Edit: KimH
Beta: Cy
–
Anh ấy đang đợi cô gái mà anh ấy thích tan học.
Chim nhỏ Nhan đang lo lắng nghe lén thì ngây người ra, phản ứng một lúc lâu, tách từng chữ ra rồi đọc lại một lần nữa – anh ấy, đang đợi, cô gái mà anh ấy thích, tan học.
Sau đó đại não tự động nhặt những từ quan trọng.
Cô gái mình thích.
Thích.
Lỗ tai của chim nhỏ Nhan dựng thẳng cả ngày dần dần trở nên đỏ hơn.
Nếu vừa rồi như đọc số chứng minh nhân dân của Cố Từ, vậy thì hiện tại như đang đọc chứng minh nhân dân của chim nhỏ Nhan.
Đúng là anh ấy đang chờ một người.
Anh chàng đẹp trai trong miệng mấy cô gái, cậu thiếu niên có diện mạo liếc mắt thôi đã khiến người khác kinh ngạc, anh ấy đi vào thế giới không thuộc về mình, đứng ngoài gió lạnh… để đợi cô.
Trong phòng học vẫn đang vang lên tiếng đối thoại của hai nữ sinh.
“Má ơi, hoa đã có chủ rồi à? Đây là câu nói gốc hả? Phải câu nói gốc không? Tớ vẫn nhớ rõ mặt anh đẹp trai kia, trời ơi tớ không thể tưởng tượng được anh ấy có dáng vẻ thế nào khi nói những câu này…”
“Là câu nói gốc đó, vậy nên chị em mình mới vừa buồn lại vừa vui. Buồn là bởi vì trong lòng anh chàng đẹp trai kia đã có người khác, vui là vì… chắc là loại tâm trạng vỗ tay ủng hộ cho tình yêu hoàn hảo của người khác.”
Dừng một chút, cô ấy lại nói: “Hơn nữa bọn tớ rất tò mò người anh ấy nói là ai, lúc ấy người chị em của tớ bị đả kích quá lớn, không có mặt mũi ở lại, cho nên bọn tớ cũng không thấy cô gái anh ấy chờ là ai.”
“Chắc là học sinh ở trường học của bọn mình nhỉ? Đã đợi ở gần đây, quanh đây cũng không có trường học khác.”
“Hu hu muốn biết quá!”
“…”
Chim nhỏ Nhan không áp chế được cái nóng trên mặt mình, sợ bị nhìn ra manh mối gì, cô đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh.
Ngày mùa đông, Nhan Lộ Thanh cảm giác trong cơ thể như có một ngọn lửa nho nhỏ đang không ngừng vận chuyển nhiệt độ đến các nơi trên cơ thể.
Cô dùng nước lạnh rửa tay trước, sau khi tay khô, cô áp thẳng lên mặt mình để giảm nhiệt độ.
Nhưng cho dù độ ấm giảm xuống, cả người cô vẫn không thể nào để bình tĩnh.
Cuối cùng cô quay về phòng học, nhanh chóng mặc áo vào, sau đó cầm ba lô rời khỏi trường học.
Trên đường về nhà gió thổi lạnh buốt, suy nghĩ trong não của Nhan Lộ Thanh vẫn sống động như cũ, thường xuyên xuất hiện đối thoại của hai nữ sinh kia. Rõ ràng họ chỉ nói đi nói lại vài câu, nhưng dường như hai người họ một người đứng bên phải một người đứng bên trái Nhan Lộ Thanh, một lúc lặp lại câu này, lúc nữa lại lặp lại câu kia với cô.
Trong đó câu được nói nhiều nhất là câu có lực sát thương mạnh nhất.
Mãi cho đến lúc vào nhà, loại tình huống này mới tốt hơn chút.
Sau khi về nhà, Nhan Lộ Thanh tắm rửa trước.
Khoảng thời gian này có nhiều việc, Cố Từ cũng sắp thi cuối kỳ, Nhan Lộ Thanh vừa về đến nhà, thời gian nói chuyện với anh cũng ít đi. Hơn nữa cô sợ sau khi làm xong bài tập thì đã muộn rồi, nên cô không nói chuyện phiếm với anh.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nếu Cố Từ không ôn tập thì giấc ngủ cũng phải được bảo đảm, vì thế cô về đến nhà liền làm bài tập, làm xong đã gần đến giờ lên giường ngủ.
Gần đây nhờ có hình thức như vậy nên hôm nay sau khi cô về nhà, dù cho không chủ động nói câu gì, Cố Từ cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Tắm xong quay lại phòng, Cố Từ đang dựa vào cạnh bàn, dường như vẫn luôn nhìn cửa phòng, cô vừa đi vào đã đối diện với tầm mắt anh.
Một khuỷu tay của Cố Từ chống lên mặt bàn, tay khác buông tự do, đôi mắt đen kịt xẹt qua một tia cảm xúc không tên, cười với cô: “Sao lại đỏ mặt thế?”
Nhan Lộ Thanh thấy hô hấp như ngừng lại.
Trước kia tâm tư của cô thường xuyên để lộ ra bên ngoài, nhưng đêm nay nghe thấy việc như vậy, biết anh miêu tả cô với những người khác như thế, vừa đối diện với nhau, bầu không khí xung quanh dường như đã thay đổi trong nháy mắt.
Chim nhỏ Nhan dời mắt, đi lấy balo của mình, ấp úng nói: “Nước nóng quá.”
Kỳ thi của trường trung học phổ thông thường diễn ra trong hai ngày, kỳ thi của anh vào ngày mai và ngày kia.
Nhưng người múa bút thành văn trong phòng lại là cô, người ngày mai không phải thi.
Nhan Lộ Thanh chứa một bụng tâm sự, miễn cưỡng tập trung lực chú ý để hoàn thành bài tập, có thể là thấy cô rất cố gắng. Cố Từ cũng không làm phiền cô, đến mười giờ rưỡi, hai người tắt đèn đi ngủ.
Trước đây Nhan Lộ Thanh không để ý mình thích ngủ ở bên nào, nhưng mấy tháng trôi qua, bây giờ cũng đã dưỡng thành thói quen, một mình cô nằm trên giường sẽ theo thói quen hướng về phía tấm ngăn, cũng chính là hướng Cố Từ ngủ.
Cô còn thích cách ranh giới này gần một chút, tốt nhất là có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.
Hôm nay, sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, cô lại nhìn chằm chằm tấm ngăn lần nữa, lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.
Vậy anh thì sao?
Lúc anh ngủ, có… hướng về phía cô không?
*
Đêm liên hoan là giao thừa ngày 31 tháng 12, bạn học trong lớp Nhan Lộ Thanh bảo học xong muốn đi tụ tập một lát, coi như là lần vui chơi hết mình cuối cùng trước kỳ thi cuối.
Cô vốn định từ chối, nhưng không chịu được mấy người bạn thân năn nỉ ỉ ôi. Ai có thể chống cự được em gái làm nũng cơ chứ? Vì thế cô đã đồng ý.
Chỉ là vào buổi sáng trước khi đi, cô nghĩ nên nói vài câu giải thích rõ ngọn nguồn với Cố Từ, tóm lại là báo với anh một tiếng là mình sẽ về muộn, lúc ấy tay Cố Từ vừa mới cầm ba lô, xách trong tay, quay đầu nhìn cô: “Muộn là mấy giờ?”
“10 giờ mới kết thúc bữa tiệc, còn phải dọn dẹp đồ đạc…” Nhan Lộ Thanh tính toán: “Chắc là hơn mười một giờ.”
Vẻ mặt anh thay đổi, dường như hơi khó chịu.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại nói: “Đi đâu?”
Nhan Lộ Thanh trả lời: “Ở gần trường học, là quán đồ nướng cạnh quán trà sữa ấy.”
“Hơn mười một giờ.” Cố Từ hỏi cô: “Bạn bè cô về kiểu gì?”
“Phụ huynh đến đón.”
Nói xong câu này, Cố Từ đột nhiên đưa tay về phía cô.
Bàn tay trước mặt trắng nõn thon dài, vân tay rất mờ, cực kỳ dễ nhìn.
Nhan Lộ Thanh ngắm nhìn trong vài giây, sau đó khó hiểu đưa mắt lên nhìn.
“Đưa tôi chìa khóa.” Khóe mắt anh nhếch lên, khẽ nói: “Tôi đón cô.”
“…”
Đó là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh cảm thấy, bản thân lại có suy nghĩ muốn bỏ chạy trối chết.
Sau khi đến trường học, Nhan Lộ Thanh mở ba lô lấy vở bài tập ra, Thu Noãn Lâm lại gần, không nói hai lời bắt đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao.
Không hiểu sao Nhan Lộ Thanh bị cô ấy nhìn đến nỗi chột dạ: “Cậu nhìn tớ… làm gì?”
“Trước đây tớ vẫn luôn cảm thấy, cả đời này cậu sẽ không thích ai.” Thu Noãn Lâm mở miệng nói: “Thật đấy, rõ ràng kiểu thiết lập nhân vật này toàn dành cho nam chính trong tiểu thuyết, chỉ là tớ nhận ra cậu thật sự lạnh nhạt từ đáy lòng, cậu không có chút tình cảm thế tục gì đối với những người khác phái theo đuổi cậu ở trường học chúng ta.”
“…”
“Nhưng tớ có cảm giác bây giờ cậu đã thay đổi rồi.”
Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên đến mức ngẩn người: “Tớ làm sao cơ?”
“Cậu tự nhìn bản thân cậu đi.” Thu Noãn Lâm cầm gương giơ lên trước mắt cô, nói từng chữ một: “Khuôn mặt như đang tương tư ấy.”
*
Ngày diễn ra bữa tiệc giao thừa của Nhan Lộ Thanh là ngày thi cuối kỳ cuối cùng của Cố Từ.
Kỳ thi cuối kỳ không cho phép nộp bài trước.
Cố Từ cảm thấy quy định này rất nhàm chán, hầu như kỳ thi nào anh cũng làm xong bài thi từ sớm, vì gần đây hay đi ngủ sớm nên anh không buồn ngủ chút nào, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Tuy nhàm chán, anh cũng đã làm xong bài từ sớm, nhưng anh vẫn tuân thủ quy định.
Trước khi làm việc gì, anh cũng sẽ suy xét đến tất cả hậu quả và tình huống có thể xảy ra sau khi làm xong.
Nếu đã viết xong, nộp bài thi trước, vậy sau đó giáo viên sẽ đến tìm anh để nói chuyện. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sẽ có nhiều lời đồn trong khối, đại khái là sau khi có kết quả thi, chuyện này sẽ được thêm mắm thêm muối rồi lan truyền đi rằng: Cậu biết gì không, Cố Từ nộp bài thi trước, vậy mà toán lý hóa vẫn đứng đầu toàn khối đấy.
Sau đó sẽ bị vây xem, bị bàn tán, bị nhiều người biết hơn, bị chặn ở cửa lớp, góc sân thể dục, có lẽ sẽ lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên nói chuyện vì thường xuyên được các bạn nữ tìm.
Nếu tính ra, cộng tất cả lại có thể sẽ tốn thời gian, còn tốn gấp mấy lần so với ngồi ở phòng học đợi đến lúc hết giờ thi.
Cho nên anh chọn giải pháp tốt nhất.
Cố Từ vừa xoay bút vừa buồn chán nhìn bài thi, xoay một lúc, ngón tay anh dừng lại.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của một cô gái.
Cô gái có đôi mắt to tròn lạ thường, giọng nói ngọt ngào, tuy ríu rít giống một chú chim nhỏ, nhưng lại làm người ta không thấy phản cảm chút nào.
Cùng với tác phong làm việc khi thì giống như thiếu mất một nhiễm sắc thể của cô.
Trước khi làm việc, lối suy nghĩ tự đưa ra tất cả hậu quả là thói quen của anh.
Chỉ riêng với cô là không có.
Thi xong môn cuối cùng, về phòng học nghe giáo viên chủ nhiệm giảng vài câu, học sinh thi cuối kỳ xong giống như những con khỉ được thả tự do, chạy nhảy vui vẻ khắp nơi, có không ít người thì ngược lại.
Người bình tĩnh như Cố Từ ngồi ở chỗ này có vẻ không hợp lắm.
Có không ít người xung quanh anh, từng nhóm người đi ra cổng trường. Lúc đang bị mấy con khỉ ồn ào bên cạnh làm cho đau đầu, khóe mắt anh đột nhiên nhìn thấy một con lông xù màu trắng.
Con khỉ bên cạnh đi đến chào hỏi, chắc đó là bạn nữ cùng lớp, anh không nhớ rõ mặt và tên cho lắm.
Lực chú ý của Cố Từ đều ở trên đống lông xù màu trắng trong ngực cô ấy.
Đó là một chú chó lông xù nhỏ màu trắng, cơ thể và khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe long lanh như hai quả nho đen, dù bị ôm vào ngực vẫn nhìn xung quanh, nhìn qua cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cố Từ đối xử bình đẳng với động vật nhỏ, cho dù xấu hay đẹp, không thích cũng không ghét, nhưng không hiểu sao lại nhìn chú chó nhỏ này nhiều lần.
Con khỉ cạnh anh phát hiện, chọc vào người anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh thích mấy con chó nhỏ kiểu này à?”
Cố Từ thu hồi tầm mắt, cười nhạt: “Rất đáng yêu.”
“Con mẹ nói.” Con khỉ kinh ngạc quay đầu, khom lưng nói với chú chó nhỏ màu trắng: “Ê, mày được vị đại thần này khen đáng yêu đấy, mày có biết mày mạnh hơn bao nhiêu người không?”
Đám khỉ cười ha ha.
*
Bảy giờ tối, sân thể dục trường Hoài Du.
Dù đang là mùa đông, nhưng bầu không khí náo nhiệt của sân thể dục không bị thời tiết ảnh hưởng chút nào, mọi người ngồi gần nhau, ngược lại cũng không thấy lạnh.
Bữa tiệc mừng năm mới diễn ra rất đặc sắc, mỗi lớp đều rất tận tâm về tiết mục biểu diễn, nhìn sắc mặt sẽ thấy được những lãnh đạo trường ngồi ở hàng ghế đầu xem vô cùng hài lòng.
Nhưng Nhan Lộ Thanh lại không tập trung.
Trừ lúc lớp mình biểu diễn thì cô có tập trung lực chú ý nhìn lên sân khấu, cầm điện thoại quay lại những cảnh đặc biệt cho Thu Noãn Lâm ra thì cô không có tâm tư xem biểu diễn.
Nhan Lộ Thanh lấy điện thoại ra, vào Wechat, đắn đo một lúc, nhấn vào khung chat của Cố Từ.
[Chú chim nho nhỏ: Anh thi thế nào rồi?]
Cô dựa vào tính cách của mình để đặt tên Wechat này.
Vốn dĩ định đặt là “Tui là một chú chim nhỏ ơi là nhỏ”, nhưng cô thấy tên này quá dài không đẹp, dứt khoát đổi thành chú chim nho nhỏ.
Cố Từ trả lời cô rất nhanh.
[word: Ừ.]
Tuy Nhan Lộ Thanh rất thích tên “word” này, nó mang theo chút tâm tư nhỏ của cô, nhưng Cố Từ đã lấy nó làm tên Wechat, nên cô chỉ có thể vào chỗ ghi chú để sửa.
Cô nghĩ, nếu mình tên là chú chim nho nhỏ, vậy thì nên đổi tên cho Cố Từ thành nhân vật phù hợp hơn. Chú chim nho nhỏ kể chuyện và Từ công chúa bị giam ở trên tháp cao.
Sau khi sửa xong, Nhan Lộ Thanh gõ chữ.
[Chú chim nho nhỏ: Ừ là ý gì?]
[Từ công chúa: Ý là nội dung thi giống như tôi nghĩ.]
[Chú chim nho nhỏ: …]
Dấu ba chấm gửi đi không lâu, điện thoại đã rung lên.
[Từ công chúa: Tiết mục biểu diễn hay không?]
Chú chim nho nhỏ trong lòng nói thầm nào có xem đâu, nhưng dù sao mình cũng bận rộn lâu như vậy, nên vẫn trả lời anh “Hay”.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Nhan Lộ Thanh nhìn “Chú chim nho nhỏ” và “Từ công chúa”, không hiểu sao cầm điện thoại cười lúc lâu, hoàn toàn không biết ánh mắt của người bên cạnh nhìn cô có bao nhiêu quỷ dị.
10 giờ kết thúc, 10 giờ rưỡi đến quán đồ nướng.
Cái gọi là cuộc chơi hết mình lần cuối cùng, đơn giản là mọi người ngồi tâm sự với nhau, ăn rồi uống.
Vì có phụ huynh đến đón, hôm sau còn là kỳ nghỉ tết Dương lịch, cửa hàng này lại gần trường học, an ninh trật tự không chê vào đâu được, cho nên mọi người rất yên tâm, trừ ăn ra còn mở liền mấy chai bia.
Ngoại trừ mấy bạn học bị người nhà quản nghiêm không cho uống một giọt rượu nào, những người còn lại cơ bản đều uống ít nhất một ly. Nhan Lộ Thanh uống hơn hai ly, cô đơn thuần coi cái này thành đồ uống để uống, có mấy bạn nam đã say rồi mà cô còn chưa sao hết.
Vui chơi khoảng một tiếng, các bậc phụ huynh đều gọi điện bảo mình đến rồi. Đến mười một giờ rưỡi, mọi người tính tiền rồi lần lượt rời khỏi quán đồ nướng, ngoài cửa là hiện trường bố mẹ tìm con với quy mô lớn.
Người nhà Thu Noãn Lâm cũng đến rồi, trước khi rời đi cô ấy còn nấc rượu hỏi: “Để bố tớ đưa cậu về nhé, nhà cậu ở gần đây đúng không? Một mình cậu đi về không an toàn.”
Nhan Lộ Thanh quen Thu Noãn Lâm từ cấp 2, trước đây các cô đi chơi muộn nhất cũng là hơn 10 giờ, sau đó bố mẹ Thu Noãn Lâm sẽ đưa cô về.
Nhưng Nhan Lộ Thanh nói: “Không cần đâu.”
Dừng một chút, cô không giấu được vui vẻ, nhỏ giọng nói thêm một câu: “Hôm nay tớ cũng có người đến đón.”
*
Nhan Lộ Thanh đi khỏi quán đồ nướng, gió đêm lập tức thổi bay đi mùi đồ nướng, phía sau là bạn học được phụ huynh đến đón. Cô đi ngược hướng với họ, rẽ sang góc đường, liếc mắt đã thấy bóng người quen thuộc ở dưới đèn đường.
Anh không nuốt lời.
Nói đi đón là đến đón thật.
Trong đầu Nhan Lộ Thanh viết hoa in đậm dòng chữ: NGƯỜI NÀY ĐẶC BIỆT ĐẾN ĐÓN CÔ.
Hôm nay Cố Từ mặc dày hơn một chút, nhưng cũng chỉ dày hơn so với trước kia, cô nhìn vẫn thấy lạnh thấu xương.
Lúc anh nhìn thấy cô, không biết Nhan Lộ Thanh đã đứng tại chỗ bao lâu. Cô không nói chuyện, đi thẳng đến, đột nhiên cầm tay anh, giơ lên để vào mặt mình.
Sau đó Cố Từ cảm nhận được mình chạm vào làn da vừa mềm vừa ấm.
“…”
Yết hầu anh di chuyển, híp mắt khó tin: “Cô đang làm gì thế?”
“Tôi uống rượu.” Cô ngửa mặt lên, vẻ mặt vô tội, đôi mắt sáng lấp lánh: “Giảm nhiệt độ hộ tôi.”
“…”
Gió nhỏ lại, Cố Từ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, được thổi đến cùng mùi dầu gội của cô.
Tay anh đặt trên mặt cô, hai người đứng tại chỗ hồi lâu, Cố Từ buồn cười nói: “Nếu cô nóng thì về nhà mặc ít một chút rồi bật điều hòa, không phải tốt hơn à?”
“Cũng đúng.” Nhan Lộ Thanh gật đầu.
Tay anh lành lạnh như ngọc thạch, lúc buông ra, cô vẫn không nỡ.
Chỉ mất vài phút để về nhà.
Trên đường không còn nhiều người, có lẽ Cố Từ nghĩ rằng cô muốn về nhà nhanh nên tốc độ đạp xe cũng không chậm nữa. Lúc đi qua đường phố, đột nhiên có một chú chó nhỏ lao ra giữa đường, anh phản ứng cực nhanh phanh xe lại, Nhan Lộ Thanh nghiêng người về phía trước theo quán tính, đúng lúc đầu đụng phải vai anh.
Chú chó nhỏ thuận lợi chạy đi, đầu Nhan Lộ Thanh vẫn dựa vào vai anh, không nhấc lên.
Xe lại lên đường lần nữa.
“Cố Từ.” Cô đột nhiên gọi anh.
“Ừ.”
Giọng nói của thiếu nữ cách anh rất gần, cô nói bên tai anh: “Tôi uống rượu, nhưng không uống say.”
Nhìn trạng thái thì đúng là không giống uống say.
Nhưng có suy nghĩ thừa dịp uống rượu xong thì làm nũng.
“Tôi biết.”
*
Về đến nhà đã là 11 giờ 55.
Động tác của hai người đều có trật tự, vào phòng ngủ cởi áo khoác ra trước, nhưng cởi xong thì dừng lại, ai cũng không làm động tác tiếp theo.
Tinh thần của Nhan Lộ Thanh khá tỉnh táo, suy nghĩ lại rất sống động.
Trong đầu nhảy ra vô số hình ảnh, là loại cảnh tượng mà dòng thời gian hoàn toàn lộn xộn.
Khi ngồi trên xe anh, dường như có loại ảo giác được ôm.
Ở trong cùng một phòng, cơ thể tình cờ tiếp xúc với nhau, làn da chỗ đó dường như sẽ hơi tê dại.
Cố Từ có thói quen tắm xong ra ngoài làm động tác vuốt tóc, nhìn nhiều rồi đúng thật sẽ không ngừng nhớ lại.
Gặp bài không biết làm thì hỏi anh, chắc chắn có thể thông suốt giải ra đáp án, tuy sẽ bị anh cà khịa.
Còn có rất rất nhiều, trong một không gian sẽ vô thức đối mặt với nhau.
Nghĩ đến chuyện cười là muốn gặp anh, nghĩ đến chuyện không vui là muốn gặp anh, nghĩ đến chuyện kỳ lạ cũng muốn kể với anh đầu tiên.
Đêm nay, cô đi đường mất mười phút, khắp nơi đều có đèn đường, cô có thể đi đường lớn, cũng không gặp nguy hiểm.
Nhưng anh lại hỏi rõ địa chỉ, thời gian, tuy khó chịu nhưng vẫn đặc biệt đến đón cô.
Có nữ sinh đến gần thì anh nói rằng anh đang đợi cô gái mình thích tan học.
Cố Từ ghét đám đông, ghét lãng phí thời gian.
Nhưng anh vẫn luôn đợi cô tan học.
Đợi bao nhiêu lần rồi nhỉ? Đã không thể đếm được nữa rồi.
Nhan Lộ Thanh cởi áo khoác xong, dựa vào cánh cửa hơi cũ nát.
Cố Từ vốn đang đứng cạnh bàn, thấy cô không di chuyển thì lập tức đi về phía cô.
Anh vừa mới dừng lại, Nhan Lộ Thanh đã không đầu không đuôi nói một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Tầm mắt Cố Từ lướt qua di động cô.
00 giờ.
Ngày 1 tháng 1 năm 2019.
Trong thế giới của cô, đây là một năm mới.
Trước kia lúc Nhan Lộ Thanh ríu ra ríu rít đã từng nói rằng cô rất thích ngày đầu năm Dương lịch, thích hơn cả Tết Âm Lịch và sinh nhật. Không chỉ vì đây là ngày nghỉ, còn bởi vì cô đặc biệt thích ngày đầu tiên bắt đầu một năm mới, cô nói, rất muốn làm những việc tốt đẹp vào ngày này.
Không biết hôm nay cô muốn làm việc gì.
Cố Từ tạm dừng vài giây, cười với cô, nói lại lời của cô như người máy, chỉ nói bốn chữ: “Năm mới vui vẻ.”
Nhưng câu tiếp theo của Nhan Lộ Thanh lại không đầu không đuôi.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, mở to mắt, hít sâu, giọng nói rõ ràng.
“Em thích anh.”
Nghe thấy ba chữ này, trong nháy mắt trái tim anh chợt đập mạnh, gần như truyền đến một loại cảm giác đau đớn không chân thật.
Có lẽ chỉ cách vài giây, cũng có lẽ là cách một thế kỷ.
Nhan Lộ Thanh quan sát mỗi một chỗ thay đổi trên khuôn mặt anh, nhìn Cố Từ dần thu lại nụ cười nhạt lúc trước, ánh mắt cực kỳ lưu luyến, dường như có thể khiến người khác chết đuối.
Anh giơ tay chống lên cánh cửa phía sau cô – cánh cửa này là thứ bắt đầu, cũng là thứ gắn kết tất cả.
Cố Từ lại bắt chước câu nói của cô như người máy.
“Anh thích em.”
…
Nhan Lộ Thanh nghĩ, luôn có một thoáng gặp gỡ, dường như là do trời cao ban tặng.
Ví dụ như năm cô mười sáu tuổi, tình cờ mở ra một cánh cửa, gặp được một thiếu niên vừa nhìn đã khiến người khác kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình.
Anh đến từ một thế giới khác.
Anh chỗ nào cũng tốt.
Anh tên Cố Từ.
Năm mới vui vẻ, em thích anh.
*Tác giả có lời muốn nói:
Em thích anh.
Anh thích em.
Hy vọng tất cả sự yêu thích này đều sẽ thu hoạch được một buổi học kèm (Đùa thôi).