Xe lái về, trời tối mịt. Bây giờ con cái Cung gia đều lớn rồi, muốn đi về, Cung Chính Kỳ cũng không tiện để cho hai đứa con ở lại mãi, đành phải gật đầu đồng ý.
Hai anh em lên xe, lúc này Cung Dực mới nhìn em gái như đi vào cõi thần tiên. Tất nhiên hắn biết em gái mất hứng, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Em yên tâm, anh giúp em, chỉ là đi cho có hình thức thôi, để lão gia tử bọn họ yên tâm."
"Em biết." Cung Trĩ quay đầu, nàng hơi khựng lại, "Đây là lần đầu tiên em đi xem mắt."
Cung Dực liền không nhịn được cười lên: "Xem mắt sẽ không vui lắm, nhưng làm quen là được rồi. Thật ra thì. . ."
Hắn dừng một chút, vẫn không tiếp tục nói hết.
Cung Trĩ cũng không để ý đến hắn.
Nàng nói lần đầu tiên, là cộng thêm cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên xem mắt
Kiếp trước, cha mẹ Cung Trĩ mất sớm, luôn mãi giãy giụa trong đói nghèo. Ra xã hội, nàng chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, mới có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng của mình, cũng chưa từng cảm thụ kiểu cưỡng ép nhân danh tình yêu thế này.
Đến kiếp này, Cung Trĩ dường như cái gì cũng có, nàng nhàn nhã làm con cá mặn, cũng rất vui vẻ đối với cuộc sống hiện giờ.
Chẳng qua là...
[Đây có lẽ chính là muốn mang vương miện thì phải chịu gánh nặng của nó đi.] Cung Trĩ nói.
[Ký chủ xin nén bi thương, thân là nữ phụ ác độc, thật ra cô có thể sống tự tại hơn một chút.] Hệ thống trả lời.
Cung Trĩ nở nụ cười một tiếng: [Không phải như vậy.]
Trong tiểu thuyết nữ phụ ác độc ỷ vào người nhà chiều chuộng làm đủ điều, nhưng chiều chuộng cũng có mức độ.
Mà con người ấy mà. . .Không thể luôn mãi dựa vào bên ngoài.
Cung Dực đưa Cung Trĩ đến cửa nhà, hắn thấy cửa sổ đen thui, không nhịn được nhăn mày: "Người đàn bà đó đâu? Tại sao chưa ra đón em."
Một chút đạo đức nghề nghiệp của chim hoàng yến cũng không có! Quá kém!
Cung Trĩ thoáng nhìn thời gian, đã 12:30 rồi.
Nàng bất đắc dĩ nhìn anh: "Đã trễ thế này, người ta đương nhiên là ngủ rồi."
Nàng nhảy xuống xe, phất phất tay với anh. Cung Dực còn muốn lải nhải mấy câu, thấy em gái căn bản không quay đầu, đành phải lái xe đi về.
Cung Trĩ mở cửa, lại bật đèn, thấy căn phòng ấm áp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng liếc nhìn thời gian, liền đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua, vặn mở một ly rượu ngọt sủi bọt.
[Ký chủ không dưỡng sinh nữa sao!] Hệ thống lập tức kêu la om sòm.
[Qua giờ ngủ rồi, không ngủ được chi bằng uống chút rượu.] Cung Trĩ trả lời, nàng mở rượu ra, tự rót cho mình một ly.
Lúc đi tới phòng khách, dứt khoát đá rơi dép trên chân, chân trần giẫm trên tấm thảm mềm mại, cầm ly rượu lóe sáng dưới ánh đèn, bị nàng từng chút một rót vào trong miệng.
"Cô về rồi?"
Giọng nói lạnh tanh truyền tới. Cung Trĩ ngửa đầu, thấy Thẩm Dĩnh đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nhìn mình. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lộ ra bả vai nhỏ gầy trắng như tuyết và xương quai xanh xinh đẹp.
"Rất đẹp." Cung Trĩ nói.
"Cái gì đẹp?" Thẩm Dĩnh bước từng bước xuống, cô nhìn ly rượu của Cung Trĩ.
Rượu màu hổ phách giống như mật ong, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, giống như đóa hoa phú quý nhân gian trước mắt này, là thơm và ngọt.
Cung Trĩ nâng ly với Thẩm Dĩnh, hôm nay nàng đi gặp cha mẹ, ăn mặc hết sức đoan chính, rượu bị nàng giơ lên, không có đáng yêu như lúc trước giơ sữa bò, ngược lại có thêm vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, chẳng qua là nàng còn trẻ, trong sự quyến rũ này kèm một xíu ngây ngô, giống như là trái cây sắp chín, nhưng lại trông hơi chua, là thời điểm vị ngon nhất.
Thẩm Dĩnh liếm liếm răng của mình, cô cảm thấy mình dường như bỗng dưng có chút thèm ăn.
Cô đến gần Cung Trĩ, chóp mũi hít hít: "Không có mùi rượu, xem ra không có say."
Cung Trĩ mỉm cười: "Tôi nào có dễ say như vậy."
"Không say là được rồi." Thẩm Dĩnh thoáng nhìn thời gian, "Đã qua giờ ngủ của cô, muốn đi lên ngủ không?"
Cung Trĩ lắc đầu một cái, nàng để ly rượu qua một bên, cả người vùi ở trong ghế sô pha, tay nâng cằm, nhìn Thẩm Dĩnh đi tới bên cạnh, nhặt lên dép nàng đá văng lung tung đem đi cất. Miu Miu kêu hai tiếng với cô, Thẩm Dĩnh hơi nở nụ cười, xoa xoa đầu Miu Miu, bế chúng nó qua bên một chút.
Khi Thẩm Dĩnh cúi đầu làm việc, sợi tóc buông xuống bên má, lại bị nàng không thèm để ý chút nào vén ra sau tai, trông khá dịu dàng.
"Cô phải kiếm tiền thật chăm đó." Cung Trĩ cảm khái một tiếng.
Thẩm Dĩnh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ.
Cô im lặng một lúc, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Cô bị cha mẹ nói à? Bởi vì chuyện của tôi?"
Năm triệu dĩ nhiên không phải con số nhỏ gì, Cung Dực thân ở địa vị cao, lại là người thừa kế của Cung gia, có thể thoải mái lấy ra, nhưng mà không thể tránh bị người nhà than phiền.
Mà đổi lại là Cung Trĩ, vậy thì càng không thể tránh. Mặc dù quần áo mặc trên người Cung Trĩ cũng có tám chục đến trăm vạn, nhưng tiền xài ở chỗ nào, người khác nhau là có định giá khác nhau.
Chẳng hạn như xài trên người Thẩm Dĩnh, những người khác sẽ cảm thấy đây là hành động ném tiền đổ xuống sông xuống biển.
Thẩm Dĩnh còn nhớ tính cách cha mẹ nhà họ Cung trong ký ức, cô ngay lập tức đưa ra kết luận.
Cung Trĩ quơ quơ đầu: "Không phải chuyện gì to tát. Nhưng mà cô phải cố gắng." Cung Trĩ ngồi ngay ngắn người lại, nhìn Thẩm Dĩnh. Trên mặt nàng tràn đầy nghiêm túc, trông còn có chút buồn cười vẻ con nít, "Tôi cũng sẽ cố gắng. Chúng ta đều phải có tương lai tươi sáng."
Thẩm Dĩnh bật cười: "Tương lai thế nào mới là tươi sáng?"
Cung Trĩ kiếp này uống rượu cực ít, nhàn nhã dưỡng sinh. Kiếp trước nàng bàn công việc nói chuyện hợp tác, ngàn chén không say, đổi lại một đời có hơi đánh giá sai tửu lượng của mình.
Bây giờ rượu cồn bắt đầu tác dụng chậm, làm nàng hơi chóng mặt. Nhưng nghe thấy Thẩm Dĩnh, nàng vẫn cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình.
"Có tự do lựa chọn tương lai, đó chính là ánh sáng."
Vừa dứt lời, nàng có chút không đỡ được thân thể của mình, ngã xuống. Thẩm Dĩnh tiến lên một bước, đè lại đầu vai của Cung Trĩ, phòng ngừa tình cảnh nàng đột nhiên ngã quỵ.
Cung Trĩ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hơi ngố tàu với Thẩm Dĩnh: "A, cám ơn cô nha."
Thật sự là quá ngố, giống như người trước mắt này thật sự không có tâm cơ gì, một lòng hướng về phía ánh sáng.
Thẩm Dĩnh không nhịn được rời đi tầm mắt, khẽ nói: "Không sao, thời gian không còn sớm, cô nên đi ngủ. Nếu không ngày mai không dậy được."
Cung Trĩ liền quay đầu đi xem giờ, phát ra một tiếng cảm khái: "Đúng là hơi trễ rồi, không ngủ nữa thì dễ đột tử."
Hệ thống khuyên ngủ sớm vô hiệu: [...]
Thẩm Dĩnh mỗi ngày phấn đấu đến 2, 3 giờ mới ngủ: ...
"Tôi đưa cô đi lên."
Thẩm Dĩnh kéo cánh tay Cung Trĩ, nhìn nàng hơi lắc lư: "Đi nổi không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ chút rượu này."
Cung Trĩ nói mạnh mồm, Thẩm Dĩnh chỉ coi nàng đang khoác lác, tay đỡ nàng hết sức vững vàng. Cung Trĩ lệch người một cái, cả người đều ngả về phía Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh cũng vững vàng đỡ lấy nàng.
"Thật, thật xin lỗi, tôi có lẽ hơi say thật rồi."
Cung Trĩ nhỏ giọng nói, mùi thơm cơ thể của thiếu nữ hỗn tạp với mùi rượu cùng chui vào chóp mũi Thẩm Dĩnh. Nhưng Thẩm Dĩnh cũng không có ghét bỏ và khó chịu như khi đối mặt với con ma men, cô thậm chí cảm thấy người bạn nhỏ trong ngực giống như một bé mèo mềm nhũn, làm nũng, bước chân tập tễnh lệ thuộc vào mình.
Điều này làm cho Thẩm Dĩnh hơi ngứa tay.
Không biết đầu mèo của người bạn nhỏ sờ có sướng hay không, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn hai con mèo nhỏ gần đó một con đang dựa đầu vào một con khác, mắt cũng không chớp nhìn mình.
Căn phòng ấm áp, đèn mờ ảo, mèo nhỏ đáng yêu cùng cô gái đáng yêu.
Giống như một viên kẹo mềm, làm lòng người không nhịn được muốn mềm nhũn.
Thẩm Dĩnh đưa tay suỵt với mấy bé mèo, cúi đầu nói với Cung Trĩ: "Tôi đỡ cô lên lầu."
Cung Trĩ ừ mấy tiếng, nàng không thích gây thêm phiền toái cho người khác, vì vậy rất cố gắng chống đỡ thân thể của mình, lung la lung lay đi lên trên.
"Tôi, tôi sẽ không uống rượu nữa."
Thẩm Dĩnh nghe Cung Trĩ càu nhàu, không nhịn được muốn cười, cô đưa Cung Trĩ đến cửa phòng.
Cung Trĩ đè lại tay nắm cửa, đẩy cửa ra, quay đầu cười với Thẩm Dĩnh: "Ngủ ngon."
Làn da trắng như tuyết, gò má ửng đỏ, đứng ở nơi giao hội giữa sáng và tối, giống như một thiên sứ.
Thẩm Dĩnh nghe tim mình khẽ nảy lên một cái, chỉ một cái, nhưng lại rất vang.
Ánh mắt cô hơi tối lại, quét qua làn da của Cung Trĩ, vừa trắng vừa mềm, giống như mochi Thẩm Dĩnh thích ăn khi còn bé. Khoảnh khắc đó, Thẩm Dĩnh một lần nữa cảm thấy chính mình nổi lên thèm ăn, đầu lưỡi cô đẩy vào răng của mình, nhẹ nhàng đảo qua, nỗi đau răng nhọn đảo qua bựa lưỡi hóa giải sự thèm ăn.
"Ngủ ngon."
Cửa khép lại, Thẩm Dĩnh đứng chốc lát ở trên hành lang, lúc này mới xoay người, vặn mở cửa phòng trở về.
Màn hình máy vi tính đang lóe lên, mọi người mở họp video đang đấu võ mồm, không ai phục ai. Sau khi nghe thấy tiếng động, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dĩnh.
"Chúng ta tiếp tục."
Thẩm Dĩnh nói, cô kéo ghế, nhìn mọi người đầu kia video.
Cô đột nhiên nghĩ đến Cung Trĩ.
Tự do lựa chọn tương lai, tự do chính là ánh sáng.
Cho dù mục đích của Cung Trĩ rốt cuộc là cái gì, Thẩm Dĩnh cũng phải thừa nhận, những lời này lấy lòng được cô, để cô cảm thấy Cung Trĩ đã hoàn toàn khác kẻ ngu xuẩn trong trí nhớ trước kia.
Nếu như không có trí nhớ kiếp trước, có lẽ, họ có thể trở thành bạn rất thân không chừng.
[Trị số hắc hóa 89]
--------------------------------------
Day 19 Nhật ký của Cung Trĩ
Cô phải làm việc cho giỏi, sau đó cố gắng nuôi tôi nha, có biết không đó!
Tôi bỏ ra 5 triệu đó!
Day 19 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
Bỗng dưng cảm thấy cô bé có chút đáng yêu, a, có hơi đói, còn hơi khát.
Anh trai: Cô thấy sắc nảy lòng tham, cô đê tiện!!