Chương 68: Rể Hổ Hào Môn

Phiên bản 9142 chữ

Trước mặt mọi người, nhân viên công tác mở laptop ra, đăng nhập vào trang web hợp tác với chương trình.

Vừa mới mở ra, vị trí đặt quảng cáo dễ thấy nhất chính là cuộc thi của bọn họ.

“Lúc mới phát sóng tối qua, tỉ lệ lượt click quả thật là không quá nhiều, chỉ giúp chương trình chúng ta vọt tới góc nhỏ ở trang đầu rồi sau đó lại rớt xuống, nhưng danh tiếng chương trình của chúng ta tốt, trải qua thời gian cả đêm, tỉ lệ click đã tăng vọt lên mấy trăm lần, trong một đêm lượt truy cập đã lên tới hơn một ngàn vạn, đến giờ vẫn đang không ngừng tăng vọt, như vậy đủ hiểu một ngàn vạn lượt truy cập đánh giá này chắc chắn vẫn chưa chạm tới nóc, nói không chừng nó mới chỉ đang ở chân núi thôi!"

Đương nhiên, sau khi nhân viên công tác hưng phấn nói lên những điều này, mọi người đều nhanh chóng đổ xô đến xem.

Vừa nhìn cũng không tin được, số lượt truy cập xem vẫn đang không ngừng tăng lên, các thanh chắn thông báo cũng liên tục hiển thị hết cái này đến cái khác, mà căn bản là không hề có đánh giá tiêu cực nào cả, toàn bộ đều là lời khen ngợi của người xem.

“Không tồi, đáng ra chương trình như vậy phải xuất hiện từ sớm kìa, nên lấy người nghe chúng ta làm giám khảo, dùng sự thật để nói chuyện!"

“Nghe người bạn nói chương trình này rất chân thật, vốn dĩ ban đầu tôi không tin, nhưng hiện giờ tôi tin thật rồi, thực sự không tồi, đúng là một chương trình có tâm, tôi thích!"

“Tổ chương trình này muốn tạo phản à, vậy mà dám để những người chơi đã bị giám khảo đá đi trong chương trình tuyển chọn kia tham gia vào, hơn nữa còn toàn là những giọng ca không tồi chút nào, đây rõ ràng là muốn đua cùng đài truyền hình đúng không? Lá gan các người cũng lớn thật đó, nhưng mà tôi thích, hay lắm!"

Toàn bộ đều là lời khen, không hề có lấy một đánh giá tiêu cực nào, lượng người theo dõi cũng đang tăng lên chóng mặt.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong tổ dự án vô cùng vui vẻ, họ sôi nổi vỗ tay chúng mừng thành công.

Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên cũng đang nhìn về phía Lý Đại Vĩ cười ha ha, anh nói: "Thế nào, chúng ta cùng vỗ tay chúng mừng chứ?"

Sắc mặt Lý Đại Vĩ xanh mét, lập tức quay đầu rời đi, vừa rồi anh ta còn nói đây là một chương trình rác rưởi tỉ lệ lượt click thấp đấy, kết quả đùng một cái tự nhiên bùng nổ, anh ta nào có mặt mũi gì mà tiếp tục ở lại đây chứ, đương nhiên là phải nhanh chóng xoay người bỏ chạy lấy người rồi.

Lý Đại Vĩ căm giận đi ngoài hành lang, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Con mẹ nó chứ, chỉ là một chuyên mục rác rưởi thôi mà, sao có thể bùng bổ vậy được chứ?

Theo lý thuyết mà nói, nếu chương trình này bùng nổ gây được tiếng vang, anh ta cũng có chỗ lợi, vì dẫu sao công ty kiếm lợi nhuận chia ra thì anh ta cũng sẽ được rất nhiều.

Nhưng vấn đề là, mới ngày hôm qua anh ta vừa nói với Tô Tuyết chuyện này là do một mình Tô Tuyết tự ý quyết định, cho nên toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Tô Tuyết hết.

Ý tứ này khá rõ ràng, lợi nhuận kiếm được đều thuộc về Tô Tuyết, bồi thường cũng là Tô Tuyết, anh ta không dính tay vào.

Nhưng lúc ấy anh ta căn bản không nghĩ tới chuyện này có thể kiếm được tiền, vì theo suy nghĩ của anh ta, mất tiền là điều chắc chắn!

Hiện giờ chương trình đó vậy mà lại bùng nổ thật sự, tiếp theo chắc chắn sẽ thu được không ít tiền lời, mà số tiền lời này lại chẳng có chút quan hệ nào với anh ta cả, cho nên anh ta lại càng khó chịu, mở miệng tự nhủ:

“Tôi ăn không được miếng thịt, thì con mẹ nó, các người đừng ai mong ăn được!"

Giờ khắc này, trong lòng Lý Đại Vĩ lại nghẹn khí muốn xả rắm.

Nhưng Tô Tuyết thì lại không biết chuyện này, cô chỉ biết chương trình đã được hoàn thành, biết được mức độ phủ sóng của nó.

Chưa kể đến trang web mà chương trình hợp tác, ngay cả các trang web tin tức, phóng sự giải trí khác cũng đang đưa tin liên quan đến chương trình.

Điều này cũng là tiền đề khiến nhiều người biết đến chương trình và nhấn xem, khiến lượng truy cập tăng lên đều đặn và đã dần vụt lên một tầm cao mới.

“Trần Thanh Xuyên, anh quả là quá lợi hại, đời này người khiến Tô Tuyết tôi phải nể phục chỉ có mấy người, anh là một người trong số đó!"

Trong văn phòng, khuôn mặt Tô Tuyết hiện rõ nụ cười tràn ngập hạnh phúc nơi khóe miệng, khiến vẻ đẹp của cô được ví như đóa hoa tươi tháng sáu, nở rộ lại càng thêm mê người.

Nhưng cô thật sự không rảnh lo đến vấn đề này, hiện tại cô chỉ đang lo vui mừng mà thôi.

Với sự bùng nổ bây giờ của chương trình, quả thật giống như Trần Thanh Xuyên đã nói từ trước đó, không chỉ gây tiếng vang về mức độ nổi tiếng của văn hóa Đông Tinh, mà còn có những nhà quảng cáo tự tìm tới tận cửa, đàm phán mong được hợp tác với chương trình.

“Phí tiêu đề quảng cáo còn chưa được ấn định, nhưng hiện tại đã lên đến một nghìn vạn, toàn bộ dự án của chúng ta đầu tư chưa đến năm trăm vạn, anh đúng thật là quá trâu bò, chỉ trong một tháng ngắn ngủn như thế mà thu về được lợi nhuận gấp đôi, chưa kể tiếp theo còn vô số những hợp đồng phi vụ làm ăn khác nữa, cuối cùng có thể kiếm được gấp mấy lần, anh quả đúng là thiên tài thương nghiệp đấy!"

Giờ phút này Tô Tuyết đang không tiếc lời ca ngợi Trần Thanh Xuyên, chỉ cần có thể nghĩ ra được từ nào là cô lại đem ra khen Trần Thanh Xuyên.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại chỉ mỉm cười xua xua vài cái giữa không trung, anh nào có phải thiên tài thương nghiệp gì đâu chứ, chẳng qua là có con mắt biết tìm kiếm cơ hội, rồi quyết đoán giành lấy cơ hội mà thôi, chỉ cần nắm vững được mạch đập thời đại thị trường, vậy thì việc kiếm tiền sẽ vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên của công cuộc kiếm tiền mà thôi, để kiếm ra đồng tiền lớn thực thụ, thì phải làm tốt nhiều chuyện dựa trên cơ sở này.

Sau khi Trần Thanh Xuyên nói những lời này cho Tô Tuyết hiểu, Tô Tuyết cẩn thận ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng dựng ngón tay cái lên đong đưa.

“Rất hữu ích đấy, cảm ơn!"

Tô Tuyết thật sự cảm thấy điều này rất hữu ích, lần kết hợp với Trần Thanh Xuyên này, cô cảm thấy bản thân đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý.

Đạo lý nào đó tuy nhìn không thấy sờ không ra, nhưng nó sẽ giúp ích cô rất nhiều trên con đường sự nghiệp sau này.

Cùng lúc đó, cô cũng ý thức được, trước kia cô quả thật đã quá coi khinh Trần Thanh Xuyên.

Trong suốt thời gian ba năm chung sống, cô luôn cho rằng Trần Thanh Xuyên không làm được việc gì, kết quả là coi thường anh, sau khi ly hôn mới phát hiện ra người ta là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh.

Sau đó, cô lại nghĩ cái chức vụ chủ tịch chi nhánh này chắc hẳn là được người trong nhà cho kế thừa lại mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ công tử bột chứ cũng không có gì ghê gớm, nhưng kết quả bản thân cô luôn coi thường anh, thì Trần Thanh Xuyên người ta lại tùy tiện phát hiện rồi nắm bắt cơ hội, sau đó lại thành công tóm được mẻ cá kinh doanh lớn, một tay nâng văn hóa Đông Tinh lên, biến công ty trở nên có chút danh tiếng trong ngành.

Bản lĩnh như vậy, cho dù cô có cố làm kiêu cũng không thể không bội phục từ tận đáy lòng.

“Đúng rồi, tối nay đi ăn cơm đi!"

Thời điểm Tô Tuyết đang âm thầm cân nhắc, Trần Thanh Xuyên đột nhiên đưa ra đề nghị.

Điều này khiến Tô Tuyết không kìm được mà nảy sinh lòng hoài nghi, cô hoài nghi không biết có phải Trần Thanh Xuyên vẫn còn suy nghĩ tình cảm với cô hay không.

Dẫu sao thì gần đây hai người cũng thường xuyên gặp nhau, hơn nữa lúc ở chung còn vô cùng hòa hợp.

Mà quan trọng nhất chính là, cảm giác của Tô Tuyết đối với Trần Thanh Xuyên hiện tại càng ngày càng tốt, cô càng ngày càng trân trọng điều đó...

Nhưng ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên lại nhìn cô nói: "Trong cuộc thi đấu đầu tiên tối hôm qua, Mạc Tiểu Vũ đã vượt xa số phiếu bầu cao nhất, cô ấy rất vui mừng, cũng rất cảm kích văn hóa Đông Tinh vì đã tạo cho cô ấy một nền tảng chơi công bằng như vậy.

Cho nên cô ấy muốn mời tôi và cô cùng tới ăn cơm chiều để cảm ơn."

Hóa ra là Mạc Tiểu Vũ mời, chứ không phải Trần Thanh Xuyên vẫn còn tình cảm nên ngỏ ý mời, điều này khiến Tô Tuyết có hơi không ngờ tới.

Có điều cô vẫn kiềm chế tốt sự ngạc nhiên không ngờ tới đó vào trong, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Làm tổng giám đốc điều hành công ty, cô biết cái gọi là lấy lợi ích công ty đặt lên hàng đầu.

Mạc Tiểu Vũ mà nổi tiếng, như vậy rất có khả năng tương lai cô ta sẽ ký hợp đồng với văn hóa Đông Tinh, có nghĩa cô ta chính là đồng bọn hợp tác với cô.

Bữa ăn tối nay giữa cô và Mạc Tiểu Vũ, nói không chừng lại là một khởi đầu cho cái bắt tay hợp tác tốt đẹp...

Thời gian trôi đi, đến buổi tối, tại quán ăn đã được hẹn sẵn từ trước đó, Mạc Tiểu Vũ và Tô Tuyết gặp mặt.

Trần Thanh Xuyên vì phải đi tìm chỗ đậu xe, cho nên anh không vào bàn ăn ngay, cho nên lúc này, trên bàn ăn chỉ có hai người phụ nữ.

harry potter fanfic

Tuy rằng cô biết trong tương lai Mạc Tiểu Vũ sẽ là đồng bọn hợp tác chung với mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung lại có giá trị nhan sắc cao không thua gì ai, trong lòng Tô Tuyết không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác bị đe dọa, cô cảm thấy Mạc Tiểu Vũ hẳn là thích Trần Thanh Xuyên.

Mà trên thực tế thì đúng là thế thật, Mạc Tiểu Vũ nói chuyện cực kỳ thẳng thắn.

“Tổng giám đốc Tô, tôi thực sự rất cảm kích vì cô đã cung cấp cho tôi một nền tảng sân chơi như vậy, đây là lời cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng tôi.

Nhưng có chuyện này tôi muốn đối mặt chứng thực với cô, xin hỏi, cô và Trần Thanh Xuyên...!Thật sự đã ly hôn?".

Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!