Chương 61-62: Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Phiên bản 30644 chữ

Chương 61

[Phụt! Sát vách cầu búa được búa rồi!]

[Tui thật sự cười đến chết mất thôi!]

[Mặt của họ thật sự đã bị vả nát rồi!]

Rất nhanh, #Giang Chi đang trong quá trình theo đuổi Đường Chi#, cũng đã lên hot search.

Meo Meo Ấm Áp: [Phụt, nhóm sát vách giải tán rồi.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Sau này mọi người đều sống cho tử tế chút đi, đừng làm fan only nữa, nghĩ đến việc bọn họ bị vả mặt như vậy, tui còn cảm thấy rất thổn thức, may mắn là tui đã thoát khỏi nhóm đó từ sớm rồi.]

Trong nhóm cũng là một loạt người lên tiếng tán đồng với ý kiến trên.

Tối hôm qua thức đêm xem xong tập sáu, fan CP chịu đả kích, bi thương cả đêm, rốt cục cũng nghênh đón những điều ngọt ngào của vòng chơi mới.

[Cho nên, anh Chi thật sự động lòng với Chi Chi đúng không! Đúng không!]

[Hu hu hu, vì sao Chi Chi lại chia tay với anh Chi? Trái tim của tui đã vỡ tan luôn rồi!]

[Mau làm lành với nhau đi, cầu xin hai người đó! "Kẹo Gừng" không thể tan được!]

[CP tôi ship tuyệt đối không thể BE a a a!]

Đường Chi hoàn toàn không biết gì về tinh phong huyết vũ (1) trên mạng, tối hôm qua biểu diễn xong, Tống Chấp chủ chi kèm chủ trì, mời cô và Giang Chi cùng nhau ăn cơm, hai người ở trên bàn cơm mãnh liệt bày tỏ lòng biết ơn với Giang Chi, mấy ngày nay đã dốc hết sức mình.

Đường Chi cầm điện thoại di động, hoàn toàn tự luyến mà xem đi xem lại buổi biểu diễn tối nay không dưới mười lần.

Sự phối hợp của cô và Tống Chấp thật sự quá tốt!

Trên sân khấu này, cả hai đều không có bất kỳ sai lầm nào, những bài tập không ngừng nghỉ trong những ngày này, một lần rồi lại một lần, lời bài hát đã quen thuộc nằm lòng, thậm chí còn có chút ngao ngán, nhưng tại thời điểm này, có vẻ như những nỗ lực ấy, cũng đều có ý nghĩa rồi.

Một hộp quà màu hồng xinh đẹp đã được đưa đến trước mắt cô.

Đường Chi sửng sốt, đặt điện thoại xuống: "Cái gì vậy?"

Đôi mắt của cô sáng long lanh, cô nhận lấy, biết rõ rồi còn hỏi.

Giang Chi mỉm cười, trong mắt giống như có một chút ánh sáng: "Phần thưởng."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Biểu hiện rất tốt."

Ý...

Nói như kiểu cô vốn dĩ hát tệ lắm không bằng.

Trong lòng Đường Chi nghĩ như vậy, nhưng tay lại rất thành thật ôm chặt hộp quà, khóe miệng đều sắp nhếch lên đến tận trời.

"Cảm ơn anh nha, Giang Chi , nhưng em cũng không có chuẩn bị quà gì để cảm ơn anh..."

Nhận được quà thì rất vui vẻ, nhưng thời gian gấp gáp, cô cũng không có chuẩn bị bất kỳ món quà nào đủ tầm để đáp lễ lại cho anh.

Vì sân khấu của bọn họ, Giang Chi đã vô tư mà cống hiến cả một tuần, còn chuẩn bị phần thưởng tiến bộ cho cô, so sánh như vậy, cô chỉ khen ngợi anh ngoài miệng, hình như có vẻ rất không có thành ý.

"Chuyện nào ra chuyện ấy. Đây là phần thưởng tiến bộ dành cho em—— cũng chẳng phải là một món quà gì có giá trị cả." Giang Chi lại đưa hộp quà kia về phía trước: "Về phần quà tặng cho tôi, chưa chuẩn bị thì có thể từ từ chuẩn bị, tôi không vội."

Anh cho cô một bậc thang thỏa đáng như vậy, nên Đường Chi cũng yên tâm thoải mái nhận lại hộp quà ấy.

Lịch sự qua lại, cô cũng hỏi anh: "Anh có muốn thứ gì không?"

Giang Chi rũ mắt, nở nụ cười: "Có chứ."

Trái tim của Đường Chi nhảy dựng lên.

Tật xấu nhỏ của bệnh tự luyến vẫn không thay đổi, trong lòng nói anh hẳn là sẽ không muốn nói rằng muốn cô đấy chứ?

Còn chưa kịp thẹn thùng, Tống Chấp bên kia cũng trở nên ồn ào, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí mập mờ vừa mới nổi lên giữa hai người.

"Anh Chi, của em đâu? Phần thưởng của em đâu? Thật không công bằng!"

Toàn bộ sự chú ý của Giang Chi đều ở trên người Đường Chi, sau khi cậu ta nói xong câu kia, Đường Chi chợt bất an cuộn ngón tay, Giang Chi trong lòng biết mình không thể quá ép buộc cô, đành quay đầu nhìn về phía Tống Chấp, thản nhiên nói: "Cậu có tiến bộ, chính là phần thưởng lớn nhất."

Tống Chấp: ???

Vậy thì sao cơ?

Không có món quà thực thể nào hay sao?

Anh Chi, anh có cảm thấy mình quá đáng lắm không!!

Rõ ràng là bữa tiệc của ba người, em không chỉ muốn ăn thức ăn cho chó, mà còn muốn được tặng quà nữa, có được không!!

Đường Chi ôm hộp quà, cười không khép được miệng.

Có vựa muối Tống Chấp này ở đây, bầu không khí trên bàn cơm vừa thoải mái lại vừa vui vẻ.

Buổi tối Đường Chi về đến nhà, mở hộp quà mà Giang Chi đã tặng cho cô ra.

Khi nhìn thấy thứ được đặt trong hộp quà là hộp nhạc trước đó trong chương trình anh muốn tặng cho cô, động tác nơi ngón tay của Đường Chi vẫn hơi dừng lại một lúc.

Ký ức không thể tránh khỏi bị kéo trở lại vào cái đêm ấy, trong tập thứ sáu của chương trình tạp kỹ.

Đường Chi vặn cái công tắc ở đáy hộp nhạc, giai điệu dễ nghe thoáng chốc đã lấp đầy cả gian phòng.

Và các nàng tiên nhỏ trong quả cầu pha lê, trong bông tuyết đầy trời và âm nhạc vui vẻ trôi chảy, nhẹ nhàng nhảy múa.

Món quà này không đắt đỏ gì.

Nhưng tất cả đều là tâm ý.

Tâm ý của Giang Chi đã rõ ràng từ lâu.

Khuôn mặt của Đường Chi bất chợt nóng bừng lên, cô dùng mu bàn tay áp lên gò má, tru lên một tiếng trong im lặng, nhưng mặc cho cô có cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng mình như thế nào đi chăng nữa thì khuôn mặt của cô vẫn đỏ đến kỳ lạ, cuối cùng đành phải quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.

...

Buổi sáng, Đường Chi bị điện thoại đánh thức.

Cô nhắm mắt lại, vì đã bận rộn chuẩn bị sân khấu cả một tuần, bây giờ được thả lỏng, cả người đều mệt muốn chết, hận không thể ở nhà ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng, đôi mắt cô mơ màng, đưa tay sờ điện thoại di động, là Tống Sơ Tuyết gọi tới.

Tống Sơ Tuyết ở đầu dây bên kia hưng phấn đến mức kể luôn cho cô nghe tất cả những việc đã xảy ra trong một đêm này.

Đường Chi càng nghe càng càng thấy mù mịt. Cái gì cơ?

Cái gì mà vả mặt fan only, cái gì mà only fan vui vẻ, cái gì mà fan CP rớt nước mắt?

Sân khấu của cô đâu?!

Độ hot của sân khấu của cô và Tống Chấp thì sao?!

Tại sao tất cả đều bị thay thế bởi hot search Chia tay với Giang Chi!

Còn nữa, Giang Chi nói đang theo đuổi cô lại, là chuyện gì vậy trời?!

Đường Chi giật mình ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động đi xem hot search, muốn tìm hiểu một chút mấy thứ kỳ quặc mà Tống Sơ Tuyết nói.

Tống Sơ Tuyết: "Tôi cảm thấy tương lai của em đã trong tầm tay rồi đấy."

Độ hot hiện tại của cô mới là trạng thái cất cánh chân chính.

Đường Chi lướt Weibo, sân khấu của cô và Tống Chấp đã rơi xuống vị trí thứ mười lăm, cô có hơi không phục mà phồng má lên.

"Chị ơi, mua vị trí thứ hạng hot search bao nhiêu tiền thế?"

"Cái gì?"

Tống Sơ Tuyết kinh ngạc: "Em nghĩ cái gì vậy chứ? Mua hot search?"

Đường Chi: "Vâng."

Tống Sơ Tuyết không nói gì: "Lúc này mà em lại đi mua hot search? Em có nhiều tiền không có chỗ để tiêu có phải không?"

"Hơn nữa em đã có năm - sáu cụm từ tìm kiếm trên hot search rồi, em còn muốn mua cái gì nữa?"

Đường Chi lại hỏi thêm một lần nữa: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Nếu đắt quá thì cô sẽ đi tìm Tống Chấp để hùn vốn.

Sân khấu thần tiên của bọn họ mới nên chiếm vị trí số một!

Tống Sơ Tuyết cảm thấy cạn lời, nói: "Hot search đám fan only xin lỗi em, đã mua đến hai mươi cái đáp bờ liu (2). Em... Em còn đòi cái gì nữa?"

Đường Chi: ???

Cô đã nghĩ đến việc lên hot search thì phải có tiền nhưng không ngờ rằng lại cần nhiều tiền đến thế!!

Đắt vãi!!!

Đường Chi nhìn số tiền gửi ngân hàng đáng thương của mình, quyết định từ bỏ.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là theo trào lưu, cô đành chịu vậy!

Đêm nay, bởi vì tập thứ sáu của "We Are In Love" phát sóng, trong điện thoại của cô cũng toàn là những tin nhắn khiếp sợ đến từ tất cả mọi người ——

Nhan Vô Ưu: [Chi Chi, sao em lại chia tay với Giang Chi rồi????!]

Hạ Thu Thu: [Hôm đó tổ tiết mục nói hai người đi trước, chị còn tưởng hai người đi ngọt ngào với nhau, kết quả hai người lại chia tay rồi?!!]

Tần Miểu: [Cái gì, vậy mà lại là cậu đá anh Chi?!]

Tống Tiểu Tùng: [ Đậu móa! Tôi chỉ đoán đúng là Giang Chi rất để ý đến bà, nhưng tôi tuyệt đối chưa từng nghĩ tới rằng bà lại cự tuyệt anh ấy! Không phải là bà cũng đặt cược ở bên ngoài rồi đấy chứ? Đệch!!]

Còn có những tin nhắn đầy khiếp sợ do các chị em plastic 1234567 gửi tới nữa, và cả ——

Mẹ chồng: [ Hình ảnh x10. Con xem xem thích hình mẫu nào? Dì giới thiệu cho con!]

Mẹ chồng?!

Đường Chi giật nảy mình.

Đây là...

Mẹ của Giang Chi?

Trong ấn tượng của cô, mẹ của Giang Chi vẫn luôn đối xử rất tốt với nguyên chủ.

Không nghĩ tới, tên ghi chú đều đổi thành Mẹ chồng luôn rồi, quả thật rất biết tự giành lấy thân phận vị hôn thê cho mình.

Cô mở hình ảnh do mẹ Giang Chi gửi ra xem.

Tất cả đều là ảnh chụp, thông tin thân phận, miêu tả tính cách của mấy anh đẹp trai, thậm chí ngay cả thu nhập và tài sản của bản thân họ cũng được viết rất rõ ràng.

"..."

Đúng là một người mẹ chồng chu đáo.

Đường Chi: [Cảm ơn dì, không cần đâu ạ!]

Cô muốn nói rằng Con vừa mới chia tay, quyết định tập trung vào sự nghiệp.

Mẹ chồng: [ Không hài lòng hả? Con lại xem thử xem, trong số mấy người này có ai vừa mắt con hay không - Hình ảnh x10.]

Đường Chi: "..."

Chu đáo quá rồi! Quá chu đáo rồi!

Trong những tấm ảnh này, hầu như có đủ các loại hình trai đẹp, muốn gì có đó.

Sói con, cún con, niên hạ, niên thượng, đồng lứa, đại thúc, dịu dàng nho nhã, gợi cảm dụ hoặc...

Đây đâu phải là giới thiệu đối tượng, đây rõ ràng chính là để cho cô chọn phi mà!

Người lớn thì đâu cần phải lựa chọn, người lớn chỉ thích chọn hết, làm phiền dì, loại hình nào cũng cho con một anh, có được không?!

Nhưng đối mặt với trưởng bối, Đường Chi không dám nói xàm bừa bãi, chỉ trầm mặc nói: [ Thật sự không cần, cảm ơn dì!]

Mẹ chồng: [ Không phải là con vẫn còn thích Giang Chi đấy chứ?!]

"..."

Câu hỏi này, biết trả lời thế nào được đây?

Đường Chi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Miểu: [ Gấp, online đi.]

Đường Chi: [Mẹ của bạn trai cũ hỏi tớ có còn thích con trai của dì ấy nữa không, trả lời thế nào bây giờ?!]

Cũng may là giờ này Tần Miểu vẫn còn chưa ngủ, trả lời tin nhắn rất nhanh: [Trả lời rằng: Hết thích gòi nha, moah moah.]

Tần Miểu: [Ha ha ha ha ha! Ngại quá, tớ tự sướng một chút thôi mà!]

Tần Miểu: [Tùy tiện trả lời đi, mẹ chồng của cậu không phải là tốt lắm seo.]

Tần Miểu: [Á, phì, mẹ của bạn trai cũ.]

Đường Chi: "..."

Cô quyết định, trước tiên phải đổi tên ghi chú của Mẹ chồng thành Dì Triệu.

Về phần trả lời ấy mà, cô ngàn chọn vạn tuyển, câu nệ trả lời một cái icon lắc đầu.

Dì Triệu: [Không sao, con muốn tìm bạn trai thì cứ nói với dì. Dì đảm bảo sẽ giới thiệu một đối tượng làm cho con hài lòng!]

Đường Chi: [Cảm ơn dì!]

Cô điên cuồng gửi biểu tượng cảm xúc cọ cọ và muah muah.

Mắt thấy bên kia không còn gửi tin nhắn nữa, lúc này cô mới ôm điện thoại thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là không có lộ ra manh mối gì đấy chứ?!

Triệu Vân Tịch nhìn biểu tượng cảm xúc cọ cọ trên điện thoại di động, vui vẻ ném điện thoại di động vào trong ngực Giang Chi, khoe khoang: "Có người ngay cả cơ hội nhắn tin cho Chi Chi cũng không có."

"Còn mẹ thì sao, con bé còn muốn cọ cọ rồi thơm thơm mẹ nữa. Ây da, thật là hạnh phúc quá đi."

Giang Chi cầm điện thoại lên, cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt hơi chấn động.

"..."

Mẹ của anh đúng thật là nói được thì làm được.

Mấy ngày nay thế mà lại im lặng không nói, gom góp không ít đối tượng muốn giới thiệu cho Đường Chi.

Anh suy tư một chút, cầm di động của Triệu Vân Tịch, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình.

Nửa giờ sau, Đường Chi lại nhận được một tin nhắn đến từ mẹ của Giang Chi .

Dì Triệu: [ Hình ảnh. Dì cảm thấy, nó, con cũng có thể cân nhắc nó xem sao.]

Hu hu hu, mẹ của Giang Chi thật tốt.

Cho dù cô không còn yêu đương gì với Giang Chi nữa thì dì ấy cũng vẫn sợ cô không thoát khỏi được nỗi đau do tình yêu tan vỡ này gây nên, nghiêm túc giúp cô sàng lọc người bạn trai mới thích hợp.

Đường Chi mở hình ảnh ra xem.

Trên đó rõ ràng viết ——

Giang Chi , nam, hai mươi sáu tuổi...

OvO

Cái quần què gì vậy?!

Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ gửi đi một biểu cảm bối rối của một con vật nhỏ phiên bản chibi.

Khóe môi của Giang Chi nhếch lên, trả lời cô: [Đang làm gì đấy?]

Đường Chi đang lần lượt trả lời lại những tin nhắn trong điện thoại di động, đối mặt với trưởng bối, cô rất có cái mã idol mà xây dựng hình tượng học sinh ngoan hiền cho mình: [ Dì ơi, con đang học đó nha!]

Giang Chi : [Học gì thế?]

Đường Chi nghe vậy nhất thời uốn người cong mình, như một con cá chép, từ trên giường bật dậy, trong lòng tự nhủ dì Triệu ngay cả cái này cũng muốn hỏi sao?

Nhưng mà, nếu dì Triệu đã quan tâm đ ến cô như vậy, cô vội vàng chạy đi lật một quyển Tự mình tu dưỡng dành cho diễn viên ra, trải ra trên bàn, căn góc chụp ảnh: [Hình ảnh. Sắp phải vào tổ rồi nên con học thêm một chút, rất mau thôi, dì sẽ có thể xem được bộ phim truyền hình do con tham gia diễn xuất rồi!]

Giang Chi : [Giỏi.]

Đường Chi luôn cảm thấy, bây giờ dì Triệu nói chuyện có hơi lãnh đạm, ấy vậy mà lại rất có phong cách của Giang Chi.

Nhưng cô vẫn rất thân mật để cho cuộc đối thoại kết thúc ở phía mình, lại gửi qua một biểu tình vui vẻ.

Giang Chi còn muốn nói gì đó với cô, bên kia Triệu Vân Tịch gọt một quả táo quay lại, đòi lại điện thoại di động trong tay anh.

"Đợi một chút."

Giang Chi suy nghĩ một lúc, mấy ngày nay anh gửi tin nhắn cho Đường Chi nhưng luôn bị cô kéo vào danh sách đen.

Vì tránh cho Đường Chi lại xóa Wechat của mẹ mình, Giang Chi đã lên mạng tùy ý tìm kiếm một ít icon mà người trung niên ưa thích, sau đó gửi cho cô một cái hình hoa nở phú quý, để diễn cho chân thật hơn.

[ Được, dì cũng đi ăn cơm đây.]

Đường Chi: [Vâng ạ! Cọ cọ .jpg]

Triệu Vân Tịch cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy cái hình hoa nở phú quý này, khóe mắt đều run rẩy, quả táo vừa mới đặt vào miệng cắn một miếng, trong nháy mắt cũng không còn thơm nữa.

Bà ấy đặt quả táo lên bàn, bình tĩnh cầm lấy một cái gối ôm trên ghế sô pha, muốn đánh chết đứa con nối dõi bất hiếu này.

"Giang Chi, con có bị khùng không hả, mẹ đây không thèm cái loại icon trung niên này đâu!!!"

______________

Chú thích:

(1) Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, gió tanh mưa máu.

(2) Hai mươi cái đáp bờ liu: Hai mươi vạn (hai trăm nghìn Nhân dân tệ).

Chương 62

Buổi chiều Đường Chi nhận được kịch bản mới nhất của biên kịch, Tống Sơ Tuyết bật cười, thế nhưng Đường Chi thì lại bật khóc.

Vốn dĩ phân cảnh của Đường Chi rất ít.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, có thể lộ diện trong một bộ phim truyền hình có đội hình lớn mạnh như vậy, đã là kiếm được lợi rồi.

Sau khi phân cảnh hiện giờ hoàn tất, cô phải đối mặt với một vấn đề cực kỳ nan giải.

Nguyên Lê (1) là tiểu tiên nữ, biết bay và cũng muốn bay!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc trước cô trèo lên cây, độ cao khoảng hai mét là đã thấy hơi sợ rồi, dốc lòng khắc phục cũng cố gắng áp chế được nỗi sợ hãi mà vượt qua được.

Trong bản kịch bản hoàn thiện, cô có một vài phân cảnh phải đeo dây cáp treo.

Lúc này cách ngày tiến vào tổ còn có mười lăm ngày.

Nói cách khác, trong mười lăm ngày này, cô nhất định phải vượt qua vấn đề tâm lý sợ độ cao, nếu không thì rất có khả năng là cô sẽ không thể đỡ được cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống này.

"Chuyện này cũng tốt đấy chứ, tại sao em lại xị mặt khóc như đưa đám thế này?"

Tống Sơ Tuyết nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, vỗ vỗ bả vai cô: "Đây không phải là chuyện tốt à, mau, vui lên chút coi, đây là minh chứng cho việc đạo diễn rất tán thưởng khả năng diễn xuất của em đấy!!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chi càng nhăn chặt.

"Chị Tống, tôi sợ độ cao."

"Hả?!"

Tống Sơ Tuyết trợn tròn mắt: "Vậy làm sao bây giờ? Có đến mấy cảnh quay phải đeo cáp treo lận đó!!"

"Nếu không thì đổi lại kịch bản về như cũ đi?"

Thật ra mà nói, nếu đổi lại kịch bản thì cũng khá là đáng tiếc.

Nhưng nỗi sợ hãi s1nh lý như này rất khó có thể khắc phục được.

Đường Chi lắc đầu: "Không được, tôi phải vượt qua được nỗi sợ đó trước khi vào tổ!"

Tống Sơ Tuyết lo lắng nói: "Điều này có thể làm được sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không được cũng phải được!"

Đường Chi tự cổ vũ cho mình: "Tôi làm diễn viên, cũng không thể từ chối hết tất cả các cảnh phải đeo cáp treo sau này đấy chứ? Vậy không phải là bước chân vào ngõ cụt rồi hay sao?"

Lời này nói rất hay, Tống Sơ Tuyết cũng cổ vũ cô: "Cố lên, em có thể làm được!"

"Vậy..."

"Làm thế nào để khắc phục chứng sợ độ cao bây giờ?!"

Đường Chi: "..."

Không giấu gì chị.

Tôi cũng không biết.

Nhưng còn có Tần Miểu, vừa nghe nói cô muốn vượt qua chứng sợ độ cao, Tần Miểu ngay lập tức đã nói ra tên của không ít hạng mục cực hạn: "Leo núi nè, nhảy bungee nè, cậu đều đi thử xem sao."

Đường Chi nghe xong thì lắc đầu: "Không được không được, sẽ xảy ra tai nạn chết người mất."

Cô còn nhớ rõ hình ảnh trên bục nhảy bungee, sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Nếu không phải là có Giang Chi ở bên, ngày đó cho dù cô có leo được lên thì cũng không leo xuống được cái đài nhảy bungee kia.

"Haizz, hội quán leo núi trong thành phố của chúng ta lại không cao, đỉnh cao nhất cũng chỉ có hai mươi mét, hẳn là không khác gì lúc cậu đeo cáp treo đâu."

Tần Miểu xúi giục Đường Chi: "Cùng đi đi mà, vừa lúc tớ vẫn luôn muốn đi chơi nhưng lại không tìm được người đi cùng."

Đường Chi nghe vậy có hơi động lòng: "Vậy... Cứ đi thử xem sao?"

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi chơi.

Hội quán leo núi này nhắm vào những nhóm người chịu chơi nên chi phí rất đắt đỏ, đồng thời cũng đại diện cho khâu chăm sóc khách hàng cực kỳ tốt, người chơi cũng ít.

Đường Chi mua một chiếc thẻ dùng trong nửa tháng, ôm khư khư lấy ví tiền của mình, có hơi đau lòng.

Cô là khách mời góp mặt đặc biệt của Tống Chấp, cũng nhận được một khoản thù lao từ tổ tiết mục.

Bỏ vào trong túi mới mấy ngày, còn chưa kịp nóng đã đi ra ngoài rồi.

Tần Miểu vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu nghĩ xem, huấn luyện viên ở đây đều là các anh đẹp trai, không thiệt đâu."

Hai người đều tìm huấn luyện viên giảng dạy riêng của mình.

Lúc đeo thiết bị bảo hộ an toàn, Đường Chi nhịn không được vẫn hỏi lại: "Chỗ các anh có khu vực dành cho trẻ em không?"

"Tôi cảm thấy khu vực dành cho trẻ em thích hợp với tôi hơn."

Hai anh zai huấn luyện viên đều bị cô chọc cười: "Không có."

Đường Chi trong nháy mắt bỗng trở nên uể oải, ngẩng mặt lên nhìn một cái, bức tường leo núi cao mười hai mét này mới chỉ được coi như là mức độ sơ cấp mà cô đã bắt đ ầu nhũn hết cả chân ra rồi.

Tần Miểu vỗ về cô một cái: "Cậu sợ cái gì, cứ làm đi!"

"Có huấn luyện viên ở đây, căn bản không cần phải lo lắng, có được không?!"

Hai anh zai cũng gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi."

Hai người mặc đồ bảo hộ xong thì chính thức bắt đầu.

Tần Miểu ở phía dưới nói oai như sấm đánh ầm ầm, vừa đi lên một cái cũng rén như ai, sợ tới mức kêu gào Oa oa, toàn bộ khu vực leo núi chỉ có một mình giọng hét của cô ấy.

Đường Chi cũng vừa mới bò tới vị trí hai mét, bắp chân đã bắt đầu run rẩy, cô không ngừng hít sâu, tự cổ vũ cho mình, anh zai huấn luyện viên ở bên cạnh lại bị Tần Miểu hấp dẫn, thấy chân trái của Tần Miểu có dấu hiệu sắp đạp hụt, hai ba bước từ trên vách đá bước qua, dung bả vai của mình để cho Tần Miểu giẫm lên, nói: "Đừng sợ."

"..."

Đường Chi nắm chặt tay vịn ở vách đá, không dám nhúc nhích, trong lòng đã điên cuồng beep beep ——

Anh huấn luyện viên ơi, anh bị làm sao thế?

Một nữ minh tinh như hoa như ngọc như cô đây cũng có cùng một loại khó khăn, vì sao chỉ giúp Miểu Miểu mà lại không giúp cô!!

Muốn đánh giá thấp rồi đấy, có được không!

Tuy rằng anh zai huấn luyện viên rất nhanh đã tiếp tục trở về dạy cô, nhưng có lẽ là bởi vì thân phận nữ minh tinh của Đường Chi, động tác của anh ta rất câu nệ, làm cho Đường Chi rất là mệt mỏi.

Cảm giác ngày đầu tiên huấn luyện, chỉ có thể dùng hai từ cực tệ để mô tả!

Tần Miểu lại cảm giác trải nghiệm rất tốt, còn cùng trao đổi Wechat với anh zai huấn luyện viên, thương lượng ngày mai cũng có thể cùng nhau đi chơi.

Đường Chi khiếu nại: "Cậu đây là thấy sắc quên bạn!!"

Tần Miểu ném cho cô một ánh mắt mê hoặc: "Thế nào? Tớ đã xem sự tương tác ngọt ngào của cậu và Giang Chi trên TV trong một thời gian dài như vậy, hôm nay cho cậu thấy phần của tớ, cậu đã không thể chịu đựng được rồi sao?"

Đường Chi cạn lời, phiền phức nói: "Mười lăm ngày này của tớ sợ là không khắc phục được rồi."

Tần Miểu phổi bò (2) an ủi cô: "Sao lại như vậy được chứ, chúng ta giỏi như vậy, làm sao có thể không vượt qua được?"

Lúc này, ngay cả lời khen ngợi cũng không thể làm cho Đường Chi tự lừa mình dối người được nữa.

Cô lo lắng thở dài, đeo kính râm dành riêng cho nữ minh tinh lên.

Ngày hôm sau Đường Chi thay đổi anh zai huấn luyện viên, nhưng hình như khi đối mặt với bệnh nhân sợ độ cao như cô, tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm chỉ đạo cho lắm.

Lại là một ngày nữa trôi qua, tiến độ khắc phục chứng sợ độ cao của Đường Chi ngày càng chậm chạp.

Mà Tần Miểu lại có tiến bộ nhanh chóng, cô ấy đã có thể một mình leo lên chỗ cao nhất, ngồi ở trên cùng nhìn Đường Chi.

"Chi Chi, cố lên nha!"

Đường Chi đứng ở mức cao sáu mét, hai chân run rẩy.

Cô buộc mình phải nhìn xuống dưới chân, độ cao bốn mét, chỉ cần liếc mắt một cái là đã choáng váng rồi.

Anh zai huấn luyện viên ở một bên cổ vũ cô: "Cố lên, lại tiến lên phía trước một bước nữa."

Trên trán của cô lấm tấm toát ra một lớp mồ hôi mỏng, gian nan nhấc chân lên trên, không hiểu sao lại có cảm giác không khí đều trở nên mỏng manh.

Ở bên kia, Tần Miểu đã từ trên cao nhảy xuống, có dây an toàn buộc chặt, cô ấy chậm rãi đu xuống mặt đất, hai ba cái cũng leo đến bên cạnh Đường Chi, cổ vũ cô: 

"Cố lên, Chi Chi, cậu có thể làm được mà!"

"Hôm nay, nhiệm vụ của chúng ta chính là leo lên bảy mét."

"Cậu nghĩ mà coi, hôm nay là ngày thứ ba, cậu đã có thể leo đến bảy mét, sau này mỗi ngày khắc phục một mét, đến ngày thứ mười lăm, vậy không phải là hơn hai mươi mét rồi sao?!"

Đường Chi không ngừng hít sâu, thấp giọng đáp: "Ừ! Tớ có thể làm được!"

Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một bước đều là giày vò, trái tim cô đập như trống, toàn thân căng thẳng, rốt cục cũng gian nan leo lên được bảy mét.

Tần Miểu và huấn luyện viên hoan hô một trận: "Tuyệt vời! Được rồi!"

Đường Chi lại không có lơi lỏng, vẫn đang nhấc chân tiếp tục leo lên trên.

Tần Miểu kinh hãi: "Chi Chi, cậu còn muốn leo lên trên nữa sao?"

"Ừ."

Tiến độ một mét mỗi ngày là quá chậm.

Đường Chi cắn răng.

Kỳ thật leo lên không khó, thông qua việc huấn luyện trong suốt mấy ngày nay, lực cánh tay của cô mạnh lên không ít, điều quan trọng nhất vẫn là phải vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, độ cao như vậy, nhiều lắm cũng chỉ bị thương một chút, cô tạm thời còn không cảm thấy sợ hãi đến thế.

Tuy rằng cô leo lên rất chậm, nhưng vẫn luôn cố gắng hướng lên phía trên, leo tới vị trí mười mét, toàn thân đã ướt đẫm, Đường Chi thở hổn hển, lần thứ hai buộc mình nhìn xuống.

"Hu hu hu, Chi Chi, cậu giỏi quá đi!" Tần Miểu nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn kiên định như cũ, không ngừng khen ngợi: "Chi Chi, cố lên, cậu có thể làm được!"

"Bởi vì có cậu ở bên tớ mà."

Đường Chi nhẹ nhàng cười: "Miểu Miểu, cậu thật sự rất tốt."

Bất luận là đến thành phố Nam tìm cô, hay là cùng cô một đường dạo chơi đến thành phố Lạc, với cả hiện tại, leo núi cùng cô.

Sự cống hiến của chị em tốt luôn làm cho người ta cảm động như vậy đấy.

Tần Miểu chịu không nổi cô sến súa như vậy: "Này, mới được mười mét, cậu cứ giữ lại đống lời cảm nhận khi đoạt giải thưởng đến lúc leo lên được mốc hai mươi mét rồi nói sau đi!"

Hai người liếc nhau, đều cười rộ lên.

Họ nghỉ ngơi ở khoảng cách mười mét trong một thời gian dài, sau đó lại tiếp tục leo lên cao.

Cuối cùng, khi leo lên được hai mươi mét, ngồi ở chỗ cao nhất, trong lòng Đường Chi bộc phát ra cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.

Ai có thể tưởng tượng được cô là một người mắc chứng sợ độ cao, ấy vậy mà cũng có thể leo lên đến hai mươi mét!

"Được rồi, bây giờ có thể nói ra cảm xúc khi đoạt giải thưởng của cậu rồi."

Tần Miểu nắm tay thành quyền, làm bộ như micro, đưa tới bên miệng cô.

Đường Chi nở nụ cười, rất phối hợp tiến lên phía trước một chút: "Ở nơi đây, người đầu tiên tôi muốn cảm ơn, chính là người chị em tốt Tần Miểu của tôi. Cảm ơn vì đã đưa tôi lên hai mươi mét."

Tần Miểu cũng vui vẻ nở nụ cười: "Không cần phải cảm ơn, không cần phải cảm ơn."

Trải qua hành động xen ngang vào của Tần Miểu như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Chi đã tản đi không ít.

Nhưng mặc dù vậy, đi xuống cũng là một thách thức cực lớn.

Leo lên không khó, nhưng đi xuống thì lại rất khó.

Tần Miểu làm mẫu cho cô: "Cậu nhìn tớ, thật sự, Chi Chi không cần phải sợ, cậu cứ nghĩ, bất luận cậu nhảy như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không bị thương, họ sẽ giữ cậu lại!"

Nói xong, Tần Miểu liền nhảy xuống.

Khoảng cách mà dây an toàn có thể thả người chơi nhảy xuống cách mặt đất mười mét, sau đó sẽ từ từ hạ dần xuống.

Tần Miểu bình an đáp xuống đất, ngẩng mặt lên, cất cao giọng nói: "Chi Chi, cậu xem, rất an toàn!"

"Cậu thử xem sao?!"

Không biết vì cái gì, trái tim của Đường Chi đột nhiên trở nên đau đớn.

Có ký ức gì đó ở trong đầu cô nhanh chóng lóe lên, cảm giác sợ độ cao vừa rồi mới hơi biến mất một lúc, trong nháy mắt này lại hùng hổ đánh tới một lần nữa.

Cô cảm thấy nghẹt thở.

Và hoảng loạn chưa từng có.

...

Đường Chi đứng trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.

Dòng nước ấm áp nhanh chóng phủ xuống từ đỉnh đầu, xua tan cái lạnh trên người cô.

Cô đứng dưới dòng nước ấm, hít một hơi thật sâu.

Rõ ràng, lúc trước cũng đã thử qua.

Hồi còn tham gia chương trình tạp kỹ, lúc đó cô bị Giang Chi mang theo cùng nhảy xuống, cũng từng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cảm giác lúc đó cũng không có khoa trương như bây giờ.

Nghĩ đến Giang Chi ...

Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần cuối cô gặp Giang Chi.

Rõ ràng đây mới là tình tiết theo đúng quỹ đạo của kịch bản, nhưng không hiểu sao trong lòng của Đường Chi lại nổi lên cảm giác chênh lệch rất lớn.

Cũng không biết vết thương trên cánh tay của con người này đã khỏi chưa.

Khẳng định là bởi vì anh vì cứu cô nên mới bị thương, còn nữa, chính là món quà mà cô nợ anh vẫn chưa tặng...

Cô là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới nhớ thương anh.

Ừ! Chắc chắn là như vậy!

Đường Chi trấn an mình, muốn ném hết những ý niệm về Giang Chi kia ra khỏi đầu.

Đợi đến khi tắm rửa xong, cô và Tần Miểu cùng nhau về nhà.

Tần Miểu dịu dàng an ủi cô: "Không sao đâu, Chi Chi, giục tốc bất đạt, chúng ta cứ chậm rãi mà làm."

"Vẫn còn mười ngày, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để khắc chế chứng sợ độ cao mà, hơn nữa, hôm nay cậu đã rất tuyệt vời, là hai mươi mét lận đấy nhé! Cậu không phải là cũng leo lên được đấy thôi?"

Trải qua một khoảng thời gian tắm rửa, Đường Chi gần như đã hoàn toàn điều chỉnh lại được trạng thái của mình.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, không cam nguyện nản lòng: "Đúng thế, ngày mai cố gắng hơn nữa là được."

Cô không tin rằng mình không thể vượt qua được những chướng ngại đó!

“Được rồi, để kỷ niệm việc khắc chế nỗi sợ hãi của cậu, tớ sẽ mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì nào?!"

Hai người cười cười nói nói cùng nhau đi ra ngoài, trong thang máy bên hành lang vừa vặn có người đi vào.

"Nhanh lên, vừa khéo có thang máy!"

Tần Miểu không thích chờ đợi, vội vàng chạy tới, cửa thang máy lúc này vừa vặn khép lại, Tần Miểu lại nhấn nút, muốn bắt kịp để lên thang máy này.

Hai người chờ vài giây, cửa thang máy dưới sự khống chế mà chậm rãi mở ra, người đàn ông bên trong, đứng ở phía sau cửa, cũng men theo tiếng nói mà ngẩng mặt lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Đường Chi.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Chi cả kinh trợn to hai mắt:

"Giang Chi?"

Anh đeo khẩu trang, nhưng cô vẫn luôn quen thuộc với anh.

Đường Chi không hề nghĩ tới, ở chỗ này cũng có thể gặp được anh, ngẩn người một lúc, hoài nghi mình nhìn lầm nên đã lấy cặp kính râm kia xuống, nghiêm túc xác nhận lại một lần nữa, thật đúng là Giang Chi!

Tần Miểu cũng giống như cô, giật mình trợn to hai mắt ——

Thần tượng!

Thần tượng a!!

Chết mất thôi, cô ấy và thần tượng đi cùng một thang máy!!!

Bầu không khí bỗng dưng trở nên thật vi diệu.

Đường Chi đứng bên cạnh Tần Miểu, chỉ hận tầng lầu quá cao, đôi mắt bất an mà nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng lại không có mục đích mà rơi vào cửa thang máy.

Trong thang máy sáng bóng đến mức có thể soi gương được, cánh cửa thang máy đang chiếu ra gương mặt cười như không cười của Giang Chi.

Ngay cả khi anh đang đeo khẩu trang, khóe mắt vẫn cong thành một độ cong mỉm cười dịu dàng.

Chỉ liếc mắt một cái đã làm cho trái tim vừa mới kiềm xuống được của cô lại thình thịch đập rộn lên.

"Sao em lại đến đây?"

"Anh cười cái gì?"

Hai người gần như là đồng thời mở miệng, lại đồng thời rơi vào im lặng.

Tần Miểu ở một bên che miệng, suýt nữa đã cười ra thành tiếng.

Cuối cùng vẫn là Đường Chi ra đòn phủ đầu, nghi hoặc nói:

"Anh không phải là đang vụng trộm theo dõi em đấy chứ?"

Lần trước cô tham gia chương trình tạp kỹ, chân trước chân sau đã thấy anh đi theo rồi.

Lại còn theo dõi lịch trình của cô một cách trắng trợn nữa.

Giang Chi cười khẽ: "Không đến mức đó."

Trên người anh mát mẻ thoải mái, còn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, là dấu vết tắm rửa sau khi vận động.

Đường Chi theo động tác của anh, mới thấy trong tay anh vẫn mang theo một cái túi thể thao màu đen.

Lúc này Đường Chi mới hậu tri hậu giác nhớ tới, Giang Chi có sở thích leo núi, nếu không thì cái nhiệm vụ leo núi lúc trước kia cũng sẽ không được xuất sắc như vậy rồi.

Anh thật đúng là tới đây để vận động!

Ét ô ét, đây là hiện trường tự vả của việc tự luyến gì thế này.

Lại còn bị chị em tốt chứng kiến toàn bộ quá trình ấy nữa chứ!

Chân của Đường Chi đã có thể cạy ra được nguyên một cái công viên Disneyland xa hoa luôn rồi, khí thế yếu đi một nửa, chỉ muốn thang máy nhanh chóng xuống dưới lầu để rời khỏi hiện trường tự vả đầy lúng túng này.

Giang Chi vậy mà vẫn còn đang cười!

Đường Chi hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, hung dữ nói: "Anh cười cái gì chứ!"

Dám nói đang cười cô tự luyến thì cô sẽ đạp cho anh một phát!

"Tôi chỉ là đang suy nghĩ..."

Giang Chi lại chậm rãi mở miệng.

Cửa thang máy chiếu rọi đôi mắt đang mỉm cười của anh, dịu dàng như có thể làm cho người ta bị đắm chìm bởi một cái nhìn thôi vậy.

"Người nên gặp, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp được thôi."

_______________

Chú thích:

(1) Nguyên Lê: Là nhân vật xuất hiện trong phần mở đầu của game Tiên kiếm kỳ hiệp truyện: Hoan Ly Kính.

(2) Phổi bò: Nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ trước khi nói hay làm.

Bạn đang đọc Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!