Chương 77: Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Phiên bản convert 10391 chữ

Editor: Đen

Beta: Cy

Vì khoảng cách rất gần, Nhan Lộ Thanh để ý hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay, cổ và cánh tay lộ ra trông sạch sẽ dễ nhìn, rất có phong thái của thiếu niên.

Cô mơ màng nghĩ: Bây giờ là tháng mười một, trong thời tiết lạnh thế này, mặc áo ngắn tay có thể chống rét được á?

Nhưng đúng là căn phòng này rất ấm áp, cô đi ngủ còn toát mồ hôi.

Khoan đã…

Anh vừa nói gì?

Báo cảnh sát?

Mạch não chậm chạp của Nhan Lộ Thanh bắt đầu cho bộ não hoạt động trở lại, cô cố gắng chớp mắt, đảo mắt, xác định đây chính là phòng ngủ xa hoa lớn hơn phòng khách mà mình vừa ngủ.

Nhưng sao lại có người xuất hiện ở đây???

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, bật từ trên giường xuống. Từ đây mới phát hiện, so với chiều cao của đại mỹ nhân, cô phải ngửa đầu mới có thể đối diện với anh.

Nhan Lộ Thanh thấy mình bị giảm khí thế, ôm chăn cảnh giác nhìn về phía mép giường: “Anh nói báo cảnh sát gì?”

Đại mỹ nhân ung dung nói: “Tôi cũng chưa nghĩ ra.” Sau đó, anh giơ tay chỉ vào chiếc giường đối diện cửa: “Phá nhà? Hoặc là…”

Ánh mắt anh nhẹ nhàng liếc qua Nhan Lộ Thanh: “Tự ý xông vào nhà dân?”

“…?” Nhan Lộ Thanh nghe đến nỗi đầu đầy dấu chấm hỏi: “Phá nhà? Tôi phá cái gì cơ?”

“Tôi cũng tò mò.” Giọng điệu của đại mỹ nhân ngừng lại: “Sao cô có thể vượt qua được tai mắt của tất cả mọi người trong vòng một ngày. Đục ra một cánh cửa để tới đây à?”

Nhan Lộ Thanh bị hỏi mà trợn tròn mắt.

Đại mỹ nhân chắc không phải là do quá đẹp mà có vấn đề về thần kinh đấy chứ? Sao có thể nói ra câu vớ va vớ vẩn như vậy được?

“Tôi không có đục cửa.” Cô thành thật giải thích: “Tôi mới tới đây hôm nay.”

“…”

Trong phòng đột nhiên vì câu nói mà mà rơi vào im lặng.

Ba giây sau.

Như là cô mới nói chuyện gì động trời lắm, chàng trai đứng bên mép giường đột nhiên cúi đầu nở nụ cười. Bả vai anh khẽ run, điệu cười vô cùng quyến rũ, mắt và môi đều cong lên một độ cong xinh đẹp.

Nhan Lộ Thanh thật sự chưa từng gặp người nào đẹp thế này, nhưng dù thế nào thì cô cũng nghĩ rằng nội tâm của bản thân vẫn rất lý trí…

Cô tự chia mình thành hai phần, một phần trở thành tên háo sắc tấm tắc khen người đẹp, phần kia lại tự nhắc nhở bản thân mình: Người đẹp lại nhân lúc mình đang ngủ mà lẻn vào đây!

Anh cười thật lâu mới ngừng lại.

Bắt được thời cơ, Nhan Lộ Thanh chủ động xuất kích: “Tôi phải là người nói anh tự ý xông vào dân mới đúng!” Cô nắm chặt tay, trừng mắt: “Tôi còn muốn hỏi anh, anh từ đâu chui ra? Sao lại ở đây?”

“…” Lúc nhìn về phía cô, ánh mắt chàng trai vẫn có ý cười: “Bởi vì đây là phòng ngủ của tôi.”

Anh nâng tay lên vô cùng tự nhiên rồi chỉ tay về phía sau cô.

Nhan Lộ Thanh theo cái chỉ tay mà nhìn phía sau lưng anh.

Không ngờ ở đó còn có một cánh cửa khác!

Cô không tin mở to hai mắt: “Sao có thể…”

Nhan Lộ Thanh xốc chăn bước xuống giường, đi về phía cánh cửa mình chưa từng để ý.

Không nói đến chuyện khác, chỉ nói về cánh cửa này, rõ ràng là rất hợp với căn phòng, ngược lại cánh cửa mình dùng để vào giống y chang bị đục tạm thời.

“…”

Cô thử mở cửa ra.

Ở ngoài là một hành lang, xa hơn là lan can, ở dưới lan can là tầng một vô cùng rộng rãi.

Cô chỉ đang mở cửa phòng tầng hai.

Thì ra đây là một tòa biệt thự.

Nhan Lộ Thanh nhớ lại hôm nay mình bước vào một khu chung cư chỉ có bốn bức tường. Không phải rách nát, nhưng tóm lại chỉ là chung cư bình dân trong khu phố cũ.

Cho dù là cấu trúc hay diện tích sàn hay màu sắc trang trí, sao nó có thể thông tới một căn biệt thự chứ? Lâu đài trên không à?

Nhan Lộ Thanh muốn chửi thề.

Cô đã có thể hiểu được cảm giác vô lý của người đằng sau.

Y như cô bây giờ.

Nhan Lộ Thanh đóng cửa, quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy kia. Nhớ đến câu anh vừa nói, Nhan Lộ Thanh lo lắng nói: “Đợi đã, anh đừng vội báo cảnh sát…”

Sau đó chạy nhanh lại chỗ cửa khi mình bước vào đây, mở cánh cửa mà nhìn không thích hợp với căn phòng này ra.

Phòng khách vừa dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn hiện lên trước mắt anh, là một căn phòng nhỏ nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, tất cả đồ vật chỉ nhìn sơ qua đã thấy rõ mồm một.

Chàng trai bỗng nhiên ngẩn ra.

“Năm nay là năm 2018 à?”

“Ừ.”

“Tôi tên là Nhan Lộ Thanh, anh tên gì?”

“Cố Từ.”

Vốn dĩ muốn hỏi anh là “Từ” nào, nhưng làm rõ tình hình quan trọng hơn. Nhan Lộ Thanh nói: “Hôm nay ở Hoài Du có động đất, ký túc xá ở trường chống đỡ không nổi, cho nên tôi thật sự mới chuyển đến đây ngày đầu tiên.”

“Hoài Du?” Cố Từ nhìn cô, mắt hơi nhíu lại: “Chưa từng nghe đến tên thành phố này.”

Hai người trao đổi tin tức qua lại một lát, phát hiện từng địa danh không hề khớp nhau, cầm điện thoại tra cũng không tra ra.

Có thể là năng lực chấp nhận của người trẻ tuổi quá mạnh, cũng có thể là cách thức diễn ra quá nhẹ nhàng, quá đời thường, khiến người ta không sinh ra nhiều nghi ngờ hay ngạc nhiên.

Cũng có thể đơn giản do họ gan lớn.

Sau khi Nhan Lộ Thanh cảm khái trong lòng thì dĩ nhiên cũng đã chấp nhận sự thật vi diệu rằng, cánh cửa của căn phòng này đã trở thành cánh cửa thần kỳ.

Cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên tên là Cố Từ trước mặt. Đối phương cao hơn cô, đang cúi đầu đối diện nhìn cô, tư thế như vậy khiến một nửa khuôn mặt của anh bị đèn chiếu sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, nhìn thẳng thì thấy ngũ quan xinh đẹp như một bức tranh vẽ.

Khoảng cách của bọn họ chưa tới một mét.

Nhan Lộ Thanh rất ít khi đối diện với một nam sinh thế này mà không nói lời nào, cho nên cô không biết đây là vấn đề của mình hay vấn đề của anh, chỉ cảm thấy nhìn vào mắt anh càng lâu, càng như đang bị nó hút vào, không rời mắt sang chỗ khác được.

Cô lên tiếng đánh tan sự im lặng, cũng kết thúc đối diện với nhau.

“Cánh cửa thật sự không phải do tôi đục.” Nhan Lộ Thanh cẩn thận, nói nhỏ: “Bây giờ anh không báo cảnh sát nữa đúng không?”

“…”

Thật ra lúc hỏi có phải cô đục cửa không, Cố Từ cũng không nghĩ thế thật, cảm thấy người con gái đang ngủ này không thể làm mấy hành động mạnh mẽ như vậy được.

Nhưng câu trả lời của cô rất thú vị.

“Không.” Anh nói.

Nhận được câu trả lời hợp ý, Nhan Lộ Thanh thở phào.

“Tôi hỏi câu hỏi cuối.” Cô duỗi một ngón tay lên thành số một: “Ở đây đang là tháng mấy?”

“Tháng năm.” Ngừng một chút, anh hỏi: “Sao vậy?”

“A… không có gì.”

Thảo nào lại ấm thế.

Nhan Lộ Thanh nhìn mặt anh, nói thế nào đi nữa, bản thân mới ngủ trên giường người ta, đột nhiên có cảm giác… mình như tên hái hoa tặc vậy.

Mặc dù không làm gì nhưng vẫn cảm thấy hơi lúng túng.

Hỏi xong cô cũng không ở lại nữa, dứt khoát kéo cửa phòng ra, ngăn cách khỏi căn phòng ngủ thần tiên phía sau, về với phòng khách cũ kĩ nho nhỏ của mình.

Thật đúng là hai thế giới khác nhau.

Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, ánh đèn cũng tối lại. Cô lạnh đến mức rùng mình một cái, không chỉ có cơ thể lạnh, mà trong lòng cũng rất lạnh.

Vốn đã quét tước gọn gàng, Nhan Lộ Thanh cũng thấy ở đây không tệ, tuy chỉ như một con chim sẻ nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, ít nhất nó cũng tốt hơn ký túc xá ở trường.

Nhưng sau khi ngủ trên chiếc giường trong căn phòng xa hoa, cô mới nhận ra chân lý là rất khó để thay đổi từ giàu có sang tiết kiệm.

Nhan Lộ Thanh nhỏ giọng tự an ủi bản thân: “Không sao, đáng lý mình còn định tối nay ngủ trên sô pha.”

Cô trải chăn lên sô pha, nằm xuống, đồ dũng cũ nát phát ra từng tiếng kẽo kẹt. Không những thế, sô pha này còn lạnh như cục băng, Nhan Lộ Thanh còn phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm chăn và ghế.

Thật sự quá lạnh.

Cô run lên như bị trúng gió.

Nằm được một phút, Nhan Lộ Thanh không chịu nổi mà đứng dậy nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ.

Khoảng cách giữa cửa và tường không khít, tấm cửa cũng không hoàn chỉnh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở đây đang tăng lên.

Nhưng cô không thể ngủ được.

Nhan Lộ Thanh chỉ cần nhìn đến cánh cửa này, nhớ tới người con trai mới nói chuyện với mình vừa nãy, càng nghĩ càng tủi thân.

Chuyện gì vậy chứ?

Sao cô lại xui thế này?

Nơi hai người bọn họ sống ma xui quỷ khiến thế nào mà không gian lại chồng lên nhau, phần bị dính với nhau lại là phòng ngủ, sao lại chồng cái giường duy nhất của cô lên đó cơ chứ?

Người kia đẹp như vậy, không có xíu nhân đạo nào sao? Phòng ngủ của cô và anh bị chồng lên nhau, cái giường cô biến mất tiêu rồi, anh không thể xem đây là duyên phận kì diệu rồi hỏi thăm cô vài ba câu sao?

Cho cô mượn cái giường cái chăn thì càng tốt.

Đúng là đồ đẹp trai rắn rết!

Cảm nhận được một xíu ấm áp tỏa ra từ bên trai đẹp rắn rết kia, không biết mình còn phải chịu cảnh này đến bao giờ, Nhan Lộ Thanh thấy cay sống mũi, chán nản đi đến sô pha.

*

Sau khi cửa đóng lại, phòng ngủ trở về yên tĩnh.

Cố Từ đi đến bàn rồi ngồi xuống, lấy chiếc cặp mới bị ném đi, lôi bài tập ra.

Giải được hai đề, anh nghe thấy vài tiếng động nhỏ bên cánh cửa kì lạ kia, như đang di chuyển cái gì đấy khá lớn và nặng, cách cửa rất gần.

Nhưng còn chưa đến một phút, không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

Anh vô thức xoay cây bút, ánh mắt liếc qua chiếc giường, trên giường còn dấu vết từng có người ngủ ở trên đó.

Cố Từ đột nhiên nhớ đến câu hỏi cuối cùng của cô, ngón tay đang xoay bút dừng lại.

Lúc nãy mới mở cửa ra, một luồng hơi lạnh ập vào mặt anh. Không giống do điều hòa đang làm lạnh, ngược lại còn lạnh đến thấu xương.

Anh bỏ bút xuống, đứng dậy bước tới cánh cửa kì lạ ở cạnh giường rồi mở ra.

Vẫn là hơi lạnh phả vào mặt, nhưng có điều không giống vừa nãy, sô pha đáng lẽ phải ở giữa phòng nhưng giờ lại được kéo gần cách đây không quá một mét, có một cô gái đang nằm ở trên đó đang muốn quấn mình thành một con nhộng.

Tư thế của cô như muốn ngủ, nhưng biểu cảm thì không phải, cặp mắt mở to, ướt nhẹp, hàng lông mi dài cong vút cũng hơi ướt, chóp mũi và khóe mắt còn hồng hồng.

Không hiểu sao lại liên tưởng đến một con cún con đáng thương, rõ ràng có vẻ ngoài yếu đuối xinh đẹp, nhưng vì lý do nào đó mà có vẻ rất thảm thương.

“Chỗ của tôi đang là tháng mười một.” Hoàn toàn khác với vừa nãy, giọng nói của cô có thêm cảm xúc, cô nói bằng giọng mũi: “Không ngờ phải không, còn có người phải làm cách này để sưởi ấm.”

Đúng là trùng hợp, mới chửi người ta là đồ rắn rết, giờ người ta lại xuất hiện trước mặt cô luôn.

Vốn đang tủi thân, anh còn mở cửa, căn phòng ngủ đằng sau lưng anh hiện lên trong mắt cô. Nhan Lộ Thanh càng khó chịu, tức giận nói: “Bạn học Cố Từ này, anh có chuyện gì không?”

Im lặng ba giây.

“Có.” Cố Từ kéo cánh cửa ra rộng hơn một chút: “Vào đây ngủ đi.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu niên gấu trúc: Hello, vợ.

Tôi đã bật cười khi viết nó. Trong chương trước, Từ công chúa nói: “Báo cảnh sát.” Trong chương này, Từ công chúa nói: “Vào đây ngủ đi.”

Bạn đang đọc Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!