phòng tìm balo của mình, từ trong balo lấy ra giấy vàng vẽ bùa rồi cắt thành tấm thiệp, sau đó dùng mực bùa viết chiến thư:
"Gửi phù thánh Mân Châu.
Cháu trai Tôn Dục của ông nghe nói tôi vẽ bùa quá tốt nên ghen ghét tôi, bạn đồng hành của hắn còn xúi giục hắn lén lút ám hại tôi, trước mặt bao người đánh lén tôi, dùng bùa hỏa đốt trụi bộ pháp y mà tôi yêu thích nhất, hại tôi hiện ra quỷ tướng của ngày chết trước mặt bao nhiêu là người! Tuy rằng tôi là quỷ, nhưng từ trước đến này đều hành sự quang minh lỗi lạc, tôi cực kỳ xem thường những tên tiểu nhân âm thầm thọc dao sau lưng người khác.
Vì để tránh cho sau này ông cũng giống như cháu trai của mình âm thầm ám hại tôi trong bóng tối nên tôi quyết định gửi một thông báo chính thức cho ông, nếu ông muốn báo thù rửa hận cho cháu trai mình thì cứ quang minh chính đại tới đây đấu pháp, ban ngày hay ban đêm, dương gian hay đường Âm đều tùy ông lựa chọn.
Nếu ông giở trò tiểu nhân thì đừng trách sao tôi không khách khí, đến lúc cũng đừng có mà oán tại sao tôi không tuân thủ quy củ của dương gian triệu Âm Binh tới đấm ông! Nếu ông chấp nhận chiến thư này thì hồi âm cho tôi trước ngày 14 tháng 7 âm lịch.
Nếu không tiếp chiến thư hoặc không hồi âm thì ngày 14 tháng 7 tôi sẽ triệu Âm Binh mở đường tìm tới cửa nhà ông!"
Ký tên: Thiên sinh địa dưỡng chân long bảo huyệt Càn Khôn chân linh thai Lộ Vô Quy.
Cô nghĩ nghĩ, phát hiện mình viết vẫn còn thiếu nên bổ sung ở cuối thư thêm một câu: "À đúng rồi, cháu trai của ông chơi ngu, đã bị đánh chết."
Du Thanh Vi tận mắt nhìn Lộ Vô Quy viết xong chiến thư, ngơ ngác một lúc lâu.
Lộ Vô Quy nói: "Con cháu nhà ai bị chết mà họ không xót ruột.
Thay vì đợi ông ta lén lút giết tới cửa, không bằng chúng ta trước triển khai trận trượng chờ sẵn.
Mấy tên xúi giục Tôn Dục kia em cũng không thèm đi tìm bọn chúng nữa, quay đầu lại không chừng phù thánh đã trước đánh chết bọn hắn rồi." Cô chốt hạ một câu: "Hạ Nhan Hi mở cửa làm ăn buôn bán, còn là bạn của chị nữa, người khác vì em mà tới gây chuyện nên không thể để cho chị ấy cõng cái nồi này được."
Cô nói: "Em đi tìm Quỷ gia gia nhờ ông ấy phái người giao chiến thư đến Thành Hoàng bên Mân Châu, rồi nhờ Thành Hoàng Mân Châu gửi tới cho phù thánh.
Lúc này vừa mới giờ Tý thôi, hẳn là trong tối nay phù thánh Mân Châu sẽ nhận được chiến thư của em." Cô lại suy nghĩ một chút rồi viết thêm vào chiến thư số điện thoại của mình: "Chỉ cần tôi không đi xuống đường Âm thì điện thoại của tôi lúc nào cũng mở, ông có thể dùng điện thoại hồi âm cho tôi nha, có thấy tôi săn sóc hay không?" Cô viết xong liền đem chiến thư nhét vào trong ngực, nói với Du Thanh Vi: "Em đi tìm Quỷ gia gia đây." rồi dùng quỷ bộ xuyên tường chạy mất.
Du Thanh Vi vội bước nhanh về phía cửa sổ nhìn ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của Lộ Vô Quy.
Trong lòng nàng có chút căng thẳng, không tự giác mà siết chặt quạt xếp trong tay.
Nàng nhận ra rằng Lộ Vô Quy vận dụng thủ đoạn của quỷ ngày càng thuần thục.
Nàng ý thức được nếu nàng không bảo vệ được Lộ Vô Quy, không thể giúp Lộ Vô Quy giải quyết những hỗn loạn xảy ra bởi vì em ấy là quỷ thì Lộ Vô Quy sẽ tự giải quyết bằng thủ đoạn và thần thông của quỷ.
Lộ Vô Quy càng sử dụng nhiều những thủ đoạn và thần thông đó thì em ấy sẽ càng rời xa thế giới của loài người.
Lộ Vô Quy là một Quỷ Yêu vô cùng có bản lĩnh, em ấy sẽ không thể chịu đựng được việc có người năm lần bảy lượt mạo phạm mình, sẽ không chịu đựng chuyện người khác khi dễ mình mà không được đánh trả.
Tuy Lộ Vô Quy là thiện quỷ tu đạo nhang đèn, nhưng em ấy chết rất thảm, còn chết rất nhiều lần, người chết thảm thì oán khí sẽ không thể tiêu tán, nói không chừng một ngày nào đó có người chọc tới em ấy liền....
Lần tiên Du Thanh Vi cảm thấy bản thân mình có chút bất lực.
Tuy rằng Du gia trải qua đại nạn diệt môn, nàng có thể vượt qua từng đạo cửa ải khó khăn, nhưng người giúp đỡ Du gia vượt qua khó khăn chính là Lộ Vô Quy, là ba người quỷ đạo, là sư thúc và ba người anh của nàng, là Tiểu Thứ, là kết quả mọi người cùng nhau nỗ lực.
Nàng dựa vào sự che chở của Lộ Vô Quy mới đi đến được hôm nay.
Nàng vẫn luôn cho rằng lấy thân phận và địa vị hiện giờ của chính mình là đã có thể bảo hộ được Lộ Vô Quy.
Nhưng, hôm nay, nàng còn đang phải điều tra ai là người đứng sau lợi dụng Tôn Dục để mượn tay phù thánh gây khó dễ các nàng thì Lộ Vô Quy đã trực tiếp tìm được đến trên đầu phù thánh rồi.
Thành Hoàng nghe Lộ Vô Quy nói rõ ý đồ đến liền duỗi tay bắt lấy chiến thư mà Lộ Vô Quy viết xem thử, ông giương mắt nhìn Lộ Vô Quy rồi nói: "Con bớt đi sinh sự ở dương gian đi à."
Lộ Vô Quy đáp: "Là bọn hắn chọc con trước nhen."
Thành Hoàng nói: "Đây là chuyện của đám người trong nghề âm dương sư và phong thủy này nọ, con đi xem náo nhiệt cái gì chứ?" Ông trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Kim Sa, Khôi Tử Tuyển bọn họ liên thủ xây dựng Hiệp Hội Yêu Linh, đem yêu quái và Yêu Linh trong địa giới quản thúc lên, con là một cái Càn Khôn thai Quỷ Yêu, đi Hiệp Hội Yêu Linh thích hợp với con hơn.
Nha đầu Du gia kia có được tạo hóa của giao long, tương lai cũng sẽ đi theo con đường tu hành của Yêu Linh, hai đứa các con hà tất phải trộn lẫn với đám người tu đạo bình thường kia làm gì?"
Lộ Vô Quy không thèm để ý đến lời nói của Thành Hoàng, cô nói: "Con là đến nhờ ông truyền tin nha."
Thành Hoàng tức giận liếc Lộ Vô Quy một cái: "Vậy phí truyền tin đâu?"
Lộ Vô Quy không bỏ được năm tấm tiền Quỷ Đế mà lúc trước có được chung với Quỷ Đế sắc lệnh, cô nói: "Chờ tới lúc ông muốn chế Quỷ Đế tiền thì con sẽ giúp ông.
Ông đừng có nói muốn long lươn à, long lươn ở hai bờ sông Âm của thành phố này đều bị bắt hết rồi, muốn có nữa thì phải chạy xa lắm, con còn thiếu ba người quỷ đạo ba con mà chưa có trả đây."
Thành Hoàng không nói thêm gì nữa, ông lấy ra Thành Hoàng lệnh chuẩn bị đem chiến thư gửi giúp Lộ Vô Quy thì thấy con bé vẫn đứng nhìn mình lom lom, ông hỏi: "Sao còn chưa chịu đi?"
Lộ Vô Quy nói: "Keo kiệt!" rồi xoay người tung tăng nhảy nhót đi mất.
Thành Hoàng thấy cô mặc váy mang thêm đôi giày cao gót bảy tám centimet mà nhảy đến vui vẻ, thực lo lắng cô sẽ giẫm gãy cái gót giày.
Đêm khuya.
Du Thanh Vi cuộn người nằm bên cạnh Lộ Vô Quy ngủ đến thơm.
Lộ Vô Quy thì chống cằm nằm suy nghĩ.
Lời Thành Hoàng nói ra tuy rằng cô không đáp ứng, nhưng cô vẫn nghe lọt vào trong tai.
Chung quy cô cũng không phải là người, cho dù cô có muốn làm người cũng không thể nào làm được.
Nếu hôm nay cô là người chứ không phải quỷ thì Tôn Dục có muốn chọn cô để ra tay thì cũng phải băn khoăn suy nghĩ, mà không phải chỉ dùng một câu rằng cô là quỷ liền hướng cô ra tay như vậy.
Đối với nhiều người mà nói, quỷ không nên tồn tại ở dương gian.
Nhưng mà trên thế gian này có rất nhiều quỷ bồi hồi không đi, còn có yêu, còn có Yêu Linh, thế giới này không phải chỉ là thế giới của riêng loài người, còn có rất nhiều sinh linh khác tồn tại.
Cô nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng động nên lặng yên đứng dậy, xuyên cửa đi ra ngoài nhìn xem.
Thấy Khôi Tử Tuyển đang đứng trước cửa phòng mình nên cô lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khôi Tử Tuyển nói: "Chỗ này mấy chỉ tiểu quỷ không vào được nên Thành Hoàng gia kêu tôi đến thông báo cho cô một tiếng, chiến thư của cô đã gửi đi rồi." Cô ả hất hất cằm, cười nói: "Có hứng thú gia nhập Hiệp Hội Yêu Linh của chúng tôi không? Tôi đảm bảo địa vị của cô sẽ cao hơn nhiều so với mấy người ở dương gian này nha."
Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Tôi muốn bảo vệ Du Thanh Vi, chị ấy ở đâu, tôi ở đó."
Khôi Tử Tuyển xì một tiếng, nói: "Được rồi, báo cho cô một cái tin tức.
Đi cùng Tôn Dục có một tay thương nhân tên Hồ Vân Thụy, bên cạnh hắn ta có một gã tùy tùng tên Hồ Minh, gã đó là đệ tử xuất mã, thờ phụng Liễu tiên."
Lộ Vô Quy "Hở?" một tiếng, hỏi: "Liễu tiên? Rắn hả?"
Khôi Tử Tuyển "ừm" một tiếng, đáp: "Chứ gì nữa?" Cô ả đắc ý nói: "Bàn về chuyện tìm hiểu tin tức thì Hiệp Hội Yêu Linh của chúng tôi vẫn là lành nghề nhất nha."
Lộ Vô Quy lé mắt liếc Khôi Tử Tuyển, nói: "Yêu có con đường của yêu, nếu là tin tức về yêu mà để cho con người tìm hiểu được trước thì các người sớm dẹp tiệm rồi.
Cô hỏi thăm được tin tức về yêu là chuyện thực bình thường a."
Khôi Tử Tuyển xì xì mấy tiếng, nói: "Điều tra xuất mã đệ tử thì có khó gì đâu cơ chứ."
Lộ Vô Quy hỏi: "Vậy Thường Tam đâu?"
Khôi Tử Tuyển nghẹn họng, cô ả trợn trắng mắt rồi nhanh như chớp chạy mất tăm.
Lộ Vô Quy còn bồi thêm một câu: "Làm lão đại của Hiệp Hội Yêu Linh mà tới một con rắn bị chặt đứt đuôi cũng tìm không ra, thật vô dụng.
Xía"
Khôi Tử Tuyển: "....".